Trang 52# 2
Chương 103: Ngọc Bội
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trên người Vương Vũ đã có một trang bị Truyền Thuyết bán thành phẩm, nguyên liệu cần để thăng cấp nó phải nói là khắc nghiệt đến cực điểm, đến nay vẫn không có một chút manh mối.
“Cái này... Trang bị rất đặc biệt...” Vô Kỵ lẩm bẩm nói.
Chỉ là một mảnh vỡ mà thôi, nói về giá trị cũng không tính là cao, thế nhưng thật sự có ý muốn gom đủ thì đó chính là một món trang bị duy nhất toàn bộ server, không chỉ tượng trưng cho thực lực còn vô cùng có ý nghĩa kỉ niệm.
Vương Vũ cười ha hả nói: “Món đồ chơi này ta không dùng được, cho Gà Con đi!”
Một món Vinh Quang Của Võ Giả đều sắp làm cho Vương Vũ ưu sầu đến phát điên rồi, giờ lại tới một mảnh vỡ thì còn sống thế nào được.
Những người khác nhao nhao khinh bỉ Vương Vũ: “Nói thừa! Ngươi cũng đã có Tịch Chi Chiến Ngoa rồi còn muốn mảnh vỡ này ư? Đúng là không biết xấu hổ!”
Cuối cùng là một tờ bản vẽ, võ trang chiến đấu Meshir.
Bản vẽ ba món bộ trang phục Chiến sĩ cấp 20.
Sự Phẫn Nộ Của Meshir (Vũ khí)
Tín Ngưỡng Của Meshir (Áo giáp)
Nghị Lực Của Meshir (Bao tay)
Bản vẽ này vào tay Bao Tam.
Loại bộ trang phục này còn muốn khó làm hơn nhiều so với trang bị Bạch Ngân, nhất là loại bản vẽ nguyên bộ này, sau cấp 20 sức mạnh của Bao Tam lại vượt bậc về chất.
Vương Vũ nhìn thoáng qua bản vẽ trong tay Bao Tam, nói: “Ta có thể chế tạo miễn phí giúp ngươi!”
“Ồ? Ngưu huynh học nghề phụ là thợ rèn sao?” Bao Tam hỏi: “Độ thông thạo bao nhiêu rồi?”
Vương Vũ thành thật trả lời: “Ta còn chưa học, đang định đi học đây!”
Bao Tam: “Thôi được rồi, ta vẫn cứ đợi đến khi lên cấp 20 tìm những người khác thôi...”
Bản vẽ quý giá như vậy, Bao Tam lại không phải người ngu để Vương Vũ mang đi cày vào độ thông thạo.
Sau khi chia của xong, Vô Kỵ nói: “Ngày mai chúng ta lại đi săn Niên Thú, Đạo Tuyết ngươi đi thu mua một ít pháo trúc đi.”
“Được! Tiền lấy từ lợi nhuận của công hội!” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói. Danh Kiếm Đạo Tuyết nghiễm nhiên trở thành kế toán công hội, mua bán trang bị gì đều do hắn ta phụ trách, mọi người không sợ hắn ta giở trò trong việc mua bán đó, hắn ta cũng thích thú việc này, mỗi người có chí riêng mà.
“Ngươi nhớ kỹ dùng nick phụ nhé, nếu không bí mật này sẽ bị người khác phát hiện mất.” Minh Đô bỉ ổi nói.
Danh Kiếm Đạo Tuyết: “Nói thừa, ta mua bán trang bị đều dùng nick phụ cả.”
“Có ai đi cùng ta đến quán rượu uống hai chén không?” Vô Kỵ lại hỏi.
Đám người cuống quít từ chối: “Thôi, ta còn có nhiệm vụ...”
“Thiết Ngưu thì sao?”
“Ta phải đăng xuất rồi...” Vương Vũ đáp.
“Đăng xuất, đăng xuất, ngươi chỉ biết đăng xuất thôi! Ngươi cứ sợ vợ như vậy sao?” Vô Kỵ khinh bỉ nói.
Vương Vũ học theo ngữ khí của Xuân Tường nói: “Người trẻ tuổi nên nhớ kỹ, trên thế giới không có tên đàn ông sợ vợ, chỉ có người đàn ông tôn trọng vợ thôi.”
Ban đêm mưa lất phất, Vương Vũ đã ôm vợ đi ngủ. Ánh đèn khu phố dần mờ xuống.
Bên cạnh dưới đèn đường có một bóng dáng vội vàng thoáng qua.
Một cánh tay người kia bó thạch cao, một tay khác quấn băng vải, gã chính là anh Huy đã từng bị Vương Vũ trừng trị lúc trước.
Anh Huy là một tên lưu manh không có thu nhập ổn định, Tết đã sắp đến nơi rồi nên gã muốn kiếm ít tiền tiêu xài.
Nhưng với bộ dạng hiện giờ của gã, đừng nói lừa gạt tống tiền, thậm chí cả việc trộm vặt móc túi cũng khó khăn. Cái Bang đến Tết cũng nghỉ nên không nhận người mới, lúc này gã chỉ có thể đem bán miếng ngọc bội mà Vương Vũ đưa cho gã.
Anh Huy lừa gạt tống tiền nhiều năm vẫn nên cũng coi như là khá tinh mắt, gã biết miếng ngọc bội này có giá trị không nhỏ, nếu không phải thực sự không có tiền ăn Tết, gã cũng không muốn sang tay nhanh như vậy.
Dưới ánh trăng, anh Huy xoay người đi vào một con hẻm nhỏ nơi góc đường, đẩy cửa một tiệm cầm đồ ra.
Tiệm cầm đồ là nơi kinh doanh đồ phong cách rất cổ xưa, có người nghĩ rằng với xã hội hiện nay tiệm cầm đồ đã sớm không còn dấu vết, thật ra không phải như thế, xã hội bây giờ thịnh hành ngành nghề cho vay tiền, tiệm cầm đồ vẫn hoạt động vững chắc như cũ, có thể thấy được điều đó ở khắp nơi trong các khu vực của thành phố này.
Tiệm cầm đồ này tên là “Hiệu cầm đồ Hữu Sâm”, chủ tiệm là Lý Hữu Sâm, một lão giang hồ, người giang hồ gọi là Sâm Gia.
Lúc còn trẻ Sâm Gia từng buôn bán súng và “hàng trắng”, cả chính đạo lẫn hắc đạo không ai không biết tên của lão, bây giờ tuổi già thoái ẩn giang hồ, lão mở tiệm cầm đồ dưỡng lão, thuận tiện giúp bọn hậu bối trên giang hồ phi tang những vật ăn cắp, trong hội này thì lão cũng được coi là người khá lương thiện.
Dù sao loại người cấp đại ca như lão không thiếu tiền, chính là làm vài việc giải trí mội chút.
Dưới ánh đèn, anh Huy cẩn thận ngồi trên ghế sô pha, Sâm Gia ngồi một bên vừa uống trà vừa nói: “Thằng nhóc Huy này, hơn nửa đêm mày chạy đến đây làm gì? Giấc ngủ của lão già này lại bớt đi rồi."
Anh Huy vội vàng nói: “Sâm Gia à, tôi vừa mới làm được một thứ tốt, muốn đưa lão xem thử.”
Dứt lời, anh Huy đưa ngọc bội qua.
Sâm Gia hai mắt sáng rỡ khi nhìn thấy ngọc bội kia, lão vuốt ve nó, nói: “Chất liệu mỡ dê thượng hạng, ấm áp và trong suốt, hơn nữa tất cả còn điêu khắc thủ công hoàn toàn, chí ít cũng năm trăm ngàn tệ!”
Anh Huy nghe vậy mừng rỡ nói: “Thật, thật không?”
Vốn anh Huy nghĩ ngọc bội này cũng chỉ trị giá mấy chục nghìn tệ thôi, không ngờ tên bạo lực to con đó thật đúng là người thành thật, loại bảo bối này cũng tiện tay ném cho mình.
“Cầm chết hay sống... Hả?” Sâm Gia đang muốn hỏi anh Huy cầm chết hay cầm sống, chợt mò đến một hàng chữ nhỏ dưới góc phải của ngọc bội.
“Tộc... Trưởng... Vương... Thị...”
Lần ra được bốn chữ này, Sâm Gia trong lòng chấn động giống như điện giật mà ném mảnh ngọc bội ra ngoài, lão khiếp sợ hỏi: “Vật này ở đâu ra?”
“Gia truyền...” Anh Huy thấy dáng vẻ này của Sâm Gia, bèn vội vàng nói dối.
Sâm Gia tức giận nói: “Có cái chó ấy! Đây là ngọc bội của tộc trưởng gia tộc họ Vương ở phía bắc, tổ tông nào của ngươi họ Vương mà cho ngươi vật gia truyền này chứ?”
“Cái này... Tôi...” Thấy Sâm Gia nổi giận, anh Huy bị dọa sợ suýt chút quỳ xuống, lão hắc đạo này mà tức giận, uy thế của lão vẫn vô cùng đáng sợ.
Thấy bộ dạng này của anh Huy, Sâm Gia thu lại uy thế, nói với lời mang ý vị sâu xa: “Ta nói cho tên nhóc Huy nhà ngươi biết, trên giang hồ có ba loại người không thể đắc tội, người trong quân đội và cảnh sát, hai nghề này đều là làm quan, tuyệt đối không được đắc tội , một loại khác chính là con nhà nòi, có gặp loại người này tốt nhất trốn ngay đi!”
“Con nhà nòi?” Anh Huy có chút không hiểu.
“Chính là người luyện võ! Những người này cũng không sợ đám người lưu manh bọn bây cầm theo dao phây ống thép chạy khắp nơi đâu, ngộ nhỡ gặp phải đám hậu sinh nào đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, dạt dào tinh thần trọng nghĩa, diệt toàn bộ bọn bây chỉ là chuyện trong phút chốc.”
“A...” Anh Huy hơi run run, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Tôi biết, gia tộc họ Vương phía bắc trong miệng lão cũng là người luyện võ phải không?”
Lần này anh Huy tuyệt đối không nói dối, hóa ra gã cũng gặp phải người tập võ trong truyền thuyết, đã trải qua chuyện ngày hôm qua nên gã không dám không tin, vết thương trên tay chính là bài học xương máu.
Sâm Gia nói: “Đúng vậy! Nam Lý bắc Vương đông Trần tây Dương, chính là bốn gia tộc nhà nòi lớn nhất Trung Quốc, đừng thấy gia tộc họ Vương xếp thứ hai, thật ra thực lực tuyệt đối phải mạnh hơn so với ba nhà khác hợp lại, vậy mà mày dám trộm ngọc bội gia chủ của bọn họ, mày cảm thấy liệu mày có còn ngày lành nào không?”
Anh Huy sắp khóc, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi... Sâm Gia à, sự thật như lão nói đó, ngọc bội này là người khác cho tôi, tuyệt đối không phải ăn trộm.”
Sâm Gia lạnh lùng cười nói: “Bất kể mày có được nó như thế nào, tốt nhất mày nên ném thứ đồ chơi này đi, nếu không cả nhà mày sẽ phải gặp nạn đó, tin tao đi, quan điểm của môn phái những người kia rất nghiêm khắc, bọn họ hận nhất là hành động bôi nhọ người trong gia tộc, đối phó với loại người như vậy thì bọn họ luôn ra tay độc ác, trước mặt bọn họ thì chúng ta chỉ là một đám lưu manh mà thôi...”