Trang 634# 1
Chương 1268: Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ha ha ha! Xuân đê tiện, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Thấy Bao Tam đâm chết Tấn Lôi Chi Kiếm ở trên lôi đài, Ký Ngạo hưng phấn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
Ký Ngạo lăn lộn ở Toàn Chân Giáo lâu như vậy, cậu ta thấy lão thất phu Xuân Tường này chưa bao giờ thua một lần đánh cuộc nào... Không nghĩ tới hôm nay lại thua ở trên tay Vô Kỵ.
Mặc dù không phải là Ký Ngạo tự mình thắng được Xuân Tường, thế nhưng là trọng tài, Ký Ngạo kia hưng phấn đến mức nào thì khỏi phải nói.
Đám người Minh Đô sắc mặt xanh mét, tên nào cũng căm tức nhìn Xuân Tường, hận không thể lên đánh lão già này một trận.
Xuân Tường bất đắc dĩ giơ tay nói: "Ta có thể làm gì được? Ta cũng rất tuyệt vọng mà!"
Vô Kỵ giơ pháp trượng chỉ vào mấy người Xuân Tường, nói: "Đứng ngay ngắn, đừng cử động! Dạng hai chân ra!"
"Ặc..."
Mấy người Xuân Tường quay mặt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ đứng thành một hàng.
Ký Ngạo mặt đầy háo hức, nóng lòng muốn thử.
Minh Đô hung ác nói: "Gà Con, ngươi nhớ mặt ta đấy!"
"Dám đe dọa ta! Ta đánh!"
"A!!"
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, đưa tới vô số ánh mắt của khán giả.
Nhìn đám người Xuân Tường xếp thành một hàng bị Ký Ngạo đá một cách bừng bừng khí thế, các khán giả mặt mày đen sì, đám người vô liêm sỉ này quả nhiên không bình thường như trong truyền thuyết đã nói.
Tiếng kêu thảm thiết của đám người Xuân Tường vang lên bên tai Vương Vũ, hắn buồn bực hỏi Vô Kỵ: "Nếu ngươi bị thua, có phải ngươi sẽ bị đá mười cái hay không?"
"Xì!" Vô Kỵ liếc mắt, nhàn nhạt nói: "Ông đây làm sao có thể thất bại được?"
"Ngươi có niềm tin vào Bao Tam như vậy?" Vương Vũ nghe vậy sửng sốt một chút, nói thật, ván trước ngay cả hắn cũng không có bao nhiêu hy vọng đối với Bao Tam.
"Ta chỉ có một chút tự tin đối với hắn!" Vô Kỵ khinh thường cầm lên hai tờ giấy nói: "Ta là tự tin vào bản thân."
"Bản thân?" Đầu óc Vương Vũ mơ hồ.
Thấy Vương Vũ không hiểu, Vô Kỵ mở hai tờ giấy ra, hỏi: "Phía trên viết cái gì?"
"Đánh thắng được, không đánh lại!" Vương Vũ nhìn qua, thì thầm đọc.
"Chú ý vào!" Vô Kỵ âm hiểm cười: "Phía trên không hề viết ai đánh thắng ai, ai không đánh lại ai."
"Bà nội nó!!"
Vương Vũ im lặng hướng Vô Kỵ giơ ngón tay thối, quả nhiên, nếu so về độ dày da mặt, đám người Toàn Chân Giáo chắc chắn sẽ đứng đầu.
Sau khi Tấn Lôi Chi Kiếm ngủm củ tỏi, người thứ tư ra sân của chiến đội Minh Vương Giới tên là Tu La Huyết Sát!
Nghề nghiệp... cũng là Chiến sĩ.
Mẹ nó, cái chiến đội này vốn có bốn người là Chiến sĩ, bây giờ nhiều thêm một tên Tấn Lôi Chi Kiếm, Chiến sĩ thuần thục đã gần một nửa, thật là một đám người không có thường thức.
Tu La Huyết Sát đã từng giao thủ qua với đám người Toàn Chân Giáo, thực lực quả thực không kém, tối thiểu cũng mạnh hơn một chút so với Tấn Lôi Chi Kiếm.
Đám người Minh Vương Giới này tính tình ngay thẳng, mọi người cũng đơn giản thô bạo, Tu La Huyết Sát coi như là một người xuất sắc trong đám đó, đương nhiên sẽ không nói nhảm quá nhiều.
Vừa lên đài, Tu La Huyết Sát không nói hai lời, nâng kiếm, chém phủ đầu Bao Tam.
Bao Tam vội vàng giơ kiếm đón đỡ.
"Keng!"
Hai cây đại kiếm va chạm vào nhau, vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, đây chính là lấy cứng đối cứng trong truyền thuyết.
Trong trò chơi xem cái gì nóng máu nhất, đương nhiên là xem Chiến sĩ chiến đấu, ngươi một đao ta một đao, đánh nhau đến chết.
Tu La Huyết Sát thấy công kích của mình bị cản lại, hắn liền đá một cước vào bụng Bao Tam, khiến Bao Tam lảo đảo, ngay sau đó lao tới, thi triển Va Chạm với Bao Tam.
Bao Tam cũng không cam lòng yếu thế, gấp rút ổn định thân hình, cúi đầu hướng về phía Tu La Huyết Sát đụng tới.
"Đùng!"
Hai người va chạm vào nhau, đồng thời bay lên.
Bao Tam đang chơi ở chế độ tự do, ở trạng thái phù không dễ dàng hơn người khác, sau khi phù không hắn ta liền nhanh chóng rơi xuống đất trong khi Tu La Huyết Sát vẫn đang lơ lửng ở giữa không trung. Bao Tam bước lên trước, hai tay cầm kiếm khều một cái, thi triển Thăng Long Trảm.
Tu La Huyết Sát lại lần nữa bị đánh bay lên trời, Bao Tam liền nhân cơ hội tích trữ lực lượng, chuẩn bị sử dụng đại chiêu!
Nhưng vào lúc này, Tu La Huyết Sát ở giữa không trung đột nhiên sử dụng Băng Sơn Liệt Địa Trảm hướng xuống đất.
"Ầm!"
Bao Tam đang tích súc lực, không tránh kịp bị đập bay lên.
Đại chiến một trận cùng Tấn Lôi Chi Kiếm, Bao Tam không còn lại bao nhiêu máu, lúc này lại dính một đại chiêu của Tu La Huyết Sát, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Không chờ Bao Tam rơi xuống đất, thanh máu đã cạn sạch, hắn ta lập tức hóa thành một đạo ánh sáng trắng, bay xuống lôi đài.
Trong tất cả các nghề, Chiến sĩ đánh nhau là không có kỹ thuật nhất, phần lớn đều dựa vào lượng máu cùng lực công kích.
Trong giải đấu chuyên nghiệp cũng vậy, nếu như Bao Tam chiến đấu cùng Tu La Huyết Sát ở trạng thái đầy máu, chưa chắc Bao Tam đã thua. Nhưng vừa rồi Bao Tam đã trải qua một cuộc chiến đấu, ván này đương nhiên thua nhiều thắng ít, việc này đều nằm trong dự liệu của các khán giả ở đây, cho nên đám khán giả cũng không cảm thấy có chút bất ngờ nào.
Một tên tuyển thủ nghiệp dư có thể đánh bại một tuyển thủ chuyên nghiệp đã là rất giỏi rồi, sao dám mơ tưởng hạ gục hai tên.
Bao Tam vừa xuống đài, Minh Đô đã xán lại gần, vẻ mặt hèn mọn, cười hề hề, hỏi: "Tam huynh, chính tay đâm gian phu có cảm giác như thế nào?"
"Cút!" Bao Tam tức giận trợn mắt nhìn Minh Đô một cái, Minh Đô cúi đầu, buồn bực ngồi ở một bên.
Tiểu tử Minh Đô này chính là bị đuổi mà mắc cỡ, nếu như bạn gái bị người khác đoạt, ở trong trò chơi đánh bại tình địch một lần là có thể hả giận, thế thì chẳng phải là tình cảm quá rẻ tiền?
"Chậc chậc chậc..." Thấy bộ dáng này của Bao Tam, Xuân Tường tặc lưỡi, thở dài nói: "Người trẻ tuổi rất dễ dàng nghĩ luẩn quẩn."
"Nói nhảm!" Vô Kỵ lật liếc mắt nói: "Vợ ngươi hơn nửa đêm đi làm tóc ngươi có vui nổi không? Nhìn cái mũ xanh của ngươi là ta lại muốn cười."
*mũ xanh: chỉ việc bị cắm sừng, mọc sừng
*"Tiện nhân, lão phu liều mạng với ngươi!" Xuân Tường nhào tới, vật lộn cùng Vô Kỵ.
Lúc này, chiến đội Một Đám Ô Hợp đã có bốn người bị đánh xuống đài, mà chiến đội Minh Vương Giới thì chỉ còn lại hai người.
Người thứ năm ra sân của chiến đội Một Đám Ô Hợp là Doãn Lão Nhị.
Đánh giải lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Doãn Lão Nhị được chọn lên lôi đài trong một trận đơn đấu, thấy hiện trường nhiều khán giả nhìn mình chăm chú như vậy, trong lòng Doãn Lão Nhị rất là kích động.
Chiễn sĩ khiên thuẫn là nghề nghiệp tanker, trong PVE luôn luôn oai phong, thế nhưng trong PVP thì có chút yếu thế.
Dẫu sao khi chiến đấu với người chơi khác, dù lượng máu cao đến đâu đi nữa thì trang bị vẫn là nghèo rớt mồng tơi, nhất là cùng chiến đấu với loại người chơi PK chuyên nghiệp, trừ lượng máu cùng phòng ngự, nhanh nhẹn ra, tất cả các mặt khác đều không có chút ưu thế nào.
Đương nhiên Doãn Lão Nhị cũng biết nhược điểm của mình.
PK từ trước đến giờ đều là tận dụng điểm mạnh của mình, tấn công vào nhược điểm của đối thủ, cho nên vừa lên đài, Doãn Lão Nhị liền tùy tiện đứng ở chân tường, chờ đợi Tu La Huyết Sát công kích, lấy tĩnh chế động, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Tu La Huyết Sát tính tình bộc trực, đương nhiên sẽ không đứng tại chỗ cùng Doãn Lão Nhị giương mắt nhìn nhau. Thấy Doãn Lão Nhị rúc vào góc tường, Tu La Huyết Sát không nói hai lời, vọt tới, ý muốn tiếp tục thi triển Va Chạm với Doãn Lão Nhị.
Tu La Huyết Sát có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp xem ra cũng không phải toàn bộ đều nhờ vào nhiệt huyết, vẫn phải có thêm một chút mưu mô.
Mục đích của Doãn Lão Nhị khi rúc góc tường chính là lấy tĩnh chế động. Vì vậy khi Tu La Huyết Sát lao tới, nếu như Doãn Lão Nhị né tránh thì hắn ta sẽ lộ ra sơ hở, còn nếu như Doãn Lão Nhị không tránh, vậy thì sẽ bị Tu La Huyết Sát đánh bay, như vậy cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Cao thủ so chiêu với nhau, phân thắng bại chính là nhờ cái sơ hở này, liền Doãn Lão Nhị đích thu phát mà nói, một khi lộ ra sơ hở tự nhiên không biết là Tu La Huyết Sát đích đối thủ.
Nhưng mà thấy Tu La Huyết Sát đụng tới, Doãn Lão Nhị không hề hoảng hốt, ngược lại còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Thời điểm Tu La Huyết Sát còn cách Doãn Lão Nhị một khoảng không xa, Doãn Lão Nhị nấp ở phía sau tấm khiên đưa một cái tay ra, giễu cợt nói: "Cháu trai!"
*