Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1289 - Chương 1291: Một Chiêu Ăn Khắp Cả Trời

Trang 645# 2

 

 

 

Chương 1291: Một chiêu ăn khắp cả trời
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ha ha ha!"

Nghe được tin tức của Bát Diện Linh Lung, cả đám chiến đội Cửu Châu không hẹn mà cùng cười lớn.

Người khác không đặt mình thắng, mình liền tự bỏ tiền ra cược, điều này khác quái gì lúc tuyển cử tự quẳng một phiếu duy nhất cho chính bản thân mình đâu.

Nhất là chuẩn bị đối mặt với cường địch như chiến đội Cửu Châu, đáng ra bọn họ chỉ cần đặt bừa vài vàng mới phải, đằng này lại cược tới hai trăm ngàn vàng, đây chẳng phải là ném tiền ra ngoài cửa sổ sao? Đám người kia sợ là có tật xấu không suy nghĩ trước khi làm việc.

Nhưng mà Ngũ Hồ Tứ Hải nghe được lời nói của Bát Diện Linh Lung, trong lòng liền chấn động một cái, sau đó nhíu mày nói: "Mọi người ngàn vạn lần không nên khinh địch, đám người kia có thể lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta."

Tam Sơn Ngũ Nhạc bĩu môi nói: "Lão đại, ngươi xem lại đi, là bọn họ khinh bỉ chúng ta, bọn họ làm như vậy không phải muốn nói rõ cho tất cả mọi người rằng cuộc tranh tài này bọn họ chắc chắn sẽ thắng sao?"

"Đúng vậy..." Ngũ Hồ Tứ Hải nói: "Ngươi thực sự cho rằng bọn họ là một đám tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng sao? Cái tên Vô Kỵ kia ngươi cũng biết, ban đầu, thời điểm bọn họ tuyên chiến Tam Sát Trang cũng là cái thái độ này, lúc ấy có ai biết được kết quả cuối cùng không?"

"Cái này..."

Vừa nghe Ngũ Hồ Tứ Hải nói như vậy, tất cả mọi người của chiến đội Cửu Châu đều ngây ngẩn.

Suy tư một lát sau, Tam Sơn Ngũ Nhạc buồn bực nói: "Vậy ý của ngươi là bọn họ đã có chiến thuật để đối phó với chúng ta sao?"

"Có lẽ vậy!" Ngũ Hồ Tứ Hải nhàn nhạt nói: "Tối ngày hôm qua thời điểm ta ghé thăm, bọn họ vừa nói vừa cười, cảm xúc tốt hơn hai chiến đội kia nhiều lắm, ta cảm thấy bọn họ khẳng định đã có chiến thuật gì đó."

"Hừm..." Đoàn người nghe vậy trầm ngâm một chút, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ nghiêm túc.

Chiến đội Cửu Châu đám người kia ngược lại đều không phải là thích xin ý kiến đối thủ người, thực lực đạt đến cảnh giới này, khó tránh khỏi sẽ có chút tự tin.

Nhìn tổng quát toàn bộ Toàn Chân Giáo, người duy nhất có thể để cho đám người Cửu Châu kiêng kỵ cũng chỉ có Vương Vũ, nhưng giờ phút này nghe được lập luận của Ngũ Hồ Tứ Hải, mọi người không kiềm được cũng bắt đầu có cảnh giác đối với những người khác, dẫu sao đoàn chiến cùng chiến thuật có thể đem thực lực cá nhân kéo gần lại với nhau.

Bởi vì đây là trận chung kết tổng cuối cùng, vì để bảo đảm người chơi của cả hai bên có thể phát huy thực lực ở mức tối đa, cùng với việc các khán giả có thể xem được một trận đấu mãn nhãn, cho nên thời gian nghỉ ngơi tương đối dài.

Nghỉ ngơi khoảng một giờ, chiến đội hai bên mới lần nữa trở lại sân so tài, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc, đi thẳng vào phòng thi đấu.

Dựa theo thông lệ, trận đầu vẫn là đơn đấu, sân do chiến đội Cửu Châu lần trước đứng ở hạng nhất lựa chọn.

Ngũ Hồ Tứ Hải liền tiện tay chọn một cái sân đấu.

Thấy đối diện là đám người đã từng liên tục đạt hạng nhất, được gọi là đội ngũ bất bại trong truyền thuyết, trong lòng mọi người Toàn Chân Giáo cũng có chút khẩn trương.

Ngược lại, Vương Vũ hết sức hưng phấn, một cuộc tranh tài với Trí Viễn trước đó đã để cho hắn thấy được thực lực của cao thủ trung cấp cùng cao cấp là như thế nào. Lúc này có một đám cao thủ đứng trước mắt như vậy, Vương Vũ đương nhiên rất ngứa tay, chỉ muốn so chiêu cùng với tất cả đối thủ ở trên sàn đấu.

Nếu như đám người chiến đội Cửu Châu biết được ý tưởng của Vương Vũ, sợ rằng thế nào cũng phải tức chết, con mẹ nó, một đám người mình chinh chiến lâu như vậy, chớ nói trong nước, coi như nhìn ra toàn thế giới cũng là một tồn tại khiến người ta nghe thấy là kinh hồn táng đảm, loại ý nghĩ này của Vương Vũ dường như đem đám người này thành một đống thức ăn xếp ở trước mặt.

Ngay tại thời điểm Vương Vũ chuẩn bị là người thứ nhất lên sân, Vô Kỵ đột nhiên xung phong nhận việc, nói: "Ván đầu tiên để cho ta tới!"

"Ngươi?" Đám người Vương Vũ thấy Vô Kỵ muốn đánh trận đầu, không kiềm được sửng sốt một chút, Minh Đô ở một bên cười nhạo: "Ngươi có được hay không, đây chính là chiến đội Cửu Châu đấy! Ngươi đi lên không phải là chịu chết sao?"

"Câm đi!" Vô Kỵ khinh thường trả lời: "Nói như thể các ngươi đi lên không chịu chết vậy!"

"Cái này..." Minh Đô lão mặt đỏ lên nói: "Vậy để cho lão Ngưu lên đi!"

Vừa nói, Minh Đô vừa nhìn Vương Vũ ở bên cạnh một chút, hắn biết, chỉ cần Vương Vũ lên đài thì chắc chắn hắn sẽ chiến thắng.

"Ha ha!" Vô Kỵ cười nhạt nói: "Trong đội ngũ của chúng ta có mấy lão Ngưu?"

Minh Đô ngẩn ra một chút, sau đó nói: "Một người..."

"Vậy ngươi còn kêu cái gì?" Vô Kỵ nói: "Dù sao cũng đều là chết, chết buổi sáng cùng chết buổi tối có gì khác nhau sao?"

Mọi người: "..."

Quả thực không khác nhau, đối mặt với loại chiến đội siêu cấp như chiến đội Cửu Châu, các vị đang đứng đây bao gồm cả Dương Na và Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không dám bảo đảm chắc thắng, năm cuộc chiến đầu tiên trừ Vương Vũ ra còn lại chắc chắn sẽ thua nhiều thắng ít, vậy tại sao phải để cho Vương Vũ đánh trận đầu tiên...

Vương Vũ chưa lên, trong lòng mọi người sẽ còn có một chút hy vọng, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Còn nếu Vương Vũ lên, các trận phía sau mọi người tự biết thực lực của mình không đủ, khẳng định sẽ không chiến đấu toàn lực. Hơn nữa mặc dù nghe có chút vô lý, nhưng vạn nhất Vương Vũ thua thì sao? Những trận đấu kế tiếp chẳng phải là sẽ...

Vô Kỵ là một tên rất giỏi đọc tâm lý của người khác, hắn ta làm gì cũng có đạo lý của mình.

Bên kia, chiến đội Cửu Châu ngược lại không có một chút do dự nào, trực tiếp lựa chọn Ngũ Hồ Tứ Hải là tuyển thủ trận đầu.

Điểm xuất phát của bọn họ khác với Vô Kỵ, thực lực chênh lệch quá lớn, dù sao cũng là thắng nhiều thua ít... Trận gặp Vương Vũ chắc chắn phải thua kia thì ai lên cũng giống nhau thôi...

Một đạo ánh sáng trắng thoáng hiện lên, hai người Vô Kỵ cùng Ngũ Hồ Tứ Hải bị chuyển lên trên sân đấu.

Hai người vừa gặp mặt, Vô Kỵ liền hướng về phía Ngũ Hồ Tứ Hải, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Mặc dù Ngũ Hồ Tứ Hải cũng nở một nụ cười đáp trả, nhưng trong lòng lại giật thót.

Không có biện pháp, năm đó Vô Kỵ đã tạo thành bóng ma tâm lý cho đám người Tam Sát Trang, dù là bây giờ Ngũ Hồ Tứ Hải đã là người đứng đầu của chiến đội mạnh nhất, thế nhưng thấy Vô Kỵ có những hành động không thể giải thích hướng về phía mình, trong lòng cũng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Đếm ngược kết thúc, bắt đầu trận đấu.

Ưu thế của Mục sư ở chỗ tiếp theo hàng năng lực, Pháp sư có các kỹ năng bùng nổ sát thương, vì vậy vững vàng khắc chế Mục sư, thực lực của Vô Kỵ không bằng Ngũ Hồ Tứ Hải, hơn nữa nghề nghiệp còn bị khắc chế, có thể nói là Vô Kỵ không có cơ hội chiến thắng.

Sau khi bắt đầu trận đấu, Vô Kỵ cười hắc hắc, bao quanh mình bằng Vô Địch, sau đó lao thẳng tới Ngũ Hồ Tứ Hải.

"Con mẹ nó! Lại là một chiêu này!"

Thấy một màn này, các khán giả không nhịn được giơ ngón tay thối lên.

Mẹ nó, Vô Địch và Tự Bạo, hai cái kỹ năng nhỏ này dùng để đánh bất ngờ còn tạm được, cho dù là ngươi chơi phổ thông đi nữa, chỉ cần tận lực đề phòng là có thể chống đỡ được, huống chi Ngũ Hồ Tứ Hải còn là một cao thủ Pháp sư, dùng đi dùng lại chiêu này, hắn ta thực sự nghĩ đây là một chiêu hiếm có sao.

Diện tích sân đấu không lớn, vì thế chỉ trong chớp mắt Vô Kỵ đã chạy tới trước mặt Ngũ Hồ Tứ Hải, Ngũ Hồ Tứ Hải vội lui về phía sau một bước, pháp trượng dậm xuống đất một chút, ngay trước mặt Vô Kỵ liền xuất hiện một cái vòng xoáy.

Vô Kỵ không nhanh không chậm dừng bước lại, tay trái hất một cái về phía trước, một đóa Thần Thánh Hỏa Diễm chậm rãi di chuyển về phía Ngũ Hồ Tứ Hải.

"!!"

Mọi người vốn tưởng rằng Vô Kỵ lại sử dụng con đường Tự Bạo, vì vậy thấy hắn ta thi triển một chiêu này, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.

Quả thực là Pháp sư khắc chế Mục sư, nhưng Mục sư cũng là một trong những nghề của giáo đình Quang Minh, đương nhiên không phải là nghề nghiệp mặc cho người ta khi dễ, Thần Thánh Hỏa Diễm chính là một kỹ năng đáng sợ đối với Pháp sư.

Thần Thánh Hỏa Diễm mặc dù có tốc độ chậm, nhưng bù lại là kỹ năng định hướng, không thể né tránh, khiến cho các Pháp sư không thể sử dụng kỹ năng, mà Pháp sư không thể sử dụng kỹ năng chẳng phải là đối tượng mặt cho người ta làm thịt sao!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment