Trang 568# 2
Chương 1137: Ma Vương Khuẩn hèn hạ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ cũng không phải là người quan trọng chuyện tiền bạc, quả thực con nhóc Ma Vương Khuẩn này không hiểu cho lắm…
Phải biết rằng, trong lúc cấp bách Vương Vũ đã bớt chút thời gian chạy một chuyến tới thành Zarate, cũng bởi vì chuyện này mà trên đường tới đây đã đắc tội đầu sỏ ở thành Zarate là công hội Thiên Cơ Các.
Đừng nói là đại cao thủ như Vương Vũ, cho dù bất kỳ người nào, mọi người một khi đã giao dịch thì đều phải tiền trao cháo múc.
Cô cô ta này không những không đề cập tới chuyện tiền bạc mà còn nghi ngờ Vương Vũ đủ đường. Bây giờ còn không nói không rằng cướp lệnh bài ngay trong tay Vương Vũ, cũng may tính tình Vương Vũ thoải mái, chứ nếu đổi lại những người khác đã sớm trở mặt rồi.
Đương nhiên, bây giờ đang ở khu an toàn, Vương Vũ cũng không thể ra tay với Ma Vương Khuẩn. Nhưng nếu như đồ vật trong tay Vương Vũ dễ dàng bị người khác cướp đi như như vậy thì hắn cũng không cần mang danh cao thủ làm gì.
Thấy Vương Vũ và Ma Vương Khuẩn đánh nhau, Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai trực tiếp mê mụi.
Hết cách rồi, Vương Vũ là do Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai gọi đến, hội trưởng của mình lại bị chính Vương Vũ bắt, hai người vừa gặp đã đánh nhau làm người đứng giữa như Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai vô cùng khó xử.
Trong lúc nhất thời, Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai nhìn Vương Vũ sau đó nhìn Ma Vương Khuẩn, hoàn toàn là bộ dáng không biết phải làm sao.
Mọi người đều biết, vóc dáng của Vương Vũ cao lớn mà dáng người của Ma Vương Khuẩn khá nhỏ. Bị Vương Vũ nhấc lên như thế Ma Vương Khuẩn như mèo hoang bị nắm cổ, lập tức mất đi sức lực, tay chân nhỏ nhắn không ngừng múa may ở giữa không trung, vừa giãy dụa vừa kêu: "Đồ khốn, mau buông ta ra! Ngũ Ngũ Khai, ngươi xem đây là người mà ngươi gọi là quen biết à!"
Nghe Ma Vương Khuẩn nói, sắc mặt Vương Vũ càng khó coi hơn.
Aizz, mình từ xa tới đưa đồ cho con bé xấu xa này, bé gái này nói không giữ lời thì cũng thôi đi, lại còn nói lời bậy bạ, quả nhiên là thiếu giáo dục. Nếu không dạy dỗ cho một trận, nó còn tưởng rằng mình là trung tâm của vũ trụ này mất.
Mà lúc này Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai thấy Ma Vương Khuẩn thật sự có hơi cuống lên, vội vàng lo lắng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thiết Ngưu đại ca, có chuyện gì từ từ nói, ngươi mau thả hội trưởng bọn ta ra đi, ta xin ngươi."
Mọi người đều biết, Vương Vũ cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, ngược lại, thằng này tính tình luôn ôn hòa, với lại nổi tiếng là ăn mềm không ăn cứng, thái độ càng cứng rắn, Vương Vũ càng thích cứng đối cứng. Cho nên khi Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai lên tiếng cầu xin như vậy, lỗ tai Vương Vũ lập tức mềm nhũn.
"Ầy..."
Vương Vũ nghe vậy vẻ mặt hơi ngưng lại, thuận tay bỏ Ma Vương Khuẩn trên mặt đất.
Dù sao đây là khu an toàn, coi như Vương Vũ không thả Ma Vương Khuẩn ra, cũng không có cách bắt cô ta, nhiều nhất cũng chỉ răn dạy vài câu. Ăn nói vụng về như Vương Vũ mà đấu võ mồm với đưa nhóc Ma Vương Khuẩn này, lần thứ nhất đã mất mặt, lần thứ hai còn không biết ai dạy dỗ ai .
Với lại, thực sự Vương Vũ cũng không đành lòng làm mất mặt mũi của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, thôi thì thuận tiện bán một cái nhân tình.
Sau khi Ma Vương Khuẩn hạ xuống, xanh mặt đi đến bên cạnh Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, chỉ thẳng vào đầu Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai mắng một trận: "Đồ rác rưởi, để ngươi bảo vệ Pháp Lệnh Hắc Ám, ngươi bảo vệ thế nào? Bây giờ nghe ta nói đây, nếu không tìm về Pháp Lệnh Hắc Ám cho ta thì tiền lương tháng này cũng đừng cầm!"
Khi đang nói chuyện, Ma Vương Khuẩn quệt miệng trừng Vương Vũ một chút.
Rất hiển nhiên, những lời này không chỉ là nói cho một mình Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai nghe.
Con bé này biết Vương Vũ và Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai dường như có chút giao tình, cho nên cố ý mượn Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai làm Vương Vũ mất mặt.
Mà Vương Vũ nhìn thấy Ma Vương Khuẩn răn dạy Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai như vậy, trong lòng không nhịn được hơi tức giận, đương nhiên kinh ngạc lại càng nhiều.
Lăn lộn thời gian dài như vậy trong giới trò chơi, Vương Vũ cũng biết có không ít công hội có thể chế xí nghiệp... Hội trưởng công hội chính là ông chủ, hội viên chỉ là người làm công.
Thế nhưng bây giờ là xã hội văn minh, tất cả mọi người đối xử bình đẳng với nhau, ông chủ có trâu bò cỡ nào, cũng không phải là chủ nhân của nhân viên. Cho dù là các công hội lớn có hệ thống rõ ràng như Liên Minh Huyết Sắc, cũng không dám tùy tiện làm cho nhân viên nhăn mặt. Trong trò chơi nhiều công hội như vậy, hoàn toàn không cần miếng cơm này của ngươi, thích thì đổi miếng ăn khác, vụng trộm hại ngươi một phen cũng tuyệt đối là cái được không bù đắp nổi cho cái mất.
Coi như Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai thật sự làm mất Pháp Lệnh Hắc Ám, nhưng giống như Ma Vương Khuẩn ở trước mặt nhiều người như vậy răn dạy thuộc hạ, còn tuyên bố trừ tiền lương, hành vi này có hơi quá đáng.
Huống hồ mọi người đã nói trước, có thù lao chuyển phát nhanh, ngươi không trả tiền còn trút giận lên nhân viên, quả thực vô cùng đáng ghét.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ lập tức khó chịu nói: "Miệng ngươi sạch sẽ một chút! Biết tôn trọng người khác hay không? Rõ ràng là ngươi và ta đã bàn bạc, nói ta mang lệnh bài đến sẽ có thù lao là hai ngàn vàng, mắc mớ gì tới cô ta ấy."
"Ha ha!" Ma Vương Khuẩn cười lạnh nói: "Ta và thuộc hạ nói chuyện thì mắc mớ gì tới ngươi? Hai ngàn vàng đúng không, chút lòng thành, tiểu Ngũ, Pháp Lệnh Hắc Ám là ngươi làm rớt, tất cả trừ vào tiền lương, ngươi không có ý kiến chứ."
"Ta..." Nghe Ma Vương Khuẩn nói, trên mặt Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt.
Cùng lúc đó, mặt Vương Vũ cũng nhăn lại.
Ma Vương Khuẩn này, nhìn như một đứa trẻ nhưng sao lòng dạ lại độc ác như vậy, đây rõ ràng là đang ép Vương Vũ tay không mà về.
Nếu là những người khác của Toàn Chân Giáo, gặp sự việc như thế này này nhất định sẽ xoay người rời đi. Nhưng Vương Vũ là người có tầm lòng nhân hậu, đã từng trải qua thời gian không có tiền sinh hoạt, biết một tháng tiền lương đối với người chơi bình thường tầng dưới cùng mà nói vô cùng trọng yếu.
Mặc dù có chút cao quý, nhưng bởi vì mình hại Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai mất một tháng tiền lương, trong thâm tâm Vương Vũ vẫn còn có chút không bỏ được.
"Coi như ngươi lợi hại!"
Vương Vũ hung hăng trừng Ma Vương Khuẩn một chút, móc ra Pháp Lệnh Hắc Ám đưa tới tay cô ta.
Thấy Vương Vũ bị ép phải thỏa hiệp, trên mặt Ma Vương Khuẩn lộ ra vẻ vui mừng, vừa định tiếp nhận lệnh bài, đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh truyền tới.
"Thiết thành chủ chậm đã, ngươi mới vừa nói Pháp Lệnh Hắc Ám này bao nhiêu tiền vậy?"
"??"
Vương Vũ nghe tiếng, vội vàng thu hồi Pháp Lệnh Hắc Ám xoay người lại, chỉ thấy một Thích khách tinh linh dáng dấp anh tuấn từ một bên đi tới.
Không đợi Vương Vũ đáp lời, Ma Vương Khuẩn đột nhiên kêu lên: "Nhìn Thấu Thiên Cơ, lại là tên khốn kiếp nhà người, tại sao ngươi cứ muốn gây khó dễ Thiên Ba Điện bọn ta."
"Hừ!" Nhìn Thấu Thiên Cơ cười lạnh nói: "Cái tên quái dị nhà ngươi, ỷ vào mình là nữ nhân, làm việc không tuân quy củ không nói đạo nghĩa, còn trách chúng ta gây khó dễ cho ngươi sao? Ngươi có còn mặt mũi hay không?"
"Tri kỷ đây rồi..."
Mặc dù Thiên Cơ Các cũng chưa chắc tốt đẹp gì, nhưng quả thực Nhìn Thấu Thiên Cơ nói đúng tâm can của Vương Vũ, giờ phút này Vương Vũ nhìn Nhìn Thấu Thiên Cơ rất vừa ý, hận sao lại gặp nhau muộn như vậy.
"Dừng!" Ma Vương Khuẩn cười lạnh nói: "Thế nào? Pháp Lệnh Hắc Ám này là đồ vật Thiên Ba Điện bọn ta nhọc nhằn khổ sở kiếm được, bây giờ chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi, sao ngươi lại không tuân theo quy củ như thế?"
Thấy Ma Vương Khuẩn phản bác, Nhìn Thấu Thiên Cơ chỉ vào Vương Vũ thản nhiên nói: "Thiết thành chủ một ngày trăm công ngàn việc, đi từ xa đến đưa lệnh bài cho các ngươi, ngươi không những không thực hiện lời hứa mà còn ý đồ dùng lý lẽ của mình để Thiết thành chủ tay không mà về, thật là làm cho người khác khinh thường."
Ngay sau đó, Nhìn Thấu Thiên Cơ ôm quyền với Vương Vũ nói: "Thiết thành chủ, ta biết ngươi là người bận bịu, như vậy đi, ta xuất ra ba ngàn vàng ngươi đưa ta Pháp Lệnh Hắc Ám được không?"