Trang 695# 1
Chương 1390: Huyết Sắc Chiến Kỳ làm mồi nhử
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đối với Liên Minh Huyết Sắc mà nói, cái này không thể tính là chuyện nhỏ được, dù sao ở thành Dư Huy, ngoại trừ Toàn Chân Giáo ra, Liên Minh Huyết Sắc về cơ bản không còn đối thủ nào khác, mà vừa vặn cũng chỉ có Toàn Chân Giáo mới từng dùng cách này để đối phó Liên Minh Huyết Sắc.
Giờ khắc này cũng y như giây phút đó, chuyện mà Huyết Sắc Phong Ngữ có thể nghĩ đến, người khác đương nhiên cũng có thể nghĩ đến được, nhất là bây giờ thành Dư Huy vẫn còn đang phong tỏa thành trì không ra vào, chẳng lẽ Toàn Chân Giáo định đóng cửa đánh chó hay sao?
Trong lúc nhất thời người chơi của Liên Minh Huyết Sắc nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Toàn Chân Giáo khống chế...
Chẳng qua chỉ mấy phút, Liên Minh Huyết Sắc đã có hai lão đại vô duyên vô cớ bị người ta giết chết, nhìn thấy tình hình như vậy, nội bộ Liên Minh Huyết Sắc lập tức dâng lên lòng kinh sợ, ai nấy đều cảm thấy không an toàn, cho dù Huyết Sắc Chiến Kỳ tự mình xuất hiện bác bỏ tin đồn, mọi người cũng cho rằng Huyết Sắc Chiến Kỳ cố tình muốn ổn định lòng quân cho nên cũng không hoàn toàn tin tưởng, từ trong tiềm thức bọn họ rất sợ tên Ngưu nào đó xách gậy khóc tang đánh đến tận cửa.
Hội Thứ Vương lần này cũng coi như mượn khả năng đe dọa của Toàn Chân Giáo cáo mượn oai hùm một lần.
Thấy đàn em của mình tự dọa bản thân đến mức thành ra sợ hãi như vậy, Huyết Sắc Chiến Kỳ khóc không ra nước mắt nói: "Lão đại Vô Kỵ, ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mặc kệ được chứ... Bây giờ bọn họ đều nghi ngờ là do Toàn Chân Giáo làm ra rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, Liên Minh Huyết Sắc chúng ta có thế nào cũng sẽ bị người ta đánh cho giải tán mất thôi."
"Ồ..." Vô Kỵ phất tay áo nói: "Vậy cứ để người của ngươi giải tán đi!"
"Giải tán?" Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: "Ta biết rồi, ngươi đang sợ ta làm mục tiêu quá rõ ràng."
Nói xong, Huyết Sắc Chiến Kỳ ra lệnh cho nhóm Chiến sĩ khiên thuẫn giải tán, mấy người Liên Minh Huyết Sắc lập tức giải tán, trên đường phố nhanh chóng chỉ còn lại đám người Toàn Chân Giáo và Huyết Sắc Chiến Kỳ.
"Chúng ta cũng đi thôi." Thấy mấy người Liên Minh Huyết Sắc rời đi, Vô Kỵ cũng phất phất tay với người của Toàn Chân Giáo.
"Cái giề? Lão đại Vô Kỵ, ngươi có ý gì đấy hả?" Thấy Vô Kỵ bảo người của Toàn Chân Giáo cũng rời đi, Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức ngây ra, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Tuy Huyết Sắc Chiến Kỳ không giao tiếp quá nhiều với Vô Kỵ, nhưng qua mấy lần hợp tác cũng hiểu được Vô Kỵ không phải loại tiểu nhân không nói đạo nghĩa như vậy, lần này tại sao lại làm thế?
Thực lực của đám người Hội Thứ Vương kia cũng không yếu, nếu người của Toàn Chân Giáo không bảo vệ Huyết Sắc Chiến Kỳ, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng cách cái chết không xa.
Huyết Sắc Phong Ngữ và Huyết Sắc Tu La bị giết, nhiều nhất chính là khiến cho từ trên xuống dưới công hội trở nên không yên, nếu lão đại như Huyết Sắc Chiến Kỳ mà cũng chết nữa, e rằng Liên Minh Huyết Sắc sẽ có người rời hội mất... khả năng trấn áp của Toàn Chân Giáo ở thành Dư Huy cũng không dễ đùa giỡn như vậy đâu.
"Có ý gì ấy à? Chẳng có ý gì cả!" Vô Kỵ thản nhiên nói: "Ngươi tự cầu phúc thôi chứ! Chúng ta đi!"
Vừa nói, Vô Kỵ xoay người rời đi.
Mấy người Toàn Chân Giáo tuy có chút không hiểu được ý đồ của Vô Kỵ nhưng cũng rất nghe lời ai đi đường nấy, chỉ có một mình Vương Vũ kéo Vô Kỵ lại nói: "Thật sự không thèm để ý đến lão Kỳ nữa hả?"
"Quan tâm đến hắn ta làm cái khỉ gió gì hả? Ân oán của Hội Thứ Vương và Liên Minh Huyết Sắc chúng ta quan tâm cái beep ấy!" Vô Kỵ cau mày nói: "Tốt nhất là ngươi cũng cách ra thật xa đi!"
"Nhưng mà!" Vương Vũ đang định nói gì đó, đột nhiên nhận được tin nhắn riêng của Vô Kỵ: "Đi nhanh lên, đừng hỏi vì sao nữa, cách hắn ta càng xa càng tốt!"
Chơi game với Vô Kỵ lâu như vậy, Vương Vũ cũng biết thằng ranh này đầy mưu ma chước quỷ, làm như thế này nói không chừng lại sắp đưa ra kế hoạch gì đó rồi, vì vậy gật gật đầu giả vờ làm ra bộ dạng bất đắc dĩ: "Được thôi!"
Nói xong, thi triển một chiêu Tung Thâm nhảy lên nóc nhà, càng chạy càng xa.
Mấy người Toàn Chân Giáo lần lượt rời đi, thấy trên đường phố chỉ còn lại một mình cô đơn, Huyết Sắc Chiến Kỳ buồn bực đến sắp khóc, trong lòng điên cuồng chửi bới mười tám đời tổ tông nhà Vô Kỵ đến một trăm tám mươi lần, đồng thời thầm hận bản thân mình mắt chó đui mù, thế mà lại đi tin tưởng đám vô liêm sỉ như Toàn Chân Giáo.
Cùng lúc đó, trong ngõ hẻm cách đó không xa, một Thích khách đang Tiềm Hành trong Hội Thứ Vương kéo kênh công hội ra: "Tên khốn kiếp Huyết Sắc Chiến Kỳ kia còn lại có một mình thôi kìa!"
"Đi một mình á? Thằng ranh này còn dám đi một mình sao? Ngươi không nhìn nhầm đó chứ?" Nam Thiên Cự Thần kinh ngạc nói.
Bây giờ người của Hội Thứ Vương đang ám sát tầng lớp chỉ huy của Liên Minh Huyết Sắc, Huyết Sắc Chiến Kỳ còn dám đi lại một mình, hoặc là có bẫy hoặc là thằng ranh này bị tâm thần...
"Không nhìn nhầm đâu!" Thích khách kia đáp lời: "Ta tận mắt nhìn thấy những Chiến sĩ khiên thuẫn kia rời đi mà, bây giờ Huyết Sắc Chiến Kỳ đang đứng ở cửa quán rượu kìa!"
Lúc này Vô Ngân Tử nói: "Người chơi Chiến sĩ khiên thuẫn của Liên Minh Huyết Sắc không quan trọng, quan trọng là Thiết Ngưu kia có ở đó hay không?"
Đám người Hội Thứ Vương này tất cả đều có nghề nghiệp Thích khách, mặc dù Thích khách không tạo được đe dọa đến loại rùa đen như Chiến sĩ khiên thuẫn này, nhưng mà Chiến sĩ khiên thuẫn cũng đừng hòng đuổi theo được Thích khách, mục tiêu của Vô Ngân Tử là Huyết Sắc Chiến Kỳ, cho nên cũng không sợ người chơi của Liên Minh Huyết Sắc còn ở lại, chỉ sợ hãi duy nhất một người, chính là Vương Vũ của Toàn Chân Giáo.
Đám người Hội Thứ Vương thế nhưng đã từng giao đấu trực diện với Vương Vũ, có bước nhận thức nhảy vọt về sức mạnh của Vương Vũ, trong mắt bọn chúng, Vương Vũ còn hơn cả một trăm cao thủ của Liên Minh Huyết Sắc.
"Cũng đi hết cả rồi!" Thích khách trả lời.
"Không phải là đang mai phục ở gần đây đấy chứ?" Nam Thiên Cự Thần bị lừa đến ám ảnh rồi.
"Hả?"
Nam Thiên Cự Thần vừa dứt lời, trước mặt Vô Ngân Tử tối sầm lại, một bóng người quen thuộc lướt qua không trung, Vô Ngân Tử lấy tay che nắng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức gửi tin nhắn trong kênh công hội: "Không có mai phục, ta vừa nhìn thấy Thiết Ngưu đi về phía nam thành rồi!"
Đúng lúc này, Thích khách vẫn luôn nhìn chằm chằm Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng đột nhiên kêu lên: "Muốn đến thì đến nhanh lên đi, Huyết Sắc Chiến Kỳ sắp chạy trốn rồi!"
"Đi theo hắn ta, đừng để hắn ta chạy trốn!"
Vừa nhận được tin nhắn này, Vô Ngân Tử và đám người Nam Thiên Cự Thần lập tức gấp gáp.
Kẻ thù gặp mặt, đỏ mặt tía tai, ôi chao, nếu không phải Huyết Sắc Chiến Kỳ bán đứng lừa gạt, Hội Thứ Vương bây giờ cùng lắm cũng chỉ trốn tránh ẩn nấp mà thôi, cũng không đến mức vừa mất tiền mừa đền mạng bi thảm như vậy.
Mắt thấy đầu sỏ gây chuyện đang đi lại một mình, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội được? Phải biết rằng, Huyết Sắc Chiến Kỳ thế nhưng là hội trưởng của công hội lớn có đến mấy chục nghìn đàn em, lúc này không xử lý hắn ta, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
Về phần bên cạnh hắn ta có mai phục hay không thì thật sự quan trọng đến vậy hay sao? Rất rõ ràng, không quan trọng... Hội Thứ Vương cũng là một đoàn thể toàn những cao thủ đỉnh cấp, sức mạnh hoàn toàn không yếu hơn mấy người Toàn Chân Giáo, hội trưởng Vô Ngân Tử lại còn là người tập võ, sức mạnh vượt xa người bình thường, lại thêm tất cả mọi người đều là Thích khách, nếu không đánh lại thì còn có thể chạy trốn mà, chuyện ám sát đối với một đoàn thể chuyên nghiệp mà nói đương nhiên là vô cùng tự tin.
Đám người này kiêng kỵ nhất chính là Vương Vũ, bây giờ Vương Vũ đã đi xa, Hội Thứ Vương sẽ không còn băn khoăn gì nữa, trong lúc nói chuyện, mọi người thi triển Tật Hành chạy về phía vị trí tọa độ của Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Huyết Sắc Chiến Kỳ bên này cũng nhận được tin nhắn của Vô Kỵ: "Lão Kỳ, ngươi đừng sợ, chúng ta đang âm thầm bảo vệ ngươi, bây giờ ngươi đi về phía phủ thành chủ đi! Đừng quay đầu! Người của Hội Thứ Vương sắp đến rồi đó!"
"Đéo đỡ được!"
Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn thấy tin nhắn của Vô Kỵ, lập tức hiểu được ý đồ của Vô Kỵ, buồn bực nói: "Lão đại Vô Kỵ, ai lại như ngươi vậy chứ, thế mà lấy ta làm mồi nhử."
Vô Kỵ bất đắc dĩ nói: "Hết cách rồi, Toàn Chân Giáo chúng ta cũng không gợi đòn bằng ngươi mà... Một người duy nhất đáng ăn đòn thì bọn chúng lại không dám đánh..."
"..." Huyết Sắc Chiến Kỳ gửi đi một biểu cảm im lặng nói: "Làm mồii thì không cần gấp đâu, có thể để lại mấy người cho ta không, để cho ta can đảm hơn một chút."
"Không được!" Vô Kỵ nói: "Để lại nhiều người sẽ lộ ra ngươi đang chột dạ, đối phương sẽ không mắc bẫy đâu."
"Nhưng ít người thì ta sợ mà..." Huyết Sắc Chiến Kỳ thốn vô cùng, hình như câu này đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.