Trang 575# 2
Chương 1151: Thiên thời địa lợi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bọn họ hết cách rồi, hai con BOSS này quả thực quá vô liêm sỉ.
Ngoại trừ thuộc tính cộng sinh ra, bọn chúng còn có khả năng miễn dịch sát thương đánh tầm xa của Cung thủ, miễn dịch sát thương bằng đao kiếm của nghề nghiệp cận chiến. Hai thuộc tính đặc biệt này tùy tiện tách ra thì tất cả mọi người có thể nghĩ ra biện pháp đối phó, nhưng đồng thời cùng tồn tại đối với bốn người Vương Vũ mà nói thì đúng thật là khiến người ta rất chán ghét.
Nói cách khác, nếu để những người khác hỗ trợ gây sát thương thì Vương Vũ có thể chọn một trong hai con BOSS không biết xấu hổ này mà đánh, đâu có giống như bây giờ được bên nọ mất bên kia.
Sau khi dừng lại xoắn xuýt, tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.
Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai càng buồn bực, cô ta nói với Thiên Cơ Khó Đoán: "Nếu như hai người chúng ta có thể đánh được Buzz Luke thì tốt."
"Nói đùa cái gì vậy..." Thiên Cơ Khó Đoán bĩu môi đáp: "Tên kia hung tàn như thế nào ngươi cũng không phải không thấy được, hai ta cũng chỉ có thể chạy qua hắn ta, còn nghĩ chơi thả diều hắn ta ấy hả, vài phút ngươi đã bị làm cho bất động.
"Nếu như biết bay thì tốt rồi... Như vậy hắn ta sẽ không đánh đến các ngươi." Nhìn Thấu Thiên Cơ ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
"Biết bay?"
Chuyện này gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý đây mà.
Nhìn Thấu Thiên Cơ chẳng qua là nói đùa một câu, nhưng Vương Vũ sau khi nghe được lại chấn động mạnh trong lòng. Hắn vội vàng nhìn lên phía trên tràng cảnh.
Vô Kỵ từng nói qua, đánh phụ bản cũng là một môn học, không chỉ phải biết người biết ta còn phải thông hiểu cách sắp xếp trận hình, lợi dụng thiên thời địa lợi bên trong tràng cảnh cũng là một điểm vô cùng quan trọng.
Sở dĩ người Toàn Chân Giáo ở trong trò chơi bất kể là PvE hay PvP cũng đều có thể thuận lợi tất, ngoại trừ có “Vũ khí hạt nhân” như Vương Vũ ra, một phương diện khác chính là có khả năng vận dụng như thần của Vô Kỵ trong mọi tình cảnh của trò chơi.
Dĩ nhiên, Vương Vũ cũng là người thông minh, nhưng hắn là một người quen sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, cũng không có thiên phú như Vô Kỵ nhìn tràng cảnh một chút là có thể căn cứ địa hình nghĩ ra phương pháp chơi xấu người ta. Nhưng để hắn ở trong một tràng cảnh lớn như thế này tìm ra hoàn cảnh thích hợp để gây sát thương thì cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Vương Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía bên trên phụ bản, sau đó hắn không ngừng đi tới đi lui, ý đồ tìm chỗ người có thể đứng được ở trên trần nhà.
Nhưng phụ bản này là hang ổ của cự long, trần nhà căn bản là cao không thấy điểm dừng… Coi như trên đỉnh có chỗ cho người đứng thì hai người Thiên Cơ Khó Đoán cũng không thể tấn công ở khoảng cách xa như vậy.
Có điều trên trời không có khả năng nhìn xuống dưới đất được… Sau khi ngóc đầu nhìn một hồi lâu, Vương Vũ lại bắt đầu nhìn khắp bốn phía, rốt cục, ánh mắt của hắn rơi vào trong một góc cách đó không xa.
"Ngưu… Ngưu huynh? Ngươi đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy Vương Vũ ngóc đầu nhìn một hồi sau đó lại quay ra nhìn xung quanh, có người cất giọng yếu ớt hỏi.
Ôi trời, cảnh tượng trong này vốn đã âm u rồi, Vương Vũ còn làm ra hành vi quái dị như vậy, dọa cho ba người nổi hết cả da gà.
"Ta đang nghĩ biện pháp!" Vương Vũ nghe vậy nghiêng đầu sang chỗ khác vừa cười vừa nói.
Ánh sáng bên trong phụ bản đều đến từ những đốm lửa ma chơi trôi bồng bềnh, lúc này Vương Vũ đột nhiên quay đầu lại cười một tiếng, có thêm cảnh tượng xung quanh làm nền khiến cho hắn vô cùng khinh khủng.
"…"
Ba người hoảng sợ lui về sau hai bước, run giọng hỏi: "Chuyện kia… Vậy ngài đã nghĩ ra được biện pháp gì rồi?"
"Dĩ nhiên ta đã nghĩ ra!"
Vương Vũ vừa nói vừa chỉ vào vách tường đối diện hai người Thiên Cơ Khó Đoán không xa nói: "Hai người các ngươi đứng ở nơi đó gây sát thương!"
"Nơi đó hả?"
Ba người nghe vậy, vội vàng nhìn theo phương hướng mà ngón tay của Vương Vũ chỉ. Dưới ánh sáng tỏa ra từ đốm lửa ma chơi, mọi người đã thấy rõ được vị trí mà Vương Vũ chỉ.
Phụ bản hang ổ này là một hang đá đã qua cải tạo, cho nên trong hang ổ này có không ít cột đá thiên nhiên.
Vị trí vách đá mà Vương Vũ chỉ có hai cột đá thô to dựa sát vào vách tường, hai cây cột này cùng với vách đá tạo thành một khoảng không ở giữa không lớn cũng không nhỏ.
Bởi vì cột đá hình tròn cho nên không gian kia bên ngoài hẹp bên trong rộng, cửa vào chỉ chứa được một người chơi dáng người bình thường đi qua, loại có dáng người cao mấy mét như Buzz Luke và Hasmar khẳng định không vào được.
Mà kỹ năng của Buzz Luke cơ bản đều là kỹ năng diện rộng chứ không phải có tính định hướng. Không gian kẹp giữa hai cây cột đá và vách đá kia mặc dù không lớn nhưng để giấu được ba dáng người gầy yếu chơi nghề nghiệp nhanh nhẹn vẫn không thành vấn đề.
Cho nên một khi Buzz Luke phóng ra kỹ năng, mọi người chỉ cần trốn ở phía sau cột đá là không sợ bị tấn công đến.
"Ai chà… Nơi này thật không tệ, đúng là một vị trí tuyệt vời để gây sát thương."
Thiên Cơ Khó Đoán và Nhìn Thấu Thiên Cơ cũng coi là cao thủ, sau khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng địa hình mà Vương Vũ chỉ thì lập tức hiểu rõ được ý tứ của Vương Vũ, trên mặt bọn họ lập tức lộ ra biểu cảm vui sướng.
Nhìn Thấu Thiên Cơ thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi lên tiếng: "Loại địa hình này rất thích hợp để Cung thủ gây sát thương, xem ra lần này lại không có chuyện của ta rồi.."
"Ngươi nghĩ thì hay lắm!" Vương Vũ nói: "Đừng tưởng đến chuyện trộm lười biếng!"
Nghe được lời Vương Vũ, mặt của Nhìn Thấu Thiên Cơ đều tái rồi: "Ta cũng không dám đứng mài máu Hasmar."
Hasmar dù có sợ hãi ở dưới tay của Vương Vũ như thế nào đi nữa thì bản chất của hắn ta cũng là một BOSS, người bình thường làm sao dám so sánh bản thân mình với Vương Vũ.
"Ai bảo ngươi đứng mài máu Hasmar?" Vương Vũ cười nói: "Ngươi đi cản đám quái!"
"Đánh Buzz Luke hả?" Nhìn Thấu Thiên Cơ trực tiếp khóc ròng nói: "Ngưu huynh, chúng ta đều cùng chung hoạn nạn rồi ngươi còn ghi thù ta hả? Để ta đánh Buzz Luke còn không bằng để ta đi đứng mài máu Hasmar ấy."
Vừa rồi lúc Nhìn Thấu Thiên Cơ bị Buzz Luke biến thành vong linh, ý thức hắn ta vẫn ở đây, chỉ là không khống chế được thân thể mà thôi, loại cảm nhận ấy thực sự là một cảm giác không tốt đẹp gì.
"Bà mịa nó!" Vương Vũ dở khóc dở cười nói: "Ta là loại người mang thù sao? Ngươi chẳng nhẽ quên chuyện Buzz Luke sẽ triệu hồi vong linh hả? Buzz Luke không chen vào được, vong linh dưới tay hắn ta đều là quái có dáng người bình thường, ngươi phải đảm bảo cho Cung thủ có điều kiện gây sát thương. Chuyện này không có vấn đề gì đi?"
"Được... Hóa ra là như vậy." Nhìn Thấu Thiên Cơ hô lên một tiếng: "Chuyện này ta có thể…"
Vong linh của Buzz Luke ngoại trừ sẽ nổ tung ra thì thuộc tính nào cũng rất bình thường, huống hồ không gian cửa vào chỉ có thể chứa được một vong linh đi qua. Nhìn Thấu Thiên Cơ là lão đại của Thiên Cơ Các, nếu như ngay cả một con quái nhỏ cũng không diệt trừ được thì hắn ta dứt khoát khỏi cần ra khỏi đó đi, có ra ngoài cũng chỉ mất mặt thêm.
"Vậy thì tốt rồi!"
Vương Vũ gật đầu nói: "Như vậy mấy người các ngươi đi trước thích ứng hoàn cảnh một chút, sau khi thích ứng xong chúng ta lại đánh tiếp hiệp hai."
"Được rồi!"
Ba người lên tiếng, đi lên làm quen với địa hình.
Mấy phút sau, ba người trở về nói: "Báo cáo, địa hình không tệ! Nhưng lại có một vấn đề."
"Nói!" Vương Vũ đưa tay ra hiệu.
"Chuyện kia…" Nhìn Thấu Thiên Cơ có chút lo lắng nói: "Không gian trên vách đá cũng không được lớn… Nhưng có vẻ như chúng ta còn bỏ qua một vấn đề."
"Chuyện gì?" Vương Vũ buồn bực hỏi.
"Đám vong linh kia thực sự sẽ nổ tung, đến lúc đó tùy tiện một vong linh nổ tung ở ngay lối vào thì ba người chúng ta tuyệt đối không ai có thể chạy thoát được."
Nói vậy cũng đúng, không gian trên vách đá kia rõ ràng là một đường chết, mà phạm vi nổ tung của vong linh khoảng chừng 500 mét, nếu như đám quái đó nổ ngay ở lối vào thì điểm này quả thực đúng là tự đóng gói dâng đầu người cho bọn chúng.
"Ha ha!" Vương Vũ cười khẽ nói: "Ta tưởng gì có chút chuyện con cỏn như vậy, quái nổ tung là có điều kiện phát động, chỉ cần ta đảm bảo lượng máu của Hasmar trên 30% là được chứ gì."
"Kia… Trong mười giây ngươi có thể giết hắn ta sao?" Nhìn Thấu Thiên Cơ kinh ngạc hỏi.
Vương Vũ buông tay đáp: "Vừa rồi chẳng phải có một chốc ta đã chặt đầu hắn ta rồi sao!"