Trang 685# 1
Chương 1370: Vương Vũ chặn đường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người chơi của hội Hắc Long hệt như mây đen phủ kín bầu trời, chỉ chớp mắt mà bọn họ đã ních chặt các ngóc ngách. Phóng mắt nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng kiến trúc xung quanh đâu nữa.
Phục binh đột ngột nhào ra như vậy trực tiếp khiến cho đám lính đánh thuê mà Toàn Chân Giáo vừa chiêu mộ này sợ tới choáng váng, cả lũ đờ người ra đó, đều cất vũ khí trong tay đi.
Có thể nhìn ra những người chơi này khi đối mặt với hội Hắc Long, ai nấy đều cực kỳ muốn sống, lập tức lựa chọn nhận thua...
Dĩ nhiên hiện giờ có nhận thua hay không đã không quan trọng, những người chơi này đã níu kéo phần lớn người chơi của hội Hắc Long một cách thành công... Hiện giờ đám người Cốt Linh Hoàn đã tới khe núi Tà Linh, cho dù Hỏa Lưu Nha có lập tức điều binh tới thì cũng không còn kịp rồi.
Nhưng đám người Toàn Chân Giáo xưa nay vốn thà chết chứ không chịu thiệt bao giờ, đã bỏ tiền ra, đương nhiên sẽ không để đám người chơi Nhật này được hời, một vàng cho một ánh sáng trắng lúc chết coi như hời rồi...
"Khì khì!"
Minh Đô xen lẫn trong đám người cười khì khì, giơ pháp trượng lên ném một mảng lửa vào trong đám người hội Hắc Long. Đúng lúc này, Bao Tam hô to: "Xông lên, giết bọn chúng!"
"Xoạt!"
Lửa của Minh Đô giáng xuống đất, lập tức lấy mạng của mười mấy người. Đám người hội Hắc Long thấy những con dê đang chờ làm thịt này lại còn dám nhào tới, nhất thời giận tím mặt.
Không chờ Hỏa Lưu Nha ra lệnh, bọn họ lập tức giương vũ khí triển khai công kích đánh vào đám lính đánh thuê.
Chơi game thôi mà, tất nhiên là phải chơi kiểu có ơn thì báo, có thù thì trả. Ngoài đời sợ người ta đã không thể làm gì rồi, vào game cũng không thể bị mắng bị chửi còn không đáp trả được. Đối mặt với hội Hắc Long công kích, đám lính đánh thuê cũng móc vũ khí ra bắt đầu đánh trả.
Những lính đánh thuê này đều không quen biết gì nhau, khi lao lên đánh người thì chẳng phối hợp đội hình gì cả, toàn bộ dựa vào sức mạnh cứ nhào tới mà đánh...
Đám người bên hội Hắc Long có thực lực áp đảo ở đảo Doanh Châu này, đám người chơi dưới trướng cũng không trải qua chiến dịch quy mô lớn nào, tuy đội hình được bày ra khá chỉnh tề, nhưng hầu hết bọn họ đều là lính mới, khi đám lính đánh thuê kia lao lên làm loạn, người chơi bên hội Hắc Long cũng luống cuống chân tay, nhịp độ cuộc chiến cũng nhanh chóng bị dẫn dắt sai lệch cả đi.
Chỉ một thoáng, người chơi ở cửa địa lao đã hỗn loạn... Tất cả mọi người bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, chả phân biệt nổi đâu địch đâu ta, ánh sáng trắng rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên một mảng, cảnh tượng trông thật đau lòng.
Trên không trung, người của Toàn Chân Giáo nhìn cảnh tượng dưới chân, lúc này mới nở nụ cười hài lòng, sau đó đều quay người bay về phương xa.
Ngay khi đám người chơi trong thành loạn thành một mảng, đám người Cốt Linh Hoàn áp tải Carl cũng đã đi ra khỏi khe núi Tà Linh.
Lúc này đám người Cốt Linh Hoàn phải nói là có cảm xúc rất tốt đẹp, đi qua khe núi Tà Linh chính là đến tổng bộ Yamatai của hội Hắc Long. Không nói tới việc lần hộ tống này bọn họ sẽ được trích bao nhiêu phần trăm công trạng, nhỡ đâu cao tầng của tổng bộ cao hứng, khiến mình ở lại tổng bộ làm việc, như vậy thì quá hời rồi...
Ở lại cái thành Tá Hạ chó ăn đá gà ăn sỏi này thì có thể kiếm được cái gì, cho dù làm người bình thường ở tổng bộ thì cũng tốt hơn làm tổ trưởng ở thành Tá Hạ.
Nhưng chuyện tốt thế thì chỉ dám nghĩ thôi...
Đám người Cốt Linh Hoàn vừa đi tới cửa khe núi Tà Linh, lúc này một người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ cao to xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người đàn ông kia có thân hình cao lớn, khôi ngô vô cùng, mặt chữ quốc, mũi cao và miệng rộng, ánh mắt như điện, khi nhìn quanh trông vô cùng có uy thế, tay còn cầm một thanh trường côn chặn ngang miệng khe núi, cản đường đi của đám người Cốt Linh Hoàn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của người kia, Kỳ Á Đặc trong đám người lập tức sợ tới mức mặt mày tái mét, toàn thân run bần bật, như bị đóng đinh tại chỗ, không dám động đậy chút nào...
Người có thể khiến Kỳ Á Đặc sợ tới mức đó, đương nhiên không phải ai khác mà chính là Vương Vũ, kẻ đã từng một mình tiêu diệt cả đội của Kỳ Á Đặc.
Hội Hắc Long ở thành Tá Hạ này hoành hành mãi đã quen, người chơi ở thành Tá Hạ thấy bọn họ đều phải cung kính né tránh sang một bên, lúc này thấy có người dám chặn đường đi của mình, đương nhiên là lòng cực kỳ khó chịu, bèn chỉ vào Vương Vũ rồi hét lên: "Ngươi là kẻ nào? Dám chặn đường của hội Hắc Long bọn ta, có phải muốn chết hay không?"
Vương Vũ không hiểu đám người này đang nói cái gì, chỉ giơ trường côn lên chỉ vào Carl trong đám người, sau đó ngoắc ngoắc tay trái.
Ý của Vương Vũ vô cùng đơn giản và rõ ràng: "Đưa Carl cho ta!"
Ngôn ngữ người câm vô cùng đơn giản đó, đương nhiên đám người hội Hắc Long không thể nào không hiểu được rồi, thế là cả lũ sục sôi lên.
Meo meo, hội Hắc Long ở thành Tá Hạ nhiều năm như vậy, từ trước tới nay đều là hội Hắc Long cướp đồ của người khác, còn chưa thấy ai dám cướp của hội Hắc Long, huống chi Carl này còn đang gánh vác tiền đồ của bọn họ, đương nhiên là bọn họ không giao ông ta ra rồi.
"Hừ! Một tên mắt mù, dám cướp tới đầu chúng ta! Mọi người làm thịt hắn ta!"
Cốt Linh Hoàn nói xong, lập tức giơ pháp trượng bắt đầu ngưng tụ ma pháp. Những người khác thấy thế, cũng lập tức bày đội hình, tanker đứng trước, xạ thủ đứng sau, giương cung lắp tên ngưng tụ ma pháp nhắm thẳng tới Vương Vũ.
Kỳ Á Đặc thấy thế, vội vàng ngăn cản mọi người lại: "Mọi người đừng manh động, ta đã gửi tin cho lão đại rồi, người trong thành đã được giải quyết, hắn đang dẫn người chạy tới bên này. Chúng ta ổn định tên này trước, đừng có ra tay vội! Chúng ta sẽ chết đấy!"
Phải nói là đã ngã một lần, Kỳ Á Đặc từng chịu thiệt trong tay Vương Vũ, nên hãy còn nhớ như in.
Nhưng cho dù Kỳ Á Đặc thật sự đã cùng giao đấu với Vương Vũ, nhưng hắn ta vẫn có chút nghi ngờ rằng rốt cuộc bản thân có đang nằm mơ không. Nên những kẻ chưa từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Vương Vũ, đương nhiên sẽ không tin tưởng cao thủ mà Kỳ Á Đặc luôn mồm nói.
"Vớ vẩn!"
Ánh lửa vụt lóe trên người Cốt Linh Hoàn, một Kháng Cự Hỏa Hoàn thô bạo đẩy lùi Kỳ Á Đặc. Cốt Linh Hoàn quay đầu, khinh bỉ nói: "Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều là đám đàn em ăn hại của ngươi sao?! Gửi tin nói cho lão đại là không phải vội, chúng ta trừng trị tên tiểu tử này đây!"
Kỳ thật tư duy của Cốt Linh Hoàn không hề sai, vốn nằm trong phạm trù của người bình thường. Mười mấy người chơi ở đây đều là cao thủ tinh nhuệ của hội Hắc Long, trình độ của Kỳ Á Đặc trong đội này vốn là đội sổ, còn đám đàn em của Kỳ Á Đặc thì đương nhiên lại càng kém cỏi rồi.
Với trình độ không chịu nổi một chiêu đó, bị người ta xử lý trong nháy mắt vốn là chuyện hợp tình hợp lý, không có gì bất ngờ, không thể coi là tiêu chuẩn để đánh giá sức chiến đấu.
Lúc này người bên hội Hắc Long, cho dù là về số lượng hay chất lượng thì đều hơn xa đội ngũ của Kỳ Á Đặc rất nhiều, với đội hình như vậy, nếu Cốt Linh Hoàn còn e sợ một tên trước mặt, mà lại còn là một Võ sư, chỉ sợ nói ra, chính bản thân Cốt Linh Hoàn cũng không ngẩng đầu lên được.
Vả lại thành Tá Hạ chỉ cách khe núi Tà Linh quãng đường mười phút, dù lỡ như... Lỡ như không đánh lại tên Võ sư này thì thế nào? Chẳng lẽ mấy chục người lại còn không chống đỡ nổi một tên Võ sư cho đến khi đại đội chạy tới?
Trong lúc nói chuyện, ma pháp trong tay Cốt Linh Hoàn đã ngưng tụ xong, chỉ thấy hắn ta vung pháp trượng, một chiếc băng thương bắn thẳng tới Vương Vũ trước tiên.
Băng Thương Thuật!
Đây là loại ma pháp cao cấp sử dụng hàn băng lực để tấn công mục tiêu, không chỉ xuyên qua đòn tấn công của mục tiêu mà còn mang theo hiệu quả đóng băng. Bất kể là lực tấn công hay năng lực khống chế thì đều vô cùng xuất sắc, mà kỹ năng mà các Pháp sư hệ băng thường sử dụng.