Trang 525# 1
Chương 1050: Vương Vũ áy náy
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mẹ nó, thì ra bên ngoài tên Long Ngạo Thiên tỏ ra điên điên dại dại, nhưng thực tế trong lòng ông ta lại vô cùng tỉnh táo.
Long Ngạo Thiên hiểu rằng, người chơi của ở giai đoạn hiện tại còn chưa học được thuật Phi Hành, một khi Vương Vũ bị đặt vào vị trí giữa không trung thì hắn sẽ không thể tự do thay đổi phương hướng hành động nữa.
Bởi vậy Long Ngạo Thiên mới dùng một hư chiêu kia để lừa Vương Vũ tới giữa không trung, sát chiêu còn giấu ở phía sau.
Vương Vũ có khinh công trong tay vốn có thể né tránh chiêu này, nhưng bất đắc dĩ thay vừa rồi để trốn khỏi sự truy sát của Long Ngạo Thiên, hắn đã sử dụng hết giá trị khinh công, bây giờ hắn không thể dùng khinh công để nhảy bốn bước nữa.
Ngay trong khoảnh khắc Vương Vũ sắp bị nguyền rủa của Long Ngạo Thiên quấn lấy, chỉ nghe thấy một tiếng “phần phật!” vang lên, sau lưng Vương Vũ mọc ra hai chiếc cánh trắng muốt, đôi cánh vừa giang ra, Vương Vũ đã vượt qua xiềng xích của Long Ngạo Thiên bay thẳng lên bầu trời.
“Thần… thần tộc?” Nhìn thấy đôi cánh của Vương Vũ, Long Ngạo Thiên lại bị Vương Vũ làm cho giật mình rồi.
Mẹ nó, từng giết Thần, từng giết Long, hơn nữa trên người còn có đôi cánh của phụ Thần và dòng máu của Long tộc, mẹ nó, tên này là ai mà lại lợi hại như thế?
Long tộc và Thần tộc là hai tộc đứng đầu thế giới, tên Vương Vũ này đắc tội với cả hai bên mà còn dám đường đường chính chính sử dụng di vật của Long tộc và Thần tộc… Mẹ nó, bậc cao thủ như Long Ngạo Thiên nhìn thấy Vương Vũ cũng cảm thấy tê rần cả da đầu. Đương nhiên, nếu không phải là lúc cực kỳ bất đắc dĩ, Vương Vũ cũng không muốn sử dụng đôi cánh này.
Dù sao Vương Vũ chưa phi hành bao giờ, chỉ tính riêng độ linh hoạt, hắn sử dụng thân pháp khinh công còn nhuần nhuyễn hơn cánh chim nhiều.
Hơn nữa Long Ngạo Thiên cũng không phải là không biết bay, trên bầu trời lại không có vật che chắn nào hết, sao kỹ xảo phi hành nửa mùa của Vương Vũ có thể múa rìu qua mắt trước mặt Long Ngạo Thiên được?
Nếu không phải không còn đường nào để né tránh, Vương Vũ cũng lười dùng tới thứ này.
Chỉ trong một thoáng ngẩn người của Long Ngạo Thiên, Vương Vũ đã bay tới trước mặt ông ta, Long Ngạo Thiên mở rộng hai cánh ra, ông ta ngẩng đầu lên trời phun ra một luồng long tức, sau đó cùng với luồng long tức bay đằng sau phi thẳng về phía Vương Vũ.
Nhưng ngay khi ông ta xông tới độ cao Vương Vũ đang bay, ông ta lại phát hiện không còn bóng dáng Vương Vũ ở đó nữa.
“Aaa!! Kẻ yếu đuối kia, mau ra đây!” Long Ngạo Thiên bay một vòng trên bầu trời nhưng vẫn không tài nào tìm được bóng dáng Vương Vũ, ông ta tức điên lên mắng to một câu.
Đám người chơi của thành Thiên Long trốn trong khu vực an toàn, nhìn lên con rồng cực lớn đang bay trên bầu trời mà run lẩy bẩy cả người.
“Tên ngu này, ngươi im miệng được không?”
Đúng lúc Long Ngạo Thiên đang mắng Vương Vũ cực kỳ sướng miệng, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, ngay sau đó Long Ngạo Thiên cảm thấy gáy ông ta đau nhói.
-274141
Một con số sát thương cực lớn màu vàng kim bay lên trên đầu Long Ngạo Thiên, lúc này đám người chơi phía dưới mới chú ý đến một bóng người đang cưỡi lên cổ Long Ngạo Thiên.
“Loài người đê tiện? Mau cút xuống khỏi lưng ta!”
Long Tộc mà, luôn luôn vênh mặt lên trời, bị một con người cưỡi lên lưng như thế là một sự sỉ nhục cực lớn đối với Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên vừa rống giận vừa quay cuồng trên không trung với ý đồ quăng Vương Vũ xuống dưới đất.
Vương Vũ nhanh trí lại có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với Long Ngạo Thiên, sao hắn có thể dễ dàng bị Long Ngạo Thiên bắt được như vậy, ngay khi bò được lên lưng Long Ngạo Thiên, Vương Vũ đã rút một đoạn dây thừng ra tròng lên cổ ông ta.
Lúc này một tay Vương Vũ túm lấy dây thừng như thể đang đeo dây cương cho Long Ngạo Thiên vậy, hắn đứng vững trên lưng Long Ngạo Thiên, cùng lúc đó cái tay còn lại siết chặt trường kiếm, chém hết nhát này đến nhát khác vào vết thương vảy ngược trên cổ Long Ngạo Thiên.
Trong trò chơi không có cảnh tượng đẫm máu xảy ra, cho dù Vương Vũ chém xuống có dùng mạnh cỡ nào, vết thương của Long Ngạo Thiên cũng chỉ bay lên một chùm hoa tuyết mà thôi.
Chỉ có con số bay trên đầu Long Ngạo Thiên mới khiến tất cả mọi người biết được Vương Vũ ra tay mạnh cỡ nào.
Dưới đòn tấn công ác liệt của Long Ngạo Thiên, lượng máu của Long Ngạo Thiên càng ngày càng giảm.
Long Ngạo Thiên biết rõ mình không còn sống được bao lâu nữa, ông ta u buồn nhìn những người từng là con dân của mình trên đường phố, một giọt nước mắt chảy dài xuống bờ má, ông ta giang cánh mang theo Vương Vũ bay ra ngoài thành.
Vương Vũ là một người mềm lòng, nhìn thấy Long Ngạo Thiên tỏ ra như vậy, lòng hắn cũng thấy khó chịu, Long Ngạo Thiên người ta đang làm thành chủ yên ổn, cai trị thành Thiên Long phồn hoa trù phú, hắn lại nhảy ra làm thịt người ta… Đúng là hơi khốn nạn.
Nhưng nhiệm vụ chung quy vẫn là nhiệm vụ… Vương Vũ cũng bất đắc dĩ thôi.
Đợi Long Ngạo Thiên bay ra khỏi thành Thiên Long, Vương Vũ lại triển khai tấn công với Long Ngạo Thiên.
Cuối cùng, dây máu của Long Ngạo Thiên đã thấy đáy, ông ta rơi xuống từ trên bầu trời.
“Ầm!!”
Long Ngạo Thiên rơi xuống đất tạo thành một cái hố cực to.
Vương Vũ bật người nhảy lên, ổn định đáp xuống cạnh người Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên chỉ còn sót lại một hơi liếc nhìn Vương Vũ đã khôi phục gương mặt thật một cái, ông ta hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ nói: “Thì là thành chủ thành Dư Huy, nếu đã vậy thì con dân của ta đành giao cả cho ngài rồi, hy vọng ngài sẽ tự giải quyết ổn thỏa.”
Loài rồng đến lúc sắp chết cũng sẽ nói lời thật lòng, sự lưu luyến của Long Ngạo Thiên đối với thành Thiên Long không phải là giả.
Vương Vũ áy náy nói: “Long thành chủ, xin lỗi ngài, đây là nhiệm vụ của ta.”
“Ta hiểu!” Long Ngạo Thiên cười gật gật đầu, cơ thể to lớn hóa thành từng đốm sáng trắng.
[Hệ thống thông báo: Bạn đã giết chết Nghiệt Long Phản Bội - Long Ngạo Thiên, nhận được XXXX điểm kinh nghiệm, +XXXX danh vọng, +XXXX giá trị vinh dự trận doanh, +XXXX giá trị vinh dự thành Thiên Long.]
[Bạn đã nhận được danh xưng “Thành chủ thành Thiên Long”]
[Bạn đã nhận được danh xưng “Dũng Sĩ Đồ Long”]
[Bạn đã nhận được danh xưng “Thần Thủ Hộ thành Thiên Long”]
Cùng lúc đó, trên bầu trời cũng bay lên thông báo của hệ thống [Năm XXXX lịch Trọng Sinh, thành chủ thành Thiên Long phản bội tàn sát dân chúng, có một dũng sĩ đồ long đã đứng dậy phản kháng diệt trừ nghiệt long, sự tích anh hùng của hắn sẽ vĩnh viễn được ghi vào sử sách…]
Nhìn thấy một chuỗi danh xưng, phần thưởng và vinh dự này, thật kỳ lạ là Vương Vũ lại không hề cảm thấy tự hào như trước kia, ngược lại dường như hắn cảm thấy mình đã làm sai điều gì.
Có thể là do câu nói cuối cùng của Long Ngạo Thiên đã tác động tới Vương Vũ, Vương Vũ tự nhận mình không phải là người có lòng dạ sắt đá, nhìn thấy Long Ngạo Thiên trước khi chết mà còn nhớ tới con dân của mình, Vương Vũ khó tránh khỏi việc bị cảm động.
“Nếu là đám người Toàn Chân Giáo kia tới làm, có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy.” Vương Vũ lắc đầu nghĩ như thế: “Chỉ là trò chơi thôi mà, xem ra mình đã quá nhập tâm rồi.”
Nhặt vật phẩm rơi ra từ người Long Ngạo Thiên lên, Vương Vũ ngồi xuống vùng đất Long Ngạo Thiên chết đi, hồi phục thể lực một chút, lúc này cột tin nhắn của Vương Vũ không ngừng nhấp nháy.
“Lão đại Thiết Ngưu? Ngươi đi đâu vậy?”
“Ngưu huynh? Sao không nói câu nào thế?”
“Ngưu…”
Vương Vũ cột tin nhắn ra, một loạt tin nhắn ập vào mặt hắn đều là do Độc Cô Cửu Thương gửi tới, lướt đi lướt lại cũng chỉ có mấy ý như thế này.
Ngưu huynh ngươi đang ở đâu vậy? Sao không nói gì? Lúc nào thì ta mới được làm thành chủ…
Đối mặt với câu hỏi của Độc Cô Cửu Thương, Vương Vũ thực sự lười trả lời, hai câu hỏi trước quá mức ngu ngốc, còn câu hỏi cuối cùng thì… trước khi chết Long Ngạo Thiên đã giao lại chức vị thành chủ cho Vương Vũ, làm gì đến lượt Độc Cô Cửu Thương nữa.