Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1310 - Chương 1312: Mồi Nhử?

Trang 656# 1

 

 

 

Chương 1312: Mồi nhử?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Bịch bịch!"

Hai tiếng vang trầm đục vang lên, theo đó Yêu Nghiệt Hoành Hành và Doãn Lão Nhị bị đá lùi về sau mấy bước, tránh thoát khống chế của Ngũ Hồ Tứ Hải, ngay sau đó thân hình Vương Vũ chợt lóe lên, Thiểm Hiện ra đằng sau phía hai người.

"Rào rào!"

Lồng Giam Băng bị tan vỡ, biến thành mảnh vụn rơi xuống đầy đất.

Trong lòng Ngũ Hồ Tứ Hải bất ngờ rung chuyển.

Kỹ năng khống chế Lồng Giam Băng này có thời gian làm phép cũng không chậm, bất ngờ không đề phòng làm phép, cho dù là cao thủ đỉnh cấp cũng rất khó khăn né tránh, nhưng Vương Vũ không những có thể tránh né cho bản thân mình, lại còn đẩy được hai người khác ra, mẹ nó cái này cũng...

Dù là loại người vẫn thường nhìn thấy cao thủ như Ngũ Hồ Tứ Hải này, nhìn thấy cảnh tượng như thế này cũng hơi khó có thể chấp nhận được.

Bây giờ mục tiêu của mấy người Vương Vũ là hấp dẫn hỏa lực, chứ không phải liều mạng, thấy đối thủ hung dữ như vậy, ba người lui về phía sau mấy bước, lùi ra khỏi tầm bắn của các Ma pháp sư.

Nhưng mà chiến đội Cửu Châu là cao thủ cỡ nào chứ, trận hình ba người của Vương Vũ chỉ hơi loạn một chút, đã bị đối thủ phát hiện ra manh mối.

"Hả?"

Lục Hợp Bát Hoang đứng trước mặt nghi ngờ nói: "Hình như đằng sau bọn họ không có ai thì phải!"

"Không có ai sao?"

Ngũ Hồ Tứ Hải nghe thấy thế kinh hãi, hoảng hốt vội vàng nói: "Không xong rồi, những người khác đã vòng ra đằng sau hết rồi!"

Vừa nói xong, Ngũ Hồ Tứ Hải đột nhiên quay ngoắt đầu lại, đã thấy mấy người khác của chiến đội Một Đám Ô Hợp đã bay ra vùng trời đằng sau.

"Vòng ra đằng sau rồi hả?"

Trong lòng những người khác mặc dù khó hiểu, nhưng khi nghe thấy Ngũ Hồ Tứ Hải nói như thế thì cũng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy đám người Vô Kỵ, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt.

Có điều mấy người của chiến đội Cửu Châu dù sao cũng vẫn là cao thủ đỉnh cấp, chẳng qua chỉ hơi sững sờ trong chốc lát rồi lập tức tỉnh táo trở lại, cung tên và pháp trượng nhắm thẳng vào đằng sau đám người Vô Kỵ đang bay lên.

"Không xong, bị phát hiện rồi! Mọi người mau chóng bay thấp xuống!"

Nhìn thấy mấy người chiến đội Cửu Châu quay đầu lại, tâm trạng trong lòng mấy người Toàn Chân Giáo cũng không hề dễ chịu một chút nào, Vô Kỵ ra lệnh một tiếng, mọi người đều rối rít thu cánh lại, từ giữa không trung hạ xuống.

Nhưng đám người chiến đội Cửu Châu phản ứng cực kỳ nhanh, mấy người Toàn Chân Giáo đang định thu cánh lại, ma pháp và mũi tên của chiến đội Cửu Châu thì đã bay đến trước mặt mọi người.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mọi người đều rối rít thi triển ra kỹ năng nhanh chóng hạ xuống đất.

Bao Tam có Bính Sơn Kích, Minh Đô có Thiểm Hiện, Ký Ngạo có Ưng Đạp, đều là kỹ năng ép buộc hạ xuống đát, ba người chạm đất đầu tiên.

Né Tránh của Dương Na không thể sử dụng trên không trung, nhưng bản lĩnh của cô vô cùng lợi hại, xoay người bắn một mũi tên Chấn Động về phía bầu trời, lợi dụng sức giật ngược lại thành công tránh được tấn công của đối thủ.

Bắc Minh Hữu Ngư vốn có tính cách cẩn thận, hơn nữa phản ứng cực kỳ nhanh nhạn, còn chưa đợi Vô Kỵ hạ lệnh rút lui đã thu lại cánh rơi xuống đất, cũng may mắn tránh thoát được một kiếp.

Nhưng Vô Kỵ và Xuân Tường thì lại không được may mắn như vậy, hai người kia một là không có kỹ năng ép buộc rơi xuống đất, hai lại không có được bản lĩnh như Dương Na, bị bắn thành vệt sáng trắng ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, trong kênh đội ngũ của chiến đội Một Đám Ô Hợp nhận được lời trăng trối trước khi chết của Vô Kỵ: "Bây giờ người ở trên núi chính là mồi nhử! Các ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy!"

Nhìn thấy mệnh lệnh cuối cùng của Vô Kỵ, đám người Minh Đô không nói hai lời, tản ra khắp bốn phía xung quanh.

Vô Kỵ và Xuân Tường vẫn luôn là nhân vật cấp bậc thủ lĩnh trong Toàn Chân Giáo, thấy hai người kia đã bị giết, trận hình của mấy người Toàn Chân Giáo cũng bị giải tán sạch sẽ, trong lòng Ngũ Hồ Tứ Hải vui mừng, hớn hở nói: "Vô Kỵ đã chết rồi, bọn chúng bây giờ chia rẽ không đoàn kết, mau mau giết sạch bọn chúng đi!"

Đỉnh núi của Đỉnh Núi Canh Gác chỉ là một đài bằng phẳng, không gian cũng không rộng, vừa vặn nằm gọn trong tầm bắn của Cung thủ.

Nhưng mà kỹ năng của Cung thủ phần lớn là kỹ năng sát thương cá nhân, mấy người Toàn Chân Giáo lại lén lút lẩn trốn, trong lúc nhất thời mấy người chiến đội Cửu Châu thật sự đúng là không thể giải quyết được đám người này.

Ngay khi mọi người đang hao hết sức lực muốn dồn cả năm người chiến đội Một Đám Ô Hợp vào chỗ chết, đột nhiên Lục Hợp Bát Hoang lại kêu lên: "Không xong rồi! Ba người dưới chân núi đang xông lên."

"!!!"

Ngũ Hồ Tứ Hải nghe thấy thế vội vàng nói: "Cung thủ đối phó trên núi, Pháp sư đối phó dưới chân núi."

Nói xong, Ngũ Hồ Tứ Hải và ba người Lưỡng Tiểu Vô Sai xoay người lại, vừa nâng tay lên, ma pháp tràn đầy đất trời lại ngăn chặn đường lên núi lần nữa.

Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành là Võ sư, không có phòng ngự mạnh mẽ như Doãn Lão Nhị, nếu có Cung thủ ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, hai người còn phải mất công sức đi đối phó với cung tên, lúc này đã không còn Cung thủ quấy rầy, áp lực của hai người chợt giảm đi.

Ma pháp của đám người Ngũ Hồ Tứ Hải giáng xuống, hai người Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành đồng thời vươn người nhảy lên, một trái một phải giẫm lên vách núi như diều gặp gió, giống như đang giẫm lên đất bằng vượt qua tuyến phòng ngự bằng ma pháp của ba người Ngũ Hồ Tứ Hải, nhảy thẳng đến đằng trước hai người Lục Hợp Bát Hoang và Bốn Phương Tám Hướng.

"Đi xuống đi!"

Thấy Vương Vũ rơi xuống đất, Lục Hợp Bát Hoang từ trước mặt đánh lên một chiêu Thuẫn Kích.

Thân hình Vương Vũ hơi thấp xuống, nằm xuống bậc thang.

Chỗ đứng của Lục Hợp Bát Hoang vốn dĩ đã cao hơn Vương Vũ, Vương Vũ vừa cúi người như vậy, đã thoải mái né tránh được Thuẫn Kích của Lục Hợp Bát Hoang.

Lục Hợp Bát Hoang đánh hụt một chiêu nên nhất thời mất đi thăng bằng, Vương Vũ nhìn thấy thế thì hai tay trái phải chia ra chụp bắt, nắm chặt mắt cá chân của Lục Hợp Bát Hoang kéo mạnh một nhát.

"Ô kìa!"

Lục Hợp Bát Hoang kêu lên thảm thiết leng keng leng keng lăn xuống triền núi.

Lúc này, Doãn Lão Nhị đứng trên sườn núi đã đột phá qua tuyến phòng ngự ma pháp, thấy Lục Hợp Bát Hoang đang đâm đầu lao xuống, Doãn Lão Nhị nâng tấm khiên lên tập trung hết sức lực đập xuống một nhát.

"Rầm!"

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Lục Hợp Bát Hoang bị choáng váng ngất ngay dưới chân Doãn Lão Nhị.

Bị Vương Vũ đánh ngã từ độ cao hơn mười mấy mét xuống, lượng máu của Lục Hợp Bát Hoang đã giảm mất hơn nửa, lại bị Doãn Lão Nhị đập một nhát độc ác như vậy, thanh máu HP của hắn ta điên cuồng biến thành màu đỏ.

Thừa dịp người ta gặp nạn mà đến đòi mạng vẫn luôn là tiêu chí giáo dục cơ bản của Toàn Chân Giáo, đương nhiên Doãn Lão Nhị sẽ không cho Lục Hợp Bát Hoang có cơ hội được đánh trả.

Đã thấy Doãn Lão Nhị di chuyển sang bên cạnh Lục Hợp Bát Hoang, cúi đầu khom lưng thi triển ra một chiêu Va Chạm đánh cho Lục Hợp Bát Hoang dính chặt vào vách núi, thi triển ra chiêu thức hàng đầu của mình là Binh Bàng Cầu Đả Pháp, sau mấy lần lên xuống Lục Hợp Bát Hoang đáng thương đã bị đánh cho bay ra khỏi đấu trường.

Bên kia, Bốn Phương Tám Hướng và Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng đã giao đấu với nhau.

Khổng Tử đã từng nói: Sức khỏe hơn người sẽ có kỳ tích.

Yêu Nghiệt Hoành Hành là Võ sư thêm hết điểm vào sức mạnh, về mặt kỹ thuật mặc dù vẫn kém Vương Vũ xa tít tắp nhưng xem ra cũng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng về mặt chiến đấu thực tế thì còn gọn gàng hơn Vương Vũ rất nhiều.

Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa đáp xuống đất, Bốn Phương Tám Hướng khua đại kiếm trong tay rồi bổ một kiếm xuống, Yêu Nghiệt Hoành Hành đột nhiên bước về phía trước một bước, né tránh tấn công vọt đến bên hông của Bốn Phương Tám Hướng, sau đó thân thể di chuyển dán chặt lấy cánh tay Bốn Phương Tám Hướng rồi sau đó xoay người ra đằng sau Bốn Phương Tám Hướng, ngay sau đó bàn tay to bằng quạt hương bồ của Yêu Nghiệt Hoành Hành duỗi ra đập lên gáy Bốn Phương Tám Hướng.

Yêu Nghiệt Hoành Hành thêm toàn bộ điểm về mặt sức khỏe, sức khỏe mạnh đến mức phi thường, thiết lập rõ ràng cao hơn hẳn Chiến sĩ, Bốn Phương Tám Hướng sau khi bị túm chặt thì lại không thể nào giãy giụa ra được nữa.

Yêu Nghiệt Hoành Hành túm chặt lấy gáy Yêu Nghiệt Hoành Hành, tàn nhẫn đẩy mạnh lên vách núi bên cạnh.

"Ầm!"

Đầu Bốn Phương Tám Hướng đập thật mạnh vào vách núi.

Yêu Nghiệt Hoành Hành đã thêm điểm vào sức mạnh, dốc hết sức lực tấn công thì mạnh không thua gì Vương Vũ, đầu lại là bộ phận quan trọng.

Lần đầu tiên, thanh máu HP của Bốn Phương Tám Hướng giảm mất một nửa.

Lần thứ hai, Bốn Phương Tám Hướng nhắm mắt xuôi tay.

Một Chiến sĩ da thô thịt dày thế mà lại trơ mắt bị người ta đập vào vách đá đến chết như vậy, khán giả ở trên khán đài chỉ nhìn thôi mà cũng kinh hồn bạt vía, mấy người Ngũ Hồ Tứ Hải đều hồn bay phách lạc.

Mẹ nó, quái thai thêm hết điểm vào sức mạnh thật sự quá đáng sợ!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment