Trang 715# 2
Chương 1431: Đột nhiên xa cách
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đương nhiên rồi, vì nhiệm vụ, có đắt hơn nữa cũng vẫn phải mua thôi... Vương Vũ cũng không phải là người thiếu tiền, mười nghìn vàng cũng không phải con số gì quá lớn đối với hắn.
"Đúng rồi!" Vương Vũ đang định bỏ tiền, đột nhiên ngẩng đầu lên cảnh giác hỏi lại: "Quyển trục này không phải chỉ một người sử dụng được đấy chứ?"
Yêu cầu nhiệm vụ thấp nhất là phải có hai mươi người, nếu quyển trục này chỉ có một người có thể sử dụng được chẳng phải là quá bẫy người hay sao? Lấy tính dồn ép của nhóm nhà thiết kế Trọng Sinh mà nói, cũng không thể không làm ra loại chuyện này được.
"Không phải vậy!" Ông chủ quán rượu lắc đầu nói: "Đây là quyển trục kết giới."
"Vậy là tốt rồi!" Vương Vũ như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó móc ra hai túi vàng.
Quyển trục kết giới, ý nghĩa như tên, chính là sáng tạo ra một kết giới xung quanh người chơi, thuộc về loại quyển trục bao phủ phạm vi.
Lúc này, Minh Đô nghe thấy ông chủ quán rượu nói vậy thì ngăn Vương Vũ lại trong kênh công hội: "Lão Ngưu, nếu đã là quyển trục kết giới, vậy không phải chỉ cần mua một quyển là được rồi sao?"
"Rất có lý!" Thấy Minh Đô hiếm có khi nào thông minh được như vậy, đám người đều sôi nổi khen ngợi Minh Đô.
Dù sao quyển trục kết giới là diện rộng mà, cũng không phải quyển trục cho một người, có một là đã đủ rồi, mua nhiều thêm một quyển nữa cũng chỉ lãng phí mà thôi.
Nhưng mà Vô Kỵ lại nói: "Mua cả hai quyển đi."
"Tại sao?" Mọi người chẳng hiểu ra sao... Thịt muỗi cũng là thịt đó, mười nghìn vàng cũng là tiền đấy nhé.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười cười hỏi ông chủ quán rượu nói: "Ba quyển trục trước đây ông nội của ông nội ngươi chỉ sử dụng một quyển thôi đúng không?"
"Đúng!" Ông chủ quán rượu gật đầu.
"Cho nên ông ta đã chết rồi?"
"Đúng!" Sắc mặt ông chủ quán rượu nặng nề.
"Đéo đỡ được!" Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy vậy chợt cảm thấy mát lạnh sau lưng.
"Nhìn thấy chưa?" Vô Kỵ nói trong kênh công hội: "Đây chính là bẫy đấy, các ngươi vẫn còn phải rèn luyện nhiều lắm..."
Vương Vũ cũng không keo kiệt, thuận tay mua luôn hai quyển trục Tích Hỏa.
Quyển trục Tích Hỏa: quyển trục ma pháp, vật phẩm tiêu hao.
Thuộc tính: sau khi sử dụng có thể sáng tạo ra một kết giới ma pháp ngăn chặn nguyên tố lửa trong phạm vi năm trăm mét.
Thời gian duy trì: ba mươi giây
Có quyển trục, băn khoăn cuối cùng của đám người Vương Vũ cũng không còn nữa, vì vậy Vương Vũ đăng xuất ngay tại chỗ.
Thời tiết tối nay vô cùng dễ chịu, sau khi Vương Vũ tháo mũ an toàn xuống, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt Vương Vũ, một cơn gió êm dịu thổi đến, khiến cho gương mặt Vương Vũ cảm thấy ấm áp.
Thời gian trôi qua rất vui vẻ, trong lúc vô tình đã lại đến mùa hè rồi.
Mười giờ đêm đối với một người hàng năm trà trộn vào game online mà nói thì cũng không tính là quá muộn, đối với một game thủ chuyên nghiệp mà nói thì giờ này mới là giờ bắt đầu làm việc, nhưng mà Vương Vũ nhìn thấy trăng sao trên trời, đột nhiên phát hiện bóng đêm của thế giới thực tế lại đẹp đến như vậy.
Nằm trên giường, nhìn thoáng qua Mục Tử Tiên bên cạnh, Vương Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp cười cười.
"Cộc cộc cộc!"
Vương Vũ đang suy nghĩ miên man, lúc này một chuỗi tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Vương Vũ giật một bộ quần áo mặc lên người, nhảy xuống giường tiện tay mở cửa, đã thấy Mã Lỵ đứng ngoài cửa phòng ngủ.
Thấy Vương Vũ ra mở cửa, Mã Lỵ nhỏ giọng nói: "Anh... Anh chủ nhà..."
"..."
Con nhỏ Mã Lỵ này thường ngày vô cùng hào phóng, lúc này lại có phần muốn nói lại thôi, Vương Vũ buồn bực cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay Mã Lỵ còn xách theo một rương hành lý.
"????"
Nhìn thấy hành lý trong tay Mã Lỵ, Vương Vũ nhất thời ngẩn ra, không hiểu ra sao hỏi lại: "Cô... Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?"
"Tôi phải đi rồi..." Mã Lỵ vẻ mặt cô đơn nói.
"Đi? Nhưng mà đi đâu? Các cô cãi nhau à?" Vương Vũ cũng không phải một người thông thạo những rủi ro của cuộc sống bình thường, Mã Lỵ đột nhiên nói chia tay, khiến cho Vương Vũ có chút trở tay không kịp, cũng không biết nên nói sao cho phải.
Mọi người cùng chơi game với nhau lâu như vậy, bốn cô gái này thân thiết với nhau như chị em, làm sao có thể nói đi là đi được chứ, chẳng lẽ là bị xa lánh hay sao?
Mã Lỵ cũng không trả lời Vương Vũ mà chỉ lấy ra một bức thư đưa cho Vương Vũ nói: "Anh chủ nhà, bức thư này, anh chuyển cho mấy người chị Tuyết hộ tôi nhé, cảm ơn họ hai năm qua vẫn luôn coi tôi là chị em, cũng cảm ơn anh và chị chủ nhà đã chăm sóc tôi một thời gian dài như vậy, chào tạm biệt!"
Vừa nói, Mã Lỵ cúi đầu một cái thật sâu trước Vương Vũ, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà.
Vương Vũ đờ đẫn đứng ở cửa phòng ngủ, không biết có nên chạy theo giữ Mã Lỵ lại hay không, có điều suy nghĩ một lát, Vương Vũ cũng đoán được cô gái này dường như có lời khó nói, cuối cùng cũng không giữ lại, chẳng qua chỉ ngơ ngác nhìn bức thư trong tay đến mất hồn.
"Nhìn cái gì vậy?"
Ngay khi Vương Vũ còn đang ngẩn người, Mục Tử Tiên tháo mũ game xuống, nhìn bức thư trong tay Vương Vũ không nhịn được hỏi.
"Cái đó..." Vương Vũ có chút rối rắm nói: "Mã Lỵ đi rồi."
"Đi rồi sao?" Mục Tử Tiên nghe thấy lời nói của Vương Vũ rõ ràng cũng vô cùng bất ngờ, kinh ngạc nói: "Vừa nãy bốn người bọn họ vẫn còn đang giúp đỡ em cơ mà, không phát hiện ra có gì không thoải mái mà, chỉ nhận một cuộc điện thoại là đã đi ngay như vậy sao?"
Rất rõ ràng, cách suy nghĩ của Mục Tử Tiên cũng giống như Vương Vũ, đều cho rằng Mã Lỵ và đoàn đội nhỏ của cô ấy không thể gây ra mâu thuẫn gì được.
"Chắc không phải là mâu thuẫn gì đâu!" Vương Vũ lắc đầu nói: "Dựa vào ý tứ của cô ấy thì chắc là cũng có lời gì đó khó lòng nói ra được, em đi đưa bức thư này cho mấy người Lý Tuyết đi."
"Em đi? Tại sao lại là em đi?" Mục Tử Tiên buồn bực.
Loại thư như thế này, ai đưa thì người đó đều lúng túng thôi...
Nhưng ngay khi Mục Tử Tiên đang định từ chối Vương Vũ, ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Lý Tuyết: "Chị Tiên, anh Vũ, anh chị có nhìn thấy Mã Lỵ đâu không?"
Mục Tử Tiên đang định nói gì đó, Vương Vũ đã giành trước: "Chị Tiên của cô có cái gì muốn đưa cho cô đây này."
Vừa nói vừa mở cửa phòng ngủ ra.
"Anh là đồ cặn bã!" Mục Tử Tiên hung dữ trừng mắt lườm Vương Vũ một cái, cầm bức thư trong tay chạy ra ngoài...
Sau một lúc lâu, Mục Tử Tiên mới quay về đến phòng ngủ.
"Đưa thư cho họ chưa?" Vương Vũ tò mò hỏi.
"Đưa rồi!" Mục Tử Tiên vẻ mặt đau lòng nói.
"Có phản ứng thế nào?" Vương Vũ tiếp tục hóng hớt.
"Đều lo đến phát khóc, không khuyên bảo gì được... Tại sao anh không ngăn cô gái kia lại chứ?" Mục Tử Tiên có chút trách móc Vương Vũ.
"Ai biết được chứ." Vương Vũ lắc đầu nói: "Không biết vì sao, nhìn thấy cô gái kia anh lại cảm thấy như đã nhìn thấy anh lúc ban đầu... Cô ta sở dĩ lựa chọn lúc này lặng lẽ rời đi, cũng là vì không muốn cho người khác biết mà thôi, chia ly vẫn luôn khiến người thương cảm chứ sao."
"Anh cũng biết nhiều đấy nhỉ." Mục Tử Tiên liếc Vương Vũ một cái trắng mắt.
"Dù sao anh cũng là người từng trải mà..." Vương Vũ xúc động nói.
Tuy tình cảm của vợ chồng Vương Vũ với Mã Lỵ không thân thiết bằng mấy người Lý Tuyết, nhưng dù sao cùng nhau sinh sống lâu như vậy, tình cảm cũng rất sâu sắc.
Lúc này Mã Lỵ đột nhiên rời đi, khiến cho hai người Vương Vũ có chút đau lòng.
Có điều Vương Vũ cũng hiểu được, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, đôi khi bạn cảm thấy hành động của bạn là tốt cho người khác, thật ra chỉ là cảm thấy mà thôi, nói đến cùng, Vương Vũ và các cô ấy cũng chỉ là quan hệ giữa khách trọ và chủ cho thuê nhà thôi.
Hơn nữa, dáng vẻ im lặng của Mã Lỵ khi rời đi chưa chắc đã không phải chuyện tốt cho tổ bốn người bọn họ, ít nhất dù sao cũng tốt hơn là sinh ly tử biệt rất nhiều.