Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: Trận Doanh

Trang 64# 2

 

 

 

Chương 127: Trận Doanh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Hiện giờ trên thế giới đang có hai món vũ khí Ám Kim duy nhất, một món kia cũng là do Vương Vũ đánh ra, cấp độ yêu cầu rất cao, Đạo Tuyết đã bán với cái giá 240 vàng.

Còn cây cung này chỉ yêu cầu cấp 15, đây chính là trang bị dành cho người chơi cuối cấp 15, giá cả chắc chắn chỉ cao chứ không thấp hơn thanh đại đao Ám Kim kia.

Nghĩ vậy, Vương Vũ nhếch miệng cười khúc khích, bỏ cung vào túi, bắt đầu xem những thứ khác.

"Máu Thanh Long" (vật phẩm nhiệm vụ)

Thấy là vật phẩm nhiệm vụ, Vương Vũ cẩn thận thu Máu Thanh Long vào. Hệ thống này rất biết bẫy người, nên cứ thấy vật phẩm nhiệm vụ thì chắc chắn có tác dụng lớn.

Những thứ khác đều là nguyên liệu.

Thịt Thanh Long x10: Nguyên liệu hiếm có, có thể nấu ra món ngon.

Gân Thanh Long x12: Nguyên liệu hiếm có, có thể chế tạo trang bị.

Sau khi ném hết nguyên liệu vào túi, Vương Vũ cúi người cầm lên một cái hộp nhỏ cuối cùng.

Mở hộp nhỏ ra, lúc nhìn thấy món đồ bên trong Vương Vũ sững sờ.

Đây là một bản vẽ, mà còn là bản vẽ chỉ Vương Vũ mới có thể sử dụng.

Bản vẽ chế tác Băng Đạn Ma Pháp: Chế tạo ra băng đạn có chứa ma lực, cần có: Thủy tinh ma pháp. Nghề nghiệp yêu cầu: Công Trình Học sơ cấp.

Vương Vũ kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng thoải mái. Long Huyết Thần Súng, BOSS của súng ống, rơi ra loại đồ vật này cũng rất bình thường.

Thu gom mọi thứ xong, Vương Vũ mở kênh chat đang nhấp nháy nãy giờ. Sau khi lọc đi những tin chúc mừng, hắn mở kênh công hội Toàn Chân Giáo.

Vô Kỵ đang vui vẻ tag @Vương Vũ: "Thiết Ngưu! Nhờ có ngươi, nhưng ngươi không thấy được bộ mặt của tên chó Thương kia, ha ha ha!"

"Chuyện gì vậy?" Vương Vũ tò mò hỏi.

Mọi người tranh nhau kể lại chuyện vừa xảy ra ở trong kênh.

"Ha ha ha, tên lớn đầu mà ngu!" Vương Vũ thầm mặc niệm cho Độc Cô Cửu Thương.

Đột nhiên Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi: "Thiết Ngưu, ngươi có nhặt dao găm của ta về không?"

Vương Vũ ném hình ảnh qua nói: "Đương nhiên, dao găm của ngươi hôm nay đã giúp ta rất nhiều!"

Nếu như không có dao găm của Danh Kiếm Đạo Tuyết, Vương Vũ chỉ dựa vào Khóa Cổ và Hỏa Long Quân Vương đâm đầu tự sát, thì chưa biết ai chết trước đâu.

"Hả, dao găm này có điểm lạ!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nhìn dao găm của mình, lẩm bẩm trong kênh.

"Không thể nào, trong túi của ta chỉ có một con dao găm, không lấy nhầm đâu..." Vương Vũ khó hiểu, móc dao găm ra xem, lập tức phát hiện nó quả nhiên đã trở nên khác thường.

Thanh U Minh Chi Sát này vốn có màu xanh đen, lưỡi dao rất hẹp, giống như một cây châm nhỏ, bây giờ lại rộng hơn tầm hai ngón tay, trên thân xanh nhạt có ánh sáng đỏ lưu chuyển, cả lưỡi dao đều biến thành màu đỏ máu.

U Minh Đồ Long (dao găm) (Hoàng Kim)

Vật công: 47-69

Ma công: 22-46

U Minh Nhất Kích: Tạo thành sát thương x2 lực công kích cộng thêm nhanh nhạy.

U Minh: Bị động gia tăng 30% Tiềm Hành.

Thanh Long Thanh Tẩy: Dính giọt máu nghịch lân của đệ nhất Long tộc, công kích có kèm theo sát thương Long Viêm.

Cấp độ yêu cầu: 15

Nhìn thấy thuộc tính như vậy, những người khác đều chậc lưỡi than, khen Danh Kiếm Đạo Tuyết may mắn.

Cấp bậc của trang bị trong Trọng Sinh đều có thể tăng lên, nhưng phải tìm được NPC đặc thù, sau đó làm một đống nhiệm vụ, tìm một đống nguyên liệu mới tăng được. Cho nên nếu không gặp được vũ khí vừa lòng đẹp ý, thì rất ít người nghĩ tới chuyện này. Dù sao thì vũ khí trắng tới giai đoạn sau này cũng sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng thanh dao găm này của Danh Kiếm Đạo Tuyết có kỹ năng bị động quá biến thái, nếu không phải đẳng cấp và cấp bậc quá thấp, thì cũng là một thần khí dùng tới tận sau này, hiện giờ nó cũng đã có chút không theo kịp thời đại rồi. Nhưng không ai ngờ, bị mất một lần, còn trong rủi có may, biến thành một thứ tốt như vậy, làm cho những người khác vô cùng hâm mộ.

Minh Đô ghen tị nói: "Vì sao pháp trượng của ông đây không rớt?"

"Bởi vì ngươi sợ chết bán đứng đồng đội!" Bao Tam hung hăng nói.

"Ngưu Thần, Long Huyết Thần Súng kia lợi hại như vậy, cuối cùng rơi ra cái gì?"

Vương Vũ nói: "Một đống nguyên liệu, chờ ta trở về rồi nói tiếp. Bây giờ các ngươi ở đâu?"

"Quán rượu, quán rượu, ngay trên đường Lôi Long. Hỏi đại bất kỳ NPC là sẽ nói cho ngươi biết!" Mọi người nói.

"Ừ!" Đóng cửa sổ chat lại, Vương Vũ mở bản đồ ra, đi về phía thành Thiên Long.

Mọi người đợi một hồi lâu, Vương Vũ mới đi tới nhìn khắp quán rượu.

Vô Kỵ mất kiên nhẫn hỏi: "Sao lâu thế? Ngươi lạc đường hả?"

Vương Vũ lau mồ hôi lạnh nói: "Không biết vì sao, người nơi này nhìn ta đều mang theo sát khí...."

"Sát khí...." Mọi người khó hiểu, thầm nghĩ, tên này nói chuyện thật sâu xa...

"Thật mà... Haizzz, nói các ngươi cũng không hiểu." Vương Vũ thở dài một hơi, hô lớn với ông chủ quán: "Ông chủ, cho một ly Tesla!"

"Mười bạc! Tự mình tới lấy!" Ông chủ lạnh lùng đáp.

"Ồ." Mọi người nghe vậy hoảng sợ, thế này cũng quá ép giá rồi, ly Tesla này bình thường chỉ có một bạc một ly, hơn nữa còn là do bồi bàn quán rượu tự mình bưng qua. Vì sao tới lượt Thiết đại hiệp lại là mười bạc, còn phải tự mình qua lấy rồi?

"Thấy chưa, NPC đều mang bộ dạng rắm thối này đó!" Vương Vũ nhún vai.

"Điểm vinh dự thành Thiên Long của ngươi là bao nhiêu?" Xuân Tường hỏi.

"-50."

"Xong, chúng ta vẫn nên về nhà thôi...."

"Ngươi đó, tạo nhiều nghiệt quá, rớt tận 50 vinh dự..."

Mọi người nghe vậy nhao nhao nói.

"Là do giết chết Long Huyết Thần Súng kia đó chứ... Hình như tên kia thuộc trận doanh trung lập gì đó."

"..." Mọi người giật mình, Minh Đô lẩm bẩm: "Thì ra trò chơi này cũng có trận doanh à."

"Trận doanh? Là cái gì vậy?" Hai chữ trận doanh trong mắt tên gà mờ Vương Vũ, giống như khi những người khác khi nghe thấy chữ sát khí.

"Chính là lựa chọn phe phái đó hiểu không? Trong trò chơi phương Tây thường là ‘liên minh, trung lập, bộ tộc’, trong game online võ hiệp thì có ‘Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát’, còn trong trò chơi này là ‘Quang Minh, Trung Lập, Hắc Ám’, sau cấp 25 mới được mở ra." Xuân Tường giải thích. Bởi vì hắn ta đã tham gia Closed Beta, cho nên hiểu rất rõ về trò chơi này.

"Gia nhập trận doanh thì có gì tốt?" Vương Vũ lại hỏi.

"Không có gì tốt cả, chỉ là người chơi sẽ phân làm hai phe đối địch, gặp nhau thì đánh chết, đánh xong có điểm trận doanh! Trận doanh trung lập thường là người đứng nhìn. Long tộc vốn thuộc trận doanh trung lập, ngươi giết người của bọn họ, sẽ bị coi là kẻ địch với trận doanh trung lập trong thành Thiên Long. Ngươi vô duyên vô cớ bị Long tộc ghi thù, người ta không vung đao chém chết ngươi đã là không tệ rồi!"

"Đù, còn có chuyện vậy sao, vậy vì sao lại muốn người chơi chém giết lẫn nhau?" Vương Vũ lại hỏi. Đừng nhìn hắn đánh đấm bạo lực thế, nhưng từ sâu trong lòng hắn là một người theo chủ nghĩa hòa bình.

Xuân Tường nói: "Để người chơi chém giết nhau là một việc vô cùng thú vị, phần PK (đồ sát) là một mắt xích quan trọng trong game. Nếu người chơi không PK... Nhà phát hành trò chơi sẽ không kiếm được tiền."

"Ha ha ha, vì sao ta lại cảm thấy các ngươi bị công ty trò chơi bẫy vậy?" Vương Vũ cười lạnh.

Mọi người khinh bỉ: "Hừ, sao ngươi không tự xem lại bản thân đi, trong trò chơi có lẽ không ai giết người nhiều hơn ngươi đâu."

Vương Vũ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Người ta giết đều là lũ đáng chết!"

"Vậy sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết híp mắt hỏi, trong tay hắn ta còn có lịch sử đen tối về việc Vương Vũ hãm hại người khác.

Vương Vũ liếc mắt: "Tuyết à, dao găm của ngươi còn ở trong tay ta đấy!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe Vương Vũ nói vậy, lập tức rụt cổ nói lảng sang chuyện khác: " Ngưu huynh, ngươi anh minh thần võ như vậy, người ngươi giết đương nhiên đều là kẻ xấu. Long Huyết Thần Súng còn rơi ra gì nữa không?"

"Một đống rác!" Vương Vũ nói xong thì ném mớ thịt rồng, gân rồng còn có cả răng rồng lên bàn, cho mọi người xem.

Băng Đạn Ma Pháp thì Vương Vũ đã học mất, cho nên không thể lấy ra khoe được.

"Tất cả đều là nguyên liệu hiếm có, mà ngươi còn nói là rác?" Mọi người hung hăng trừng mắt nhìn tên Vương Vũ không biết hàng.

Vô Kỵ vươn tay nhặt thịt rồng về, sau đó nói: "Ông đây học kỹ năng nấu nướng, sau khi trở lại trụ sở sẽ làm đồ ăn ngon cho các ngươi. Vậy thịt rồng này không cần lấy tiền chứ!"

Vương Vũ rộng rãi vẫy tay: "Cầm đi, dù sao ta cũng không dùng được nó."

Vô Kỵ cười khà khà, ném đồ vào trong túi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment