Ta Là Võ Học Gia

Chương 85



Ban đêm mưa lất phất, Vương Vũ đã ôm vợ đi ngu. Ánh đèn khu phố dần mờ xuống.

Bên cạnh dưới đèn đường có một bóng dáng vội vàng thoáng qua.

Một cánh tay người kia bó thạch cao, một tay khác quấn băng vải, gã chính là anh Huy đã từng bị Vương Vũ trừng trị lúc trước.

Anh Huy là một tên lưu manh không có thu nhập ổn định, Tết đã sắp đến nơi rồi nên gã muốn kiếm ít tiền tiêu xài.

Nhưng với bộ dạng hiện giờ của gã, đừng nói lừa gạt tống tiền, chỉ ngay cả việc trộm vặt móc túi cũng khó khăn. Cái Bang đến Tết cũng nghỉ nên không nhận người mới, lúc này gã chỉ có thể đem bán miếng ngọc bội mà Vương Vũ đưa cho gã.

Anh Huy lừa gạt tống tiền nhiều năm vẫn nên cũng coi như là khá tinh mắt, gã biết miếng ngọc bội này có giá trị không nhỏ, nếu không phải thực sự không có tiền ăn Tết, gã cũng không muốn sang tay nhanh như vậy.

Dưới ánh trăng, anh Huy xoay người đi vào một con hẻm nhỏ nơi góc đường, đẩy cửa một tiệm cầm đồ ra.

Tiệm cầm đồ là nơi kinh doanh đồ phong cách rất cổ xưa, có người nghĩ rằng với xã hội hiện nay tiệm cầm đồ đã sớm không còn dấu vết, thật ra không phải như thế, xã hội bây giờ thịnh hành ngành nghề cho vay tiền, tiệm cầm đồ vẫn hoạt động vững chắc như cũ, có thể thấy được điều đó ở khắp nơi trong các khu vực của thành phố này.


Tiệm cầm đồ này tên là “Hiệu cầm đồ Hữu Sâm”, chủ tiệm là Lý Hữu Sâm, một lão giang hồ, người giang hồ gọi là Sâm Gia.

Lúc còn trẻ Sâm Gia từng buôn bán súng và “hàng trắng”, cả chính đạo lẫn hắc đạo không ai không biết tên của lão, bây giờ tuổi già thoái ẩn giang hồ, lão mở tiệm cầm đồ dưỡng lão, thuận tiện giúp bọn hậu bối trên giang hồ phi tang những vật ăn cắp, trong hội này thì lão cũng được coi là người khá lương thiện.

Dù sao loại người cấp đại ca như lão không thiếu tiền, chính là làm vài việc giải trí mội chút.

Dưới ánh đèn, anh Huy cẩn thận ngồi trên ghế sô pha, Sâm Gia ngồi một bên vừa uống trà vừa nói: “Thằng nhóc Huy này, hơn nửa đêm mày chạy đến đây làm gì? Giấc ngủ của lão già này lại bớt đi rồi."

Anh Huy vội vàng nói: “Sâm Gia à, tôi vừa mới làm được một thứ tốt, muốn đưa lão xem thử.”

Dứt lời, anh Huy đưa ngọc bội qua.

Sâm Gia hai mắt sáng rỡ khi nhìn thấy ngọc bội kia, lão vuốt ve nó, nói: “Chất liệu mỡ dê thượng hạng, ấm áp và trong suốt, hơn nữa tất cả còn điêu khắc thủ công hoàn toàn, chí ít cũng năm trăm ngàn tệ!”

Anh Huy nghe vậy mừng rỡ nói: “Thật, thật không?”

Vốn anh Huy nghĩ ngọc bội này cũng chỉ trị giá mấy chục nghìn tệ thôi, không ngờ tên bạo lực to con đó thật đúng là người thành thật, loại bảo bối này cũng tiện tay ném cho mình.

“Cầm chết hay sống... Hả?” Sâm Gia đang muốn hỏi anh Huy cầm chết hay cầm sống, chợt mò đến một hàng chữ nhỏ dưới góc phải của ngọc bội.

“Tộc... Trưởng... Vương... Thị...”

Lần ra được bốn chữ này, Sâm Gia trong lòng chấn động giống như điện giật mà ném mảnh ngọc bội ra ngoài, lão khiếp sợ hỏi: “Vật này ở đâu ra?”

“Gia truyền...” Anh Huy thấy dáng vẻ này của Sâm Gia, bèn vội vàng nói dối.

Sâm Gia tức giận nói: “Có cái chó ấy! Đây là ngọc bội của tộc trưởng gia tộc họ Vương ở phía bắc, tổ tông nào của ngươi họ Vương mà cho ngươi vật gia truyền này chứ?”

“Cái này... Tôi...” Thấy Sâm Gia nổi giận, anh Huy bị dọa sợ suýt chút quỳ xuống, lão hắc đạo này mà tức giận, uy thế của lão vẫn vô cùng đáng sợ.

Thấy bộ dạng này của anh Huy, Sâm Gia thu lại uy thế, nói với lời mang ý vị sâu xa: “Ta nói cho tên nhóc Huy nhà ngươi biết, trên giang hồ có ba loại người không thể đắc tội, người trong quân đội và cảnh sát, hai nghề này đều là làm quan, tuyệt đối không được đắc tội , một loại khác chính là con nhà nòi, có gặp loại người này tốt nhất trốn ngay đi!”

“Con nhà nòi?” Anh Huy có chút không hiểu.


“Chính là người luyện võ! Những người này cũng không sợ đám người lưu manh bọn bây cầm theo dao phây ống thép chạy khắp nơi đâu, ngộ nhỡ gặp phải đám hậu sinh nào đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, dạt dào tinh thần trọng nghĩa, diệt toàn bộ bọn bây chỉ là chuyện trong phút chốc.”

 “A...” Anh Huy hơi run run, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Tôi biết, gia tộc họ Vương phía bắc trong miệng lão cũng là người luyện võ phải không?”

Lần này anh Huy tuyệt đối không nói dối, hóa ra gã cũng gặp phải người tập võ trong truyền thuyết, đã trải qua chuyện ngày hôm qua nên gã không dám không tin, vết thương trên tay chính là bài học xương máu.

Sâm Gia nói: “Đúng vậy! Nam Lý bắc Vương đông Trần tây Dương, chính là bốn gia tộc nhà nòi lớn nhất Trung Quốc, đừng thấy gia tộc họ Vương xếp thứ hai, thật ra thực lực tuyệt đối phải mạnh hơn so với ba nhà khác hợp lại, vậy mà mày dám trộm ngọc bội gia chủ của bọn họ, mày cảm thấy liệu mày có còn ngày lành nào không?”

Anh Huy sắp khóc, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi... Sâm Gia à, sự thật như lão nói đó, ngọc bội này là người khác cho tôi, tuyệt đối không phải ăn trộm.”

Sâm Gia lạnh lùng cười nói: “Bất kể mày có được nó như thế nào, tốt nhất mày nên ném thứ đồ chơi này đi, nếu không cả nhà mày sẽ phải gặp nạn đó, tin tao đi, quan điểm của môn phái những người kia rất nghiêm khắc, bọn họ hận nhất là hành động bôi nhọ người trong gia tộc, đối phó với loại người như vậy thì bọn họ luôn ra tay độc ác, trước mặt bọn họ thì chúng ta chỉ là một đám lưu manh mà thôi...”

“Sâm Gia, ngài biết nhiều con đường, xin hãy cầm lấy ngọc bội này đi, nếu như ổn thỏa thì tùy tiện cho tôi vài đồng là được, nếu không được thì ta cũng không đề cập tới.”

Anh Huy thực sự bị dọa sợ rồi, dù sao trong một ngày bị đánh hai trận, cho dù ai cũng thần hồn nát thần tính.

Sâm Gia xua tay như đuổi ruồi nói: “Nhanh cút đi, tao còn muốn ăn Tết yên bình đây.”

“Sâm Gia... Lão cũng nhìn tôi trưởng thành như bây giờ mà...” Anh Huy lập tức quỳ bịch xuống đất.

Thấy dáng vẻ này của anh Huy, Sâm Gia cắn răng nói: “Được rồi, coi như lão già này gặp báo ứng, trước hết để ngọc bội ở chỗ tao đi, tao nói cho mày biết tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài, nếu không chúng ta ai cũng không sống yên ổn được đâu!”

“Biết, biết mà.” Anh Huy gật đầu liên tục: “Vậy tôi về đây.”

“Đợi đã!” Sâm Gia đột nhiên gọi anh Huy lại.

“Còn chuyện gì sao?” Anh Huy hoảng sợ nói.

Sâm Gia lấy một xấp tiền từ trong ngăn kéo ra, ném cho anh Huy nói: “Mày cầm một trăm này đi, thuận tiện viết giấy cầm đồ, tránh cho người ta lời ong tiếng ve!”

“À, được rồi!”

Anh Huy vội vàng cầm bút lên viết giấy cầm đồ, sau đó vội vã rời khỏi tiệm cầm đồ.


Dưới ánh đèn trong tiệm cầm đồ, Lý Hữu Sâm mặt tươi cười sờ mảnh ngọc bội, lầm bầm nói: “Người trẻ tuổi bây giờ thật là ngày càng không có can đảm, người tập võ sao... Ha ha, xã hội bây giờ còn loại người này sao? Những chuyện xưa ngay cả mình cũng không tin, vậy mà ngọc bội này lại là thật... Tên ngu đó cũng không suy nghĩ một chút, gia chủ nhà họ Vương ngay cả ngọc bội cũng không giữ được thì có thể lợi hại đến đâu chứ.”

...

Sáng sớm hôm sau, Vương Vũ đăng nhập vào game từ rất sớm, làm game thủ chuyên nghiệp cũng không dễ dàng mà, ngoại trừ cày phụ bản rồi làm các loại nhiệm vụ ra, gặp phải sự kiện vẫn phải bất chấp thời tiết mà ở lại trong game, sợ tuột cấp so với người khác.

Tiến vào trò chơi, truyền tống đến bên trong thành, Vương Vũ đã ngửi thấy khí tức không bình thường, dấu vết chiến đấu đầy đường, hệ thống cũng chưa kịp đổi mới lại.

“Chuyện gì vậy? Bầu không khí trong thành có chút không đúng.” Vương Vũ hô to trong kênh công hội.

Chỉ chốc lát Doãn Lão Nhị trả lời trong kênh chat: “Ngươi không biết à? Tối qua xảy ra chuyện lớn đó!”

“Chuyện gì?”

“Trường Ca Vô Đối đánh nhau với Liên Minh Huyết Sắc, nghe nói cả đêm không ngừng nghỉ, sáng hôm nay vừa mới thoát game nghỉ ngơi đó...” Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng ngoi lên, nhiều chuyện cười hề hề nói.

“Thật hay giả vậy? Tại sao chứ?” Vương Vũ nghe vậy cũng tò mò hỏi.

“Cũng không biết rõ nữa, hình như là do cướp quái...” Doãn Lão Nhị nói.

Danh Kiếm Đạo Tuyết cười đắc ý nói: “Ha ha, các ngươi cũng không biết rồi, là do một người tên là Huyết Sắc Lưu Manh.”

“Ách...” Vương Vũ suýt chút nữa bật cười, Huyết Sắc Lưu Manh, không phải chính là Xuân huynh sao?

 




Bình Luận (0)
Comment