Trang 638# 2
Chương 1277: Long tranh hổ đấu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong giới game thủ chuyên nghiệp này, ngoại trừ đám chiến đội Minh Vương Giới có tính cách thẳng như ruột ngựa kia ra, những kẻ còn lại đều là những tay cáo già, đến cả Vô Kỵ còn có thể nhận ra được Thiên Địa Huyền Hoàng đang giở trò mờ ám, vậy thì làm sao Ngũ Hồ Tứ Hải lại có thể không nhận ra được đây?
Đối mặt với thủ đoạn khiêu khích của Thiên Địa Huyền Hoàng, Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ bình thản nói một câu “Cho dù họ có là đối thủ cũ, nhưng cũng đừng khinh địch” với đám người chơi cấp dưới, sau đó tiện tay lựa chọn bối cảnh vòng thứ nhất là võ đài thi đấu.
Trong cái nhìn chăm chú của hàng vạn người chơi, một ánh sáng trắng lóe lên, tuyển thủ của chiến đội hai bên được di chuyển lên trên võ đài.
Tuyển thủ của chiến đội Cửu Châu là một người chơi có nghề nghiệp là Thích khách, ID tên là Tam Sơn Ngũ Nhạc, là đội phó của chiến đội Cửu Châu, cũng là một trong những cao thủ chủ chốt của chiến đội Cửu Châu, thường được gọi là đệ nhất Thích khách toàn quốc.
Thích khách vốn là một nghề nghiệp có tính PK cực cao, so sánh giữa những cao thủ cùng cấp bậc, cao thủ có nghề nghiệp là Thích khách sở hữu tỷ lệ thắng cao hơn rất nhiều so với những nghề nghiệp khác, thực lực của cái tên Thích khách đệ nhất thiên hạ Tam Sơn Ngũ Nhạc này lại càng không tầm thường, ít nhất thì trong game Trọng Sinh Tam Sơn Ngũ Nhạc chưa từng bại trận bao giờ, bởi vậy hắn ta cũng được những người chơi khác tôn là Bất Bại Sơn Nhạc.
Phải biết rằng bên trong giới game thủ chuyên nghiệp này đều là những cao thủ có cùng đẳng cấp, Tam Sơn Ngũ Nhạc có thể công khai tiếp nhận danh xưng trên đủ để thấy được hắn ta không những có được thực lực kinh người, mà còn rất can đảm.
Tuyển thủ bên phía chiến đội Hồng Hoang tên là Kiếm Hào Cự Khuyết, là người mới của chiến đội Hồng Hoang, nghề nghiệp là một Chiến sĩ, đây là lần đầu tiên gã lên sàn đấu nên mọi người cũng không có nhiều thông tin về gã, chỉ thấy một điểm đặc biệt duy nhất đó chính là cái tên của gã đọc cực méo mồm.
Nhưng ngay khi Vương Vũ nhìn thấy Kiếm Hào Cự Khuyết, hắn không khỏi sững sờ, sau đó hắn quay đầu sang hỏi Yêu Nghiệt Hoành Hành: “Chú biết cái gã kia là ai không?”
Yêu Nghiệt Hoành Hành vuốt vuốt gáy trả lời: “Em trông cũng hơi quen quen.”
“Cô thì sao?” Vương Vũ lại hỏi Dương Na.
Dương Na nhìn chằm chằm Kiếm Hào Cự Khuyết suy nghĩ một lát rồi cẩn thận nói: “Không biết cái tên đó có phải là Cát Vân Thâm không nhỉ?”
“Cát Vân Thâm?”
Nghe thấy Dương Na nói vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành buồn bực lẩm bẩm: “Tên này nghe quen quá, Cát Vân Thâm nào nhỉ?”
“Tên ở Thần Kiếm Môn kia chứ còn ai vào đây nữa.” Vương Vũ vuốt vuốt cằm nói: “Không ngờ tên này cũng chơi game, còn chơi hẳn vào giải đấu chuyên nghiệp nữa chứ.”
“Hóa ra là gã à.” Yêu Nghiệt Hoành Hành gật đầu nói: “Hèn chi em nhìn quen thế không biết!”
Cái gã Cát Vân Thâm này thực sự không đơn giản chút nào, gã là đại sư huynh của Thần Kiếm Môn, sau khi học nghệ thành tài thì bắt đầu ngao du bốn phương, nơi đầu tiên gã đặt chân đến chính là nhà họ Vương.
Thần Kiếm Môn không phải là một môn phái lớn gì cả, cha Vương Vũ chê bối phận của Cát Vân Thâm quá thấp nên không định để ý tới gã, ai ngờ cái gã này lại chặn ở cửa ba ngày ba đêm, cuối cùng lão Vương bất đắc dĩ đành phải đồng ý tỷ thí với gã.
Kết quả thì hoàn toàn có thể tưởng tượng được, gã bị lão Vương ấn xuống đất đập cho một trận tơi bời khói lửa… thế nhưng gã lại không phục, gã nói mình đã ba ngày không ăn cơm rồi, nhất định phải ăn uống no đủ xong mới kéo lão Vương tỷ thí tiếp.
Thân phận của lão Vương cao đến mức nào chứ, đương nhiên là ông ta không chịu tỷ thí trận thứ hai với gã, thế là lão Vương bèn đẩy Vương Vũ đang chạy bộ bên cạnh ra tỷ thí thay, Vương Vũ bèn dùng một cành liễu quất gã này ra khỏi nhà họ Vương, năm ấy Vương Vũ mới 14 tuổi.
Sau này mọi người đều nhất trí cho rằng, cái gã khốn này chắc chắn là không kiếm nổi cơm ăn cho nên mới đến ăn quỵt cơm nhà họ Vương.
Đương nhiên, muốn biết thực lực cao thấp ra sao cũng cần phải xem là so bì với ai, so với hai cha con Vương Vũ, đương nhiên Cát Vân Thâm sẽ không phải là đối thủ của họ, nhưng tên này tuổi còn trẻ đã trở thành người đứng đầu Thần Kiếm Môn, từ đó có thể thấy được thiên phú và thực lực của gã cũng không hề kém.
Ít nhất thì Yêu Nghiệt Hoành Hành giao thủ với tên này sẽ không có được tỷ lệ thắng quá cao.
Chiến đội Hồng Hoang quả nhiên là hạng âm mưu nham hiểm, ván đầu tiên đã cho đối thủ một bất ngờ cực lớn.
…
Cùng lúc đó, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng tiến tới nói với cả đám: “Sòng bạc mở cửa rồi, tỷ lệ Tam Sơn Ngũ Nhạc 1:1, Kiếm Hào Cự Khuyết 1:5, mọi người có cược không?”
Vừa nghe Danh Kiếm Đạo Tuyết nói thế, đám người Vô Kỵ đã dồn dập nói: “Cược cái quái gì nữa! Tam Sơn Ngũ Nhạc là cao thủ lâu năm, ván này nhất định là hắn ta sẽ thắng, với tỷ lệ 1:1 như vậy thì dù có thắng cũng không kiếm được tiền, thua thì càng thấy thốn! Không cược không cược!”
"Khà khà!" Yêu Nghiệt Hoành Hành lại cười âm hiểm nói: “Tuyết à lại đây, ta cược nè!”
"Ngươi cược bao nhiêu?" Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành suy nghĩ một chút rồi móc ra một túi tiền nói: “Cược ít thì không đã mà cược nhiều thiệt thân, thôi thì cứ cược mười nghìn vàng trước đi.”
“Đệt!” Mọi người sụp đổ, đúng là ông chủ lớn có khác, vừa móc tiền ra một cái là mười nghìn vàng, mẹ nó mười nghìn vàng có phải ít đâu cơ chứ.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nhận lấy túi tiền, hắn ta vừa viết vừa thì thầm: “Mười nghìn vàng, cược Tam Sơn Ngũ Nhạc!”
Yêu Nghiệt Hoành Hành vội la lên: "Ai bảo ngươi ta cược cho hắn ta, cược vào Kiếm Hào Cự Khuyết ấy!”
“Cược gã đó á! Yêu huynh, ngươi không nói đùa đấy chứ?” Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy ngẩn cả người, mẹ nó, có tiền đến mấy cũng không thể đổ xuống sông xuống biển như vậy được.
“Không sai!” Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: “Ta cứ thích cược cho gã đấy đấy, không được à?”
“Được rồi! Ngươi vui vẻ là được.” Danh Kiếm Đạo Tuyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mấy người Minh Đô lại càng cảm thán: "Nhiều tiền sướng thật đấy, muốn vứt đi đâu thì vứt…”
Vương Vũ thấy thế khẽ mỉm cười không nói gì, dù sao hành vi đánh bạc này cũng không thể để nhiều người tham gia được.
. .
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì trận đấu đã bắt đầu.
Lúc này Tam Sơn Ngũ Nhạc đang kích hoạt Tiềm Hành, hắn ta biến mất ngay trước mắt Kiếm Hào Cự Khuyết.
Kiếm Hào Cự Khuyết cười lạnh, gã sử dụng Va Chạm xông về phía Tam Sơn Ngũ Nhạc vừa đứng.
Nhìn thấy màn thể hiện này Kiếm Hào Cự Khuyết, đám khán giả cảm thấy rất thất vọng, bọn họ còn tưởng rằng người mới của chiến đội Hồng Hoang phải trâu bò đến thế nào cơ, không ngờ trình độ lại chỉ được có vậy.
Đám khán giả đều biết rằng người chơi không thể sử dụng kỹ năng trên sân thi đấu một cách tùy tiện, cái gã kia không biết đối thủ đang ở đâu mà cứ mù quáng xông tới, thế thì có khác gì là đứng im một chỗ cho người ta đánh trong LOL đâu?
Thật ra Tam Sơn Ngũ Nhạc vẫn liên tục đứng im tại chỗ, nhìn thấy Kiếm Hào Cự Khuyết xông về phía mình, gương mặt hắn ta cũng thể hiện một sự khinh thường.
Hắn ta nhìn thấy nhiều cao thủ lắm rồi, người mới như vậy thực sự không làm hắn ta thấy hứng thú nổi.
Lúc này Kiếm Hào Cự Khuyết đã vọt tới vị trí của Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Tam Sơn Ngũ Nhạc không chút hoang mang tránh sang một bên, trốn thoát đòn tấn công của Kiếm Hào Cự Khuyết, hắn ta quay người lại vòng ra phía sau Kiếm Hào Cự Khuyết, giơ tay lên bổ xuống một chiêu Tạc Kích.
Tạc Kích là kỹ năng khống chế của Thích khách, có thể làm đối thủ dính hiệu quả Mê Muội, cũng là kỹ năng bắt đầu để phát động tấn công của Thích khách.
Cố định đối thủ tại một chỗ, sau đó thực hiện một loạt liên kích, đối thủ gần như đã bị cạn máu.
Đương nhiên cũng có một vài Thích khách thích thể hiện kỹ thuật của bản thân nên không thích dùng đến kỹ năng Tạc Kích này.
Tam Sơn Ngũ Nhạc sử dụng kỹ năng Tạc Kích, cho thấy hắn ta cũng không xem thường đối thủ, cách đánh vẫn hết sức ổn định.
Nhưng ngay lúc mọi người đều cho rằng Kiếm Hào Cự Khuyết sẽ bị một loạt thao tác của Tam Sơn Ngũ Nhạc kết liễu, đột nhiên Kiếm Hào Cự Khuyết lại lộn về phía trước một vòng, tránh thoát Tạc Kích của Tam Sơn Ngũ Nhạc, Tam Sơn Ngũ Nhạc để lộ cơ thể trong không khí.
“Hả?”
Nhìn thấy cảnh này mọi người không khỏi sững sờ, vốn tưởng rằng tên Kiếm Hào Cự Khuyết này chỉ là một người mới, không ngờ gã ta chỉ tùy tiện lăn mấy vòng đã làm Tam Sơn Ngũ Nhạc phải lộ nguyên hình, thú vị đấy hơ hơ!
Một Thích khách không còn kỹ năng Tiềm Hành cũng giống như một con hổ không còn răng, thực lực ít nhất đã giảm xuống một nửa, nhưng Tam Sơn Ngũ Nhạc là đệ nhất Thích khách toàn quốc, chắc chắn hắn ta sẽ không yếu ớt như những Thích khách bình thường khác!
Tam Sơn Ngũ Nhạc sau khi lộ nguyên hình không hề dừng lại mà lập tức kích hoạt tăng tốc vọt tới sau lưng Kiếm Hào Cự Khuyết, lần thứ hai giơ dao găm lên bổ một chiêu Bối Thứ vào lưng Kiếm Hào Cự Khuyết.
Nhưng cứ như thể Kiếm Hào Cự Khuyết có mắt ở đằng sau lưng vậy, gã khẽ nghiêng người sang bên phải, một dao của Tam Sơn Ngũ Nhạc đâm vào không khí, Tam Sơn Ngũ Nhạc mất đà nhào về phía trước.
Cùng lúc đó Kiếm Hào Cự Khuyết đột nhiên giơ cùi chỏ trái lên xoay mạnh một cái sang bên trái.
"Ầm!"
Một khuỷu tay nện mạnh lên mặt Tam Sơn Ngũ Nhạc.