Trang 581# 2
Chương 1163: Cảnh tượng đẹp mắt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi Khóa Vong Linh bị đánh nát, trên cửa thành dùng xương trắng chất thành đống của thành Vong Linh kia mở ra một lỗ hổng.
Mấy người Vương Vũ nghênh ngang đi vào thành.
Thành Vong Linh này thật đúng là danh xứng với thực, bất kể là trong hay ngoài đều là bầu không khí tĩnh mịch, không có nửa người sống.
Sau khi bước vào cửa thành, đập vào mắt mấy người Vương Vũ là một tường thành bằng xương trắng nữa.
Khác với bức tường lúc trước, bức tường bằng xương trắng này lại cao vô cùng, chìm trong hoàn cảnh mờ tối này thì cao nhìn không tới đỉnh, nếu xét ra thì có lẽ đó chính đỉnh chóp của sào huyệt này, gọi nó là tường thành không bằng nói nó là một tòa bảo tháp.
Đường ra vào duy nhất của tường thành này là một cây cầu treo, lúc này cầu treo đã bị đóng lại, chặn mất đường ra vào.
Hơn nữa dưới tường thành xương trắng cao vút đó là một vòng sông đào bảo vệ thành, nước sông chảy trong sông đào bảo vệ thành màu đỏ sậm, âm trầm, thoạt nhìn giống như máu, vô cùng khủng bố.
Đừng nói Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, ngay cả người can đảm như Vương Vũ, khi nhìn thấy nước sông này cũng cảm thấy có chút ghê tởm.
Dù sao đều là người dân lương thiện tuân thủ pháp luật, chưa ai từng thấy máu bao giờ, nhiều khi đột nhiên nhìn thấy sốt cà chua còn cảm thấy mâu thuẫn tâm lý.
Sông đào bảo vệ thành này mặc dù không được tính là quá rộng, thì cũng phải khoảng hai mươi thước, nhưng do phía đối diện không có chỗ dừng chân, nên nếu không thả cầu treo xuống thì mọi người muốn vào thành tất nhiên phải bơi qua sông để vào.
"Ngưu huynh... Ngươi biết bơi không?" Thiên Cơ Khó Đoán suy nghĩ một lát hỏi Vương Vũ.
"Không biết..." Vương Vũ rất quyết đoán lắc đầu.
Là một người phương bắc, bình thường Vương Vũ rất ít khi thấy nước.
Huống hồ Vương Vũ còn là bảo bối của nhà lão Vương, bình thường thời gian luyện võ còn đang sợ không đủ đây, làm sao còn rảnh rỗi cho hắn đi nghịch nước, không biết bơi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Vương Vũ buồn bực hỏi.
Thiên Cơ Khó Đoán nói: "Bơi qua, thả cầu treo xuống."
"Bơi qua đó?"
Vương Vũ nghe vậy nhướn cao mày, tiện tay nhặt một tảng đá lên ném vào trong nước.
"Bụp..."
Một luồng sương màu xanh lá bốc lên.
Mọi người hoàn toàn không nghe được âm thanh rơi xuống nước của hòn đá, thì hòn đá đã bị khí hóa thành một luồng sương khói.
"Trời ạ!"
Thấy hình ảnh như vậy, mọi người đều run hết cả lên, nhất là người muốn bơi qua đó như Thiên Cơ Khó Đoán, lúc này tóc đã dựng hết lên rồi.
Con mẹ nó, trong sông đào bảo vệ thành này đâu phải là nước đâu, rõ ràng là axit sunfuric mà.
May là hắn ta còn chưa thích thể hiện nhảy vào đó, bằng không đã chết tới mức không còn cả xương rồi... Nếu chỉ chết một lần thì thôi đi, nhưng nếu làm cho một thân trang bị này bị tan chảy theo, thì chuyện này mẹ nó đi tìm ai để nói lý lẽ chứ?
Thiên Cơ Khó Đoán còn sợ hãi trong lòng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Nơi này cũng không có cơ quan nào cả."
Ngay bây giờ, cảnh tượng xung quanh đó không quá lớn, có thể nói là liếc cái là nhìn thấy hết, có cơ quan hay không chỉ nhìn sơ qua là biết.
"Cơ quan sao..." Vương Vũ nhìn xung quanh một chút, lại nhìn cây cầu treo phía trước sau đó thả người nhảy lên, bay nhảy liên tục vài cái đã bay đến vách tường bên cạnh cầu treo.
Vương Vũ lần sờ trên vách tường, tỉ mỉ kiểm tra một hồi, kết quả vẫn không tìm đc cơ quan nào cả, vì thế Vương Vũ lắc lắc đầu, lại phi thân nhảy trở về.
Kỳ thật việc không tra ra cái gì đã nằm trong dự liệu của Vương Vũ.
Dù sao muốn tra xét cầu treo thì phải qua sông, người chơi bình thường cũng sẽ không biết khinh công, không biết bay, mà hệ thống cũng không thể cho mọi người một cái đề chết.
Cho nên thời điểm Vương Vũ nhảy qua đó cũng đã không ôm quá nhiều hy vọng.
Sau khi thấy Vương Vũ tra xét bên cạnh cầu treo mà cũng không có cơ quan, mấy người còn lại hoàn toàn bó tay.
Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai nhìn cầu treo, tuyệt vọng kêu lên: "Không có cơ quan, đừng nói là gọi người ra mở cửa nhé."
"Gọi cửa?"
Nghe thấy lời Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai... trước mắt Vương Vũ đột nhiên sáng ngời, lập tức rống cổ họng hô to lên: "Mở cửa đi... Chúng ta muốn vào thành."
Thấy Vương Vũ thật sự hô to lên, mặt già của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai đỏ lên, kéo kéo quần áo Vương Vũ nói: "Ngưu huynh, ngươi làm gì thế? Ta chỉ là nói đùa mà thôi..."
"Kẹt..."
Lời của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai còn chưa dứt, trên tường thành đột nhiên truyền tới một âm thanh kỳ quái. Ngay sau đó, cầu treo trên tường thành đung đưa kẽo kẹt, chậm rãi hạ xuống.
"Ầm ầm!"
Mấy giây sau, cầu treo hạ xuống đất, vắt ngang con sông đào bảo vệ thành.
Mấy người Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai hoàn toàn trợn tròn mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm Vương Vũ: "Chuyện này... Mẹ nó làm vậy mà cũng được sao?"
Mọi người chơi trò chơi nhiều năm như vậy, cảnh tượng tương tự đã thấy không biết bao nhiêu lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy cửa thành chỉ cần rống họng hô lên là mở được. Mẹ nó, chuyện này cũng quá làm màu rồi.
Hiện tại mọi người rốt cuộc hiểu rõ, vì sao cùng là người chơi, mà Vương Vũ là cao thủ một thân cực phẩm, còn những người khác lăn lộn giang hồ lại kém như vậy. Thì ra mạch suy nghĩ của người này khi chơi trò chơi hoàn toàn không giống với người bình thường, căn bản là không hành động theo như cách thức thông thường.
Còn hệ thống này là càng ghê tởm hơn, lại cứ một mực thích lối suy nghĩ như vậy.
"Sao lại không thể?" Thấy mọi người khó hiểu như thế, Vương Vũ khó hiểu hỏi ngược lại: "Các ngươi đã từng bị hệ thống bẫy lần nào chưa?"
"Từng bị... Đã bị rồi." Mọi người liên tục gật đầu.
Vương Vũ bĩu môi nói: "Từng bị bẫy mà còn không nhớ lâu... Thật ngốc."
"Ầy..."
Đối mặt với sự cười nhạo vô tình của Vương Vũ, tất cả mọi người đều lựa chọn trầm mặc, mẹ cái trò chơi này, mỗi một tên thiết kế đều là kẻ khốn nạn, hoàn toàn không để cho người chơi yên ổn chơi trò chơi, trải nghiệm trò chơi thật sự quá là kém.
Cầu treo buông xuống, Vương Vũ bước nhảy lên cầu, sau đó tiến vào tòa thành thoạt nhìn bề ngoài vô cùng to lớn này.
Những người khác thấy Vương Vũ bình an vào thành, lúc này mới yên lòng đi lên cầu treo.
Không có cách nào cả, đã liên tục hai lần chứng kiến sự vô sỉ của hệ thống nếu thật sự không nhớ đòn mà còn trực tiếp bước lên cầu, thì đó không phải là dốt mà là ngu luôn rồi.
Vương Vũ có thể bay đương nhiên không sợ trên cầu có cơ quan, cho nên thấy Vương Vũ đi trước một lần, mọi người mới có thể yên lòng.
Rất hiển nhiên, sự vô sỉ của hệ thống vẫn còn có điểm cuối, ít nhất không đến nỗi thiết kế cơ quan trên cầu treo.
Sau khi tiến vào tòa thành, ánh sáng trong cảnh tượng đột nhiên sáng lóa lên.
Đám người Vương Vũ bị ánh sáng chiếu rọi làm hoa mắt, sau đó mở mắt ra lại chỉ thấy từng đống vàng bạc châu báu chất đống chung quanh tòa thành. Trên tường thành bằng xương trắng gắn đầy những viên dạ minh châu to bằng nắm đấm.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lẫn lên xương trắng, rồi ánh lên đống châu báu, kim cương, vàng bạc lập tức khiến cho cảnh tượng phía trong tòa thành trở nên sáng ngời như ban ngày.
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, ngay cả nhà giàu nhìn vàng thành quen như Vương Vũ cũng cảm thấy nghẹn họng, nhìn chằm chằm. So sánh với tòa thành xa hoa này, thành Hoàng Kim của Thần Thánh Long Vương Darius chỉ là nhà địa chủ ở nông thôn.
Vong Linh Tà Long cũng là rồng, có đam mê cháy bỏng đối với vật thể phát sáng, quả thực là đam mê khắc vào xương tủy.
Đương nhiên, không chỉ rồng mới có đặc tính của Long tộc, mà còn có phụ nữ.
Bất kể đẹp xấu, chỉ cần là phụ nữ đều không kháng cự được sự mê hoặc của châu báu.
Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai nhìn thấy cả thành đầy châu báu này, hồn đều sắp bay ra ngoài rồi. Chỉ thấy cô nàng này thất hồn lạc phách, chân nam đá chân chiêu bước tới đống châu báu, vốc lên một đống kim cương, kích động nói: "Còn đánh phụ bản gì nữa, chúng ta cứ đợi ở chỗ này là tốt rồi."
"Đéo đỡ được! Đứa nhỏ này điên rồi!" Mọi người nghe vậy, đồng loạt nắm tay.
Ngay lúc Vương Vũ muốn đi qua đấm cho Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai một cái, để đánh tỉnh cô nàng thì đúng lúc này, một bóng người rơi xuống phía sau lưng Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, thuận tay ôm lấy cô nàng vào trong lòng.