Trang 536# 2
Chương 1073: Buổi đấu giá đông nghịt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không chỉ trong Trọng Sinh, hễ là ở trong game, muốn đánh giá một thứ gì đó là tốt hay xấu, ngoại trừ xem chức năng thuộc tính ban đầu của vật đó, quan trọng nhất cũng chính là nội dung câu chuyện.
Rất rõ ràng, lần này hệ thống cũng vẫn khá là có mặt mũi, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ này, Vương Vũ thật sự đã trải qua vô cùng nhiều khó khăn trắc trở, thậm chí còn phá hủy cả một tòa thành chính, dù hệ thống có vô liêm sỉ đến mức độ nào chăng nữa cũng không thể đưa cho Vương Vũ một kỹ năng rác rưởi được.
Tuy kỹ năng của Vương Vũ cũng không miêu tả kỹ càng sức mạnh của Hàng Long Chưởng, tin tức về khả năng tiêu hao, nhưng từ nội dung câu chuyện không khó nhận ra, đây tuyệt đối là một kỹ năng không có gì sánh kịp.
Dù sao nội dung câu chuyện miêu tả kỹ năng giống như Hàng Long Chưởng này, đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy, giết thần diệt ma, vô địch một thời, chỉ riêng một câu nói cuối cùng này cũng khiến người ta cảm thấy lâng lâng phơi phới rồi có biết không hả?
Kỹ năng của những người khác đều tương đương với kỹ năng cấp S mạnh mẽ, nhưng lúc này vừa so sánh với Hàng Long Chưởng của Vương Vũ, tất cả mọi người ai nấy đều không nhịn được hít một hơi dài.
Nhưng mà thứ như kỹ năng này đối với Vương Vũ mà nói, cũng không tính là quan trọng lắm, nhất lại loại chiêu thức nghe qua có sức mạnh vô song như thế này, thời gian chuẩn bị trước và tiêu hao nội lực chắc chắn là cũng hết sức kinh người.
So sánh với nhau, Vương Vũ càng thích những kỹ năng tiêu hao khá ít, hơn nữa có thể phát ra trong nháy mắt, dung nhập vào kỹ năng của chính bản thân hắn hơn.
Ngay cả Ẩn Giả cũng đã từng nói, người trí tuệ tìm kiếm sức mạnh từ bên trong, trong mắt kẻ vốn dĩ đã có một hệ thống cận chiến hoàn chỉnh như Vương Vũ, những kỹ năng trong game này thuộc về sức mạnh ở bên ngoài.
Tinh túy của Võ học gia phụ thuộc vào liên hoàn của kỹ xảo chiến đấu, nhưng có một sức mạnh đến từ bên ngoài còn mạnh mẽ hơn nữa trở ngại việc phát huy thực lực của chính bản thân mình, đối với một người học võ tiêu chuẩn mà nói, đều là trói buộc.
Cho nên thái độ của Vương Vũ đối với Hàng Long Chưởng này, ngược lại không tôn sùng coi nó là thần kỹ như đám người Toàn Chân Giáo kia, mà chẳng qua chỉ thản nhiên nói: "Ta cũng không hiểu rõ lắm kỹ năng này như thế nào, quan trọng còn phải nhìn xem nó có thể ứng dụng vào thực tế hay không đã."
"Thôi đi, lão Ngưu ngươi đây chính là điển hình của việc chiếm được món hời lớn còn khoe mẽ." Ngoại trừ Dương Na là người tập võ ra, cả đám người đều rối rít bày tỏ sự khinh thường của mình đối với việc Vương Vũ đứng nói thì không đau eo như vậy.
Thời gian buổi đấu giá bắt đầu là tám giờ tối mai, có điều Vương Vũ vẫn luôn là một người đúng giờ, cho nên lúc xế chiều ngày hôm sau, Vương Vũ đã đi cùng một đám người Toàn Chân Giáo đến thành Tự Do.
Theo lý mà nói, Vương Vũ thật ra cũng không nghĩ đến việc cả đám người Toàn Chân Giáo cũng cùng đến, nhưng mà sau khi đám người kia nhìn thấy kỹ năng của Vương Vũ, cảm nhận được áp lực từ bên trong, đều rối rít tỏ vẻ đã có tiền thì không thể đợi đến lúc bị giảm giá trị được, nhất định phải làm mấy chuyện gì đó có ý nghĩa một chút, ví dụ như đến buổi đấu giá mua thêm chút trang bị.
Đám người Toàn Chân Giáo này có thể nói là giàu đến nứt đố đổ vách, chỉ dựa vào số vàng tích trữ được mà nói, thật sự là có nhiều người không thể giàu có bằng bọn họ được, cũng là kẻ có tư cách đến đây mua đồ.
Vừa xuống khỏi phi thuyền, đám người Toàn Chân Giáo đã cảm nhận được thành Tự Do hôm nay không giống ngày thường.
Thành Tự Do là thành chính cùng cấp bậc với thành Chiến Thần, về mặt quy mô mà nói cũng không nhỏ hơn thành Dư Huy chút nào, nhưng mà người chơi trên đường phố đông nghịt như nêm cối, vô cùng chật chội, rất có dáng vẻ khi các công hội lớn bao vây tấn công thành Dư Huy trước đây.
Phải biết rằng bản đồ của Trọng Sinh rất rộng lớn, từ khi game này mở server đến nay, ngoại trừ ngày ấy khi chính thức đưa vào hoạt động, mọi người vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng chen lấn như vậy.
Chiến sĩ thân thể cường tráng cũng còn khá hơn một chút, loại thân hình nhỏ yếu như Minh Đô này, lại còn là nghề nghiệp Pháp sư yếu đuối, nhiều lần suýt nữa bị chen lấn cho tụt lại phía sau, khiến Minh Đô tính tình vốn đã nóng nảy vô cùng tức giận, pháp trượng giơ lên, ánh sáng sấm sét vờn quanh, vươn tay đang định tàn sát người ta...
Cũng may Vương Vũ tay mắt nhanh nhẹn, vươn tay ần Minh Đô xuống mặt đất, nói: "Kiềm chế tính tình của ngươi một chút đi, ở đây cũng không phải như thành Dư Huy đâu."
Nói xong, Vương Vũ chỉ chỉ lính canh đứng ở góc tường, mười bước một đội, năm bước một nhóm.
Vì sao thành Tự Do lại yên ổn như vậy? Còn không phải vì lính canh có khả năng trấn áp vô cùng mạnh mẽ hay sao, người chơi dám gây chuyện, lính canh tiện tay có thể trấn áp được, mặc cho hai trận doanh của các ngươi có suy nghĩ không hợp đến mức nào đi nữa, đứng trước mặt lính canh, cũng phải ngoan ngoãn ngồi xuống nói chuyện.
Đối với loại sinh vật như lính canh này, Minh Đô vẫn phải vô cùng kính sợ.
"Hít..."
Nhìn thấy nhiều lính canh như vậy, Minh Đô hít sâu một hơi nói: "Bà mẹ nó, sao chỗ chết tiệt này lại đông người chơi đến như vậy?"
"Làm sao ta biết được, ngày hôm qua khi ta tới cũng không đông người đến mức này đâu." Vương Vũ bĩu môi nói.
Quy mô thành Tự Do đương nhiên không nhỏ, nhưng mà đối với thành Dư Huy mà nói, chẳng qua chỉ là lính canh tương đối nhiều hơn một chút mà thôi, thật ra người chơi cũng chỉ ở mức độ của những thành chính bình thường khác thôi.
Đúng lúc đó họ nghe thấy tiếng Vô Kỵ thản nhiên nói: "Quá rõ ràng, những điều này là do người chơi của các công hội lớn đến để tham gia buổi đấu giá, xem ra thủ đoạn lăng xê của Lão Cửu cao hơn chúng ta rất nhiều đấy."
"Đó là đương nhiên." Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Tối hôm qua ta đi dạo diễn đàn, các chủ đề lớn trên diễn đàn đều có tiêu đề về chuyện của buổi đấu giá hôm nay, người ta là người chuyên nghiệp, đương nhiên làm việc cũng khác rồi."
"Người chơi tham gia buổi đấu giá?" Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, mọi người vội vàng nhìn xung quanh bốn phía.
Đúng như dự đoán, người chơi xung quanh đều tụ tập thành nhóm đi với nhau, hơn nữa trên ngực từng đoàn đội đều đeo một loại huy hiệu giống nhau, xem ra bọn họ đều đến vì con dấu của thành chủ.
Xem ra câu nói tiếp thị lăng xê chỉ dựa vào một nhà cũng không phải nói lung tung, đám thương nhân vì muốn bán được hàng hóa của mình, vẫn luôn nóng lòng tạo ra dư luận, không biết bao nhiêu năm trước, ngày 11 tháng 11 vẫn chưa phải ngày lễ, mà bây giờ ăn sủi cảo vào lễ Giáng Sinh, vào đêm trước Giáng Sinh thì táo tăng giá cũng đã thành tập tục rồi.
Đương nhiên rồi, càng nhiều người đối với Vương Vũ mà nói ngược lại cũng là một chuyện tốt, cạnh tranh nhiều thì giá mới có thể càng tăng nhanh được... Nguyên tắc này tất cả mọi người đều biết.
Vì vậy một đám người chỉ đành phải kiềm chế tâm trạng buồn bực, bay người lên nóc phòng, như vậy thì mới rộng rãi hơn được một chút.
Khi một đám người Toàn Chân Giáo đi đến cửa buổi đấu giá, đầu tiên đập vào mí mắt là một tấm bảng lớn, nội dung trên tấm bảng cũng rất đơn giản rõ ràng hễ là trên người người chơi nếu không có đủ hai trăm nghìn vàng trở lên, sẽ bị cấm đi vào bên trong.
Chuyện này thật ra cũng bình thường thôi, chỗ ngồi buổi đấu giá cho dù có nhiều đến mấy, đương nhiên cũng không thể để cho tất cả mọi người đều đi vào trong được, cái gọi là trên có chính sách dưới có biện pháp đối phó, Lão Cửu đành phải dựng hẳn một tấm bảng ngay ở cửa hội đấu giá như vậy.
Nhìn tấm bảng này, mấy người Toàn Chân Giáo cũng nức nở mãi không ngừng, buổi đấu giá dám kêu lên khẩu hiệu như vậy, chỉ sợ chính là cửa hàng hoành tráng nhất trong truyền thuyết đây.
Hết cách rồi, ai bảo người ta là người làm ăn với người có tiền chứ? Tiền của người bình thường họ cũng lười mất công kiếm kia kìa, hơn nữa cách phân chia đẳng cấp rõ ràng như vậy cũng có thể là một cách trá hình nhằm nâng cao lòng hư vinh của những người chơi có tư cách bước vào hội trường, giống như cái gọi là chế độ VIP.
Là một người làm ăn, Lão Cửu vẫn rất xứng đáng với chức vụ của mình.
Trong game, người có thể mang theo khoản tiền lớn hai trăm nghìn vàng trên người, ngoại trừ đám người Toàn Chân Giáo này ra, cũng chỉ có hội trưởng của những công hội lớn và những con ông cháu cha kia rồi.
Vì yêu cầu bước vào khắc nghiệt như vậy, nên người chơi có thể đi vào hội trường đương nhiên chỉ có một số lượng cực kỳ nhỏ.
Mặc dù như thế, lúc này còn ba bốn tiếng nữa buổi đấu giá mới bắt đầu, nhưng bên trong đã chật kín người.
Dù sao cũng là con dấu của thành chủ, công hội có chút vốn liếng đều chạy đến tham gia náo nhiệt, mặc dù không mua được, nhưng có thể liếc mắt nhìn một cái cũng không tệ.