Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1090 - Chương 1092: Loạn Rồi Loạn Rồi

Trang 546# 1

 

 

 

Chương 1092: Loạn rồi loạn rồi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đương nhiên, Thập Nhị Tinh Tượng nghĩ như vậy cũng rất hợp tình hợp lý, dù sao đây cũng là vấn đề mang tính kiến thức thông thường của những người chơi bình thường.

Nhưng mà Vương Vũ lại là loại người phù hợp với lẽ thường như vậy sao?

Câu trả lời đương nhiên là không rồi.

Nhìn thấy Lão Hổ nâng tấm khiên xông đến, Vương Vũ tiện tay nhấc lên, thi triển Cầm Vân Thủ.

Dưới sự gia tăng của Hàng Long Ảo Nghĩa, Cầm Vân Thủ vốn chỉ là một luồng sáng trắng biến thành một móng vuốt rồng khổng lồ bay về phía Lão Hổ.

Hàng Long Ảo Nghĩa - Song Long Thủ Thủy.

Cầm Vân Thủ dưới tác động của Hàng Long Ảo Nghĩa, thiết lập vượt xa quy định của kỹ năng thông thường, kỹ năng Cầm Vân Thủ bình thường có khoảng cách là ba trăm, bắt lấy nghề nghiệp tank, tối đa cũng chỉ có thể di chuyển đến một khoảng cách ngắn, mà Song Long Thủ Thủy, trực tiếp kéo Lão Hổ đang ở phạm vi hơn năm trăm kéo đến bên cạnh hắn.

Còn không đợi Lão Hổ kịp tỉnh táo lại, Vương Vũ vỗ một chưởng lên đỉnh đầu Lão Hổ.

Theo hàng chữ to lớn hiện tên gọi kỹ năng Hàng Long Ảo Nghĩa - Mật Vân Bất Vũ sáng lên, Lão Hổ bị một chưởng của Vương Vũ vỗ thành vệt sáng trắng.

"Đậu má nó!"

Trong giây phút đó, đám người Lão Thử Thần Long đã chạy đến cách Vương Vũ không xa chuẩn bị lén lút đâm cho Vương Vũ một đao, lúc này nhìn thấy Vương Vũ sau khi phóng ra kỹ năng mà uy lực lại không hề giảm đi thì không nhịn được sững sờ, quyết định nhanh chóng xoay người chạy về phía sau.

"Hây!"

Vương Vũ nhướn mày hét lớn một tiếng, một chân Lôi Đình Cước, đạp xuống mặt đất.

Hàng Long Ảo Nghĩa - Lý Sương Băng Chí!

Một vòng ánh sáng sấm sét lấy Vương Vũ làm trung tâm, nháy mắt lan rộng ra.

Lão Thử và mấy người Thần Long còn chưa kịp kêu lên thảm thiết, đã bị giết chết trong vòng một giây ngay tại chỗ.

Từ khi Vương Vũ ra tay đến khi đám người Lão Thử Thần Long bị giết, chẳng qua cũng chỉ mất mấy giây, mắt thấy Thập Nhị Tinh Tượng bị Vương Vũ tiêu diệt mất gần một nửa, Phong Vân Thiên Hạ hoàn toàn nóng nảy rồi, kêu ầm ĩ như bị bệnh tâm thần: "Con mẹ nó, tên đê tiện kia giết nhiều người như vậy mà lính canh cũng không đến bắt hắn sao? Dựa vào cái gì chứ hả?"

Sự thật chứng minh, khi người ta nóng nảy đến tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể thử được, nhìn thấy nhiều thuộc hạ bị một mình Vương Vũ giết đến mức vừa nghe tin đã sợ vỡ mật như vậy, Phong Vân Thiên Hạ cũng hoàn toàn thất vọng rồi, chỉ có thể gửi gắm hết hy vọng vào lính canh.

Vì vậy có thể thấy được, trong lòng Phong Vân Thiên Hạ, bây giờ người có thể giải quyết được Vương Vũ có lẽ cũng chỉ có thể là lính canh thôi.

Nhưng mà chạy khắp nơi tìm thầy thuốc cũng không bằng tìm được một thầy thuốc giỏi, thằng ranh Phong Vân Thiên Hạ này là tay thiện nghệ đầu thai, giá trị may mắn cũng coi như tăng mạnh rồi, hắn ta vươn cổ họng rống lên mấy tiếng chẳng qua cũng chỉ để trút hết sự không cam lòng trong lòng hắn ta mà thôi.

Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy "Loảng xoảng" một loạt tiếng bước chân, một đội lính canh giẫm lên đám lính đánh thuê đi tới trước mặt Phong Vân Thiên Hạ.

"Chào!"

Đám lính canh đồng loạt chào Phong Vân Thiên Hạ một cái, cùng lúc đó, một người trong đám lính canh cung kính đến hỏi: "Thành chủ đại nhân, chúng ta có thể giúp được gì cho ngươi?"

"Cái này... cái này!"

Sự xuất hiện của lính canh vốn dĩ đang khiến cho Phong Vân Thiên Hạ sững sờ, sau đó Phong Vân Thiên Hạ lập tức tỉnh táo lại, hóa ra mình là một vị thành chủ có quyền hạn có thể ra lệnh cho lính canh, ở trên phi thuyền, Vương Vũ đã từng chỉ huy lính canh ném Phong Vân Thiên Hạ xuống còn gì.

"Tốn hai triệu cũng không uổng phí nhỉ..."

Phong Vân Thiên Hạ kích động đến mức lệ rơi đầy mặt, tốn nhiều tiền như vậy, bây giờ cuối cùng cũng nhận được báo đáp rồi.

Ngay sau đó, Phong Vân Thiên Hạ chỉ vào Vương Vũ nói: "Thằng ranh con kia thân là kẻ dưới dám mạo phạm cấp trên, giết hắn cho ta!"

"Rõ!"

Đám lính canh lại chào Phong Vân Thiên Hạ một cái nói: "Cam lòng ra sức phục vụ cho ngài!"

Vừa dứt lời, một đội lính canh sắp xếp trận hình giơ trường mâu trong tay lên, đồng loạt xông về phía Vương Vũ.

Lính canh của thành Tự Do đông hơn những thành chính khác rất nhiều, đám lính đánh thuê thành Tự Do đương nhiên hiểu được sự đáng sợ của đám lính canh này. Những tên khốn kiếp này mà phát điên lên thì chẳng còn quan tâm đến ai khác nữa, thấy đám lính canh xuất hiện chuẩn bị dọn sạch chiến trường, đám người chơi rối rít lùi về phía sau rời khỏi chiến trường, rất sợ gặp nguy hiểm tai bay vạ gió.

Mà Vương Vũ nhìn thấy Phong Vân Thiên Hạ có thể chỉ huy lính canh, cũng không nhịn được giật nảy người.

Lính canh rất mạnh mẽ, Vương Vũ còn hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, vì sao Vương Vũ bảo người của Toàn Chân Giáo trốn vào trong quán rượu, chính là vì Vương Vũ hiểu rõ một khi giá trị PK của đám người Toàn Chân Giáo đến số lượng nhất định, sẽ dẫn dắt lính canh đến.

Đám người Toàn Chân Giáo kia thực lực cao cường không sai, nhưng mà đây cũng chỉ là so với người chơi mà thôi, ở trước mặt lính canh, tất cả mọi người đều là mây bay.

Vương Vũ có trang bị có thuộc tính che giấu có thể bảo đảm không bị hệ thống phát hiện ra, có ai ngờ Phong Vân Thiên Hạ lại gọi lính canh đến được chứ?

Những lính canh này cũng chỉ là NPC ngốc nghếch, cũng không nhận ra Vương Vũ này chính là thành chủ đời trước.

Mắt thấy đám lính canh sắp xông đến bên cạnh mình, Vương Vũ cắn răng một cái không lùi mà xông lên, trực tiếp nghênh đón.

Mắt thấy trường mâu của lính canh sắp đâm chết Vương Vũ, lúc này thân hình Vương Vũ chợt lóe, xuất hiện sau lưng đám lính canh.

"Tên độc ác gian xảo!"

Đám lính canh thấy Vương Vũ né tránh, quát to một tiếng nhanh chóng xoay người, trường mâu trong tay xoay ngang quét đến.

Vương Vũ đáng thương, ngày hôm qua vẫn còn là thành chủ đại nhân tôn kính, nhưng bây giờ đã trở thành tên độc ác gian xảo.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi trường mâu của lính canh quét đến lưng hắn, Vương Vũ đã Lăn Mình xuống đất liên tục hai vòng, tiện hai tay đè chặt xuống mặt đất, chân sau đạp mạnh một cái, sử dụng cả tay lẫn chân vươn người nhảy vào giữa đám người chơi lính đánh thuê, sau đó giẫm lên đầu đám lính đánh thuê chạy về hướng khác.

"Ta đệt cả nhà ngươi!"

Đám lính đánh thuê thấy Vương Vũ xông đến, nhất thời hồn bay phách lạc, không tránh kịp lập tức chạy khắp nơi mỗi người một ngả.

Nhưng mà gần một nghìn người chơi chồng chất ở một chỗ, ngã tư đường có rộng hơn nữa cũng sẽ trở nên vô cùng chật chội, trong tình huống hỗn loạn như vậy, những người này lại không có bản lĩnh có thể giẫm lên người mà chạy như Vương Vũ, đương nhiên là có muốn chạy cũng không nổi.

Vương Vũ giết người, còn phải lo lắng đến thời gian hồi chiêu của kỹ năng, thân pháp cách di chuyển linh tinh gì đó.

Lính canh người ta thế nhưng ai nấy đều là trâu bò, chưa từng băn khoăn đến những chuyện này chút nào.

Một loạt lính canh, trường mâu xoay ngang giống như máy xúc đất xông lên, không chùn bước chút nào thi triển kỹ năng có tính sát thương quy mô lớn, Toàn Phong Trảm.

Lính canh là NPC cấp bậc có thể giết người trong vòng một giây, đến mức giống như cắt cỏ, vệt sáng trắng chết chóc liên tục dâng lên.

Một lớp Toàn Phong Trảm đánh xuống, gần một nghìn lính đánh thuê đã chết hơn một nửa rồi!

Hôm nay Phong Vân Thiên Hạ có thể nhìn thấy Võ sư hiếm có có thể một giây giết chết mấy chục người, còn rất may mắn nhìn thấy Chiến sĩ có thể một giây giết chết hơn trăm người, đồng thời cũng hiểu được cái gì gọi là tàn sát.

Đương nhiên, nếu đối tượng bị tàn sát không phải người của mình thì sẽ càng tốt hơn rất nhiều.

Những lính đánh thuê may mắn không chết kia, bây giờ cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi...

Có câu nói thế nào nhỉ, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như chó.

Vương Vũ đứng đó phí sức mất nửa ngày, chẳng qua cũng chỉ giết có hơn trăm người, Phong Vân Thiên Hạ ngược lại, kêu một đám lính canh đến, trực tiếp đánh tan trận hình bên phía hắn ta luôn, lúc này nhìn thấy Vương Vũ và bản lĩnh của đám lính canh đi theo, mọi người sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Vương Vũ cũng là một tên xấu bụng, dẫn mấy tên lính canh ngốc nghếch chuyển hướng chạy về phía đông người.

Đám đàn em của Phong Vân Thiên Hạ giống như rau hẹ, từng đám lại từng đám bị lính canh gặt sạch, mọi người cũng đều bận rộn trốn tránh Vương Vũ và lính canh đằng sau hắn, cũng không rảnh để ý đến đám người Toàn Chân Giáo trong quán rượu nữa.

"Chậc chậc, không hổ là lão Ngưu! Đi đến chỗ nào loạn chỗ đó."

Mắt thấy kẻ địch ngoài quán rượu hỗn loạn ầm ĩ, đám người Vô Kỵ cảm thán một tiếng, nghênh ngang ra khỏi quán rượu.

Thấy người của Toàn Chân Giáo định chạy, Phong Vân Thiên Hạ căng thẳng, chỉ vào mấy người Toàn Chân Giáo lớn tiếng gào thét: "Không được để bọn chúng chạy!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment