Trang 631# 2
Chương 1263: Mâu thuẫn chiến thuật
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chặn hắn ta lại!!"
Xuân Tường ra lệnh một tiếng, lũ ác linh thu nhỏ trận hình lại, không chừa cho Tấn Lôi Chi Kiếm có chút kẽ hở nào để chạy trốn.
Mười con ác linh bao vây nghiêm ngặt Tấn Lôi Chi Kiếm lại, cách chiến đấu vô lại như thế này, với một Chiến sĩ vốn thiên về cận chiến mà nói thì khá là khó giải quyết.
Vả lại Xuân Tường vốn là kẻ có phần hạ lưu, thấy Tấn Lôi Chi Kiếm bị đám đàn em của mình quây lại, thế là tay cứ tung kỹ năng liên tục, nào là giảm tốc độ, giảm phòng ngự, giảm lực chiến, rồi mất máu... Một loạt kỹ năng liên tục giáng xuống đầu Tấn Lôi Chi Kiếm.
Mặc dù Thuật sĩ không hề có kỹ năng với sát thương mạnh mẽ gì, nhưng những ky năng kèm theo hiệu ứng giảm các kiểu đáng tởm này cũng có thể coi như dao cùn cứa thịt, khiến cho Tấn Lôi Chi Kiếm muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Đương nhiên Xuân Tường cũng muốn làm cho Tấn Lôi Chi Kiếm mau ngỏm củ tỏi đi chút, chỉ có điều trang bị trên người Tấn Lôi Chi Kiếm không hề tệ, sát thương của Xuân Tường lại không cao, chỉ có thể để đám đàn em cấu rỉa từng chút một.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Tấn Lôi Chi Kiếm bị tra tấn như thế, những đòn đánh yếu xìu đó làm cho hắn ta bực bội, thét lớn một tiếng rồi quay người định phóng Toàn Phong Trảm.
"Ha ha!"
Xuân Tường cười to, chỉ huy đám tiểu đệ tản trận hình ra, né tránh phạm vi tấn công của Tấn Lôi Chi Kiếm.
Tấn Lôi Chi Kiếm thấy thế, cúi đầu tung chiêu Va Chạm, lập tức vọt ra từ kẽ hở giữa đám ác linh, ngay sau đó hắn ta giơ kiếm nhảy vọt lên cao, một Băng Sơn Liệt Địa Trảm đánh tới Xuân Tường.
Dường như biết là Tấn Lôi Chi Kiếm sẽ tung ra chiêu thức đó, ngay khi Tấn Lôi Chi Kiếm đánh xuống Xuân Tường, toàn thân Xuân Tường hóa thành một màn sương mờ, lướt ra khỏi kỹ năng của Tấn Lôi Chi Kiếm.
Chiêu thức không đánh trúng đối thủ, sau khi Tấn Lôi Chi Kiếm rơi xuống, vì đề phòng lại bị ác linh của Xuân Tường đánh, Tấn Lôi Chi Kiếm lập tức giơ kiếm lên trên cao, bật kỹ năng Phá Quân Thăng Long Trảm hòng di chuyển vị trí để tránh né.
Kết quả là vừa nhảy được hai bước, Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường đột nhiên mọc lên từ dưới đất, bao vây Tấn Lôi Chi Kiếm lại.
"Choang!"
Tấn Lôi Chi Kiếm không kịp thu thế lại, trông hệt như cố ý lao đầu đâm sầm vào Kết Giới Hắc Ám, bị định thân ngay tại chỗ.
Xuân Tường chỉ huy lũ ác linh lao lên, cấu rỉa máu từng chút một.
Nhìn thanh máu HP đang dần vơi đi từng chút một của Tấn Lôi Chi Kiếm, đám người bên Toàn Chân Giáo không khỏi líu lưỡi: "Chậc chậc, Xuân huynh đang định chơi chết thằng nhóc kia à? Tàn nhẫn quá nha..."
Bao Tam kích động nắm chặt tay lại: "Xuân huynh đúng là anh em tốt mà!"
Xuân Tường mà đã tính kế người khác, một khi đã bị trúng đòn thì cứ từng bước mà bẫy người ta.
Bị Xuân Tường bao vây chặn đánh, Tấn Lôi Chi Kiếm đáng thương cứ thế bị định thân - bị đánh, đột phá xong lại bị định thân, lại tiếp tục bị vây đánh, cứ theo vòng tuần hoàn như thế. Cuối cùng khi thời gian triệu hồi ác linh kết thúc, thanh máu của hắn ta cũng cạn sạch, hóa thành ánh sáng trắng bay ra khỏi lôi đài với vẻ mặt như được giải thoát.
Cùng lúc đó khán giả cũng càng sợ hãi thêm đôi phần với ông chú đáng khinh Xuân Tường này.
Mèn ơi, giao thủ với loại người này, không bằng trực tiếp chết đi cho xong.
Thế nào là nghiệp quật, lúc trước Tấn Lôi Chi Kiếm mắng đồng đội sung sướng thỏa thuê như thế, lúc này vừa bị xuống đài, Tay Phải Tử Thần lập tức chạy tới cười lạnh nói: "Lôi huynh, chiến thuật này của ngươi cũng không ổn nha, bị người ta tra tấn thế kia cơ mà."
"Hừ!" Tấn Lôi Chi Kiếm biết lúc này dù có nói thế nào cũng sẽ bị người ta cười nhạo, đành phải phản pháo một câu rất yếu ớt: "Ngươi... Ngươi biết cái gì chứ!"
"Ha ha!"
Nhin thấy Tấn Lôi Chi Kiếm nãy còn to mồm huênh hoang, nay lại không dám nói gì thế này, mọi người không nhịn được cười thành tiếng, người không biết còn tưởng phe Minh Vương Giới vừa thắng trận.
"Ka ka!"
Vô Kỵ nhìn đám người Minh Vương Giới cách đó không xa, trên mặt toát lên nụ cười gian trá.
Trận đấu thứ nhất kết thúc, chiến đội Một Đám Ô Hợp dẫn đầu với khoảng cách khá xa 5 : 1, chiến tích như thế, khán giả nhìn mãi đã quen rồi.
Dù sao Toàn Chân Giáo đánh nhiều trận như vậy, trận nào cũng đều lấy được chiến tích vô cùng trâu bò, còn trận thứ hai thì hoàn toàn xem vận may, mọi người đã hoàn toàn nhìn rõ chiêu số đó của Toàn Chân Giáo rồi.
Trở về phòng nghỉ, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Trận đấu tiếp theo của chúng ta..."
"Mặc cho số phận!"
Không chờ Vô Kỵ nói ra khỏi miệng, mọi người đã đồng thanh trả lời.
"Ây da, mọi người đều biết hết rồi à." Ngữ khí của Vô Kỵ mặc dù có vẻ bất ngờ, nhưng vẻ mặt của hắn ta lại hoàn toàn là biết rõ.
"Nói thừa!" Vương Vũ nói: "Lần nào cũng vậy, người ta đều biết hết cả rồi!"
"Khì khì!"
Vô Kỵ cười khì khì, nói: "Đúng vậy, trận thứ hai chúng ta vẫn mặc cho số phận, nhưng nếu gặp được Tấn Lôi Chi Kiếm, nhất định phải cố gắng hết sức thắng hắn ta."
"Hở?" Đám người kia hoàn toàn bất ngờ: "Nhằm vào hắn ta?"
"Đúng vậy?" Vô Kỵ nói: "Ai bảo hắn ta tiện như vậy! Anh em cứ chỉnh chết hắn ta cho ta!"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Đám người liếc nhìn Bao Tam một cái, lập tức nhao nhao nói: "Ngươi không nói thì bọn ta cũng không bỏ qua cho hắn!"
Trong phòng nghỉ của chiến đội Minh Vương Giới, đám người Tay Trái Tử Thần cũng đang bàn bạc chiến thuật, vì đã mất hết uy vọng, Tấn Lôi Chi Kiếm ngồi u oán trong một góc, không tham gia vào cuộc bàn bạc này.
Coi nhẹ sống chết, không phục là làm! Đây luôn là câu khẩu hiệu của chiến đội Minh Vương Giới, cho nên tổng kết lại chiến thuật của đám người này chính là bằng sáu chữ: không phải sợ, cứ làm thôi.
Tấn Lôi Chi Kiếm ngồi bên nghe vậy, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Tay Trái Tử Thần coi như cũng có chút thương hại, thấy Tấn Lôi Chi Kiếm với dáng vẻ không muốn sống kia, bèn vẫy tay gọi: "Lão Lôi, ngươi cũng phát biểu ý kiến đi."
"Ta?" Tấn Lôi Chi Kiếm cực kỳ tự giác chỉ vào bản thân: "Ý kiến của ta, các ngươi sẽ nghe sao?"
"Đương nhiên." Mọi người khách khí nói: "Chiến đội của chúng ta rất dân chủ, ngươi là bậc thầy chiến thuật mà, chỉ cần ngươi nói đúng, bọn ta sẽ nghe ngươi."
Hiển nhiên tên nhóc Tấn Lôi Chi Kiếm sống ở nước ngoài lâu rồi, không nghe ra sự khách sáo kiểu Trung Quốc trong lời nói này, nên khi nghe bọn họ nói thế, hắn ta lại vênh mặt, đại mã kim đao ngồi xuống với đám người kia, vung tay lên rồi nói: "Chiến thuật của các người rác rưởi quá! Tuyệt đối không thể đánh như vậy được! Chúng ta nên thừa cơ hành động, vận sức chờ cơ hội, tiên hạ thủ vi cường..."
"..."
Đám người Minh Vương Giới thấy tên oắt này đúng là không khách khí thế này, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Phong cách của một chiến đội, há có thể nói sửa là sửa, huống hồ đám người này đi tới hôm nay, tính cách gặp là làm thịt này hoàn toàn giống với sự đáng khinh của đám Toàn Chân Giáo, điều này đã trở thành bản năng của bọn họ.
Tấn Lôi Chi Kiếm vừa tới đã phủ định thế giới quan được hình thành bao năm của bọn họ, cho dù Tấn Lôi Chi Kiếm có nói đúng, bọn họ vẫn khó tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn trong lòng.
Huống hồ hiện giờ Tấn Lôi Chi Kiếm bị người ta hành hạ tới chết một lần, lúc này hắn ta đã không còn chút uy tín gì trong mắt mọi người, lại ăn nói không biết kiêng dè như thế, mọi người không đè hắn ta xuống đập cho một trận đã là kìm nén tính cách lắm rồi.
Tay Phải Tử Thần vốn nóng tính lập tức bật lại: "Chiến thuật của bọn ta rác thế thôi, nhưng cũng không bị người ta hành tới chết... Vẫn là câu nói kia, là đàn ông thì cứ gặp là phải đánh."
"Mẹ nó, điều này liên quan quái gì tới việc là đàn ông hay không!" Liên tục bị Tay Phải Tử Thần chèn ép, Tấn Lôi Chi Kiếm cũng có chút bực bội.
Tay Phải Tử Thần lạnh lùng nói: "Thì thế nào? Không phục chờ chút nữa vào trong game khoa tay múa chân?"
Tấn Lôi Chi Kiếm vỗ bàn: "Ngươi cho rằng ta sợ ngươi à?"
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Tay Trái Tử Thần cuống quít tách hai người ra, khuyên can: "Chuyện bé như cái mắt muỗi mà người một nhà đã đánh nhau, có phải ngu hay không? Chờ lát nữa mỗi người dựa theo cách đánh của mình, dùng chiến tích để nói chuyện!"