Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1436 - Chương 1438: Cái Chìa Khóa

Trang 719# 1

 

 

 

Chương 1438: Cái chìa khóa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Lão ca Thiết... Thiết Ngưu..."

Nghe thấy lời Vương Vũ nói, nhóm người của Tay Trái Thần Chết cảm động tới rơi nước mắt, nhưng còn chưa kịp nói lời xúc động, câu tiếp theo của Vương Vũ thẳng thắn làm bọn họ tức chết.

Chỉ thấy Vương Vũ lắc đầu giận dữ nói: "Haizz, chiến đội chuyên nghiệp như các người lăn lộn giang hồ thành như vậy cũng quá là thương tâm rồi, ta cũng từng nghèo khó như vậy, nhìn các người lại thấy khó chịu trong lòng!"

"Con mẹ nó!!"

Tay Trái Thần Chết nghe vậy liền sửng sốt, tức giận tới nỗi thiếu chút nữa đã ném thẳng đá quý trong tay lên mặt Vương Vũ, chứng minh mình trong sạch không nhận của ăn xin.

Meo, chiến đội Minh Vương Giới có nghèo tươm xơ mướp cũng đã là cao thủ chuyên nghiệp rồi, trong game này, giết BOSS, làm nhiệm vụ cấp cao đều là độc quyền của cao thủ. Có một thân bản lĩnh như vậy cho dù Minh Vương Giới hơi kém một chút so với những chiến đội chuyên nghiệp khác nhưng cũng không tới nỗi trở thành kẻ đáng thương hại.

Hơn nữa, chiến đội Minh Vương Giới đã có chỗ dựa là Huyết Sắc Chiến Kỳ rồi, làm sao có thể thiếu tiền được. Tuy rằng chiến đội Minh Vương Giới vẫn giữ thói quen trước kia, nhưng Vương Vũ nói vậy cũng thật sự không nể mặt rồi.

Chứng kiến dáng vẻ của Tay Trái Thần Chết, đám người Toàn Chân Giáo cười bò lăn ra đất. Không thể trách được, sự thẳng thắn của Vương Vũ chính là đáng sợ như vậy, lần này xem ra đã rất uyển chuyển rồi.

"Làm sao vậy?" Thấy mọi người đều biểu lộ kỳ quặc, Vương Vũ buồn bực hỏi: "Các người như thế này là có ý gì hả?"

"Không... Không có ý gì hết." Vô Kỵ khoát tay một cái nói: "Nhóm của Tử Thần rất cảm động."

Nói tới đây Vô Kỵ nhìn thoáng qua Tay Trái Thần Chết đang muốn cầm đá quý ném trả vào mặt Vương Vũ, nhíu lông mày nói: "Ngươi không cảm động sao?"

"Không... Không dám." Tay Trái Thần Chết cúi đầu.

Được rồi, dù sao Vương Vũ cũng đã có lòng tốt, Tay Trái Thần Chết cũng không phải loại người không phân biệt tốt xấu không biết sống chết, dù có tức giận thế nào cũng sẽ không thực sự ra tay với Vương Vũ nha.

"Tiếp tục tiếp tục!"

Còn chưa bước vào trong cung điện đã thu hoạch được nhiều đồ tốt như vậy rồi, tâm trạng của mọi người đều rất vui vẻ. Sau khi Tay Trái Thần Chết thu lại Liệt Diễm Bảo Thạch, mọi người cười nói đi tới trước cửa lớn của cung điện.

Cửa lớn của cung điện đóng chặt, hai người Doãn Lão Nhị và Bao Tam đi tuốt đằng trước, chẳng suy nghĩ gì liền vươn tay đẩy một cái, nhưng cánh cửa chẳng hề nhúc nhích chút nào.

Không đẩy được cửa ra, đoàn người tuyệt nhiên không bất ngờ chút nào, dù sao trong game cũng đã gặp rất nhiều cảnh tượng không thể dùng bạo lực để phá cửa.

"Hai tên ngu ngốc này, giờ phút mấu chốt phải xem ta đây!"

Lúc này, Danh Kiếm Đạo Tuyết tiến lên phía trước liếc nhìn Bao Tam một cái đầy khinh thường, sau đó lấy trong bao ra một cái chìa khóa quái dị, chọc ngoáy cửa lớn vài cái. Cuối cùng nhẹ nhàng đẩy ra, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười đắc ý.

"..."

Cửa lớn không hề nhúc nhích.

"???"

Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, nụ cười trên mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng dần dần đơ cứng lại.

"Không thể nào!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết lúng túng lắc lắc tay, lại lấy chìa khóa ra chọc chọc thêm vài cái, nhưng cửa cung điện vẫn đóng chặt như trước.

Mồ hôi lạnh của Danh Kiếm Đạo Tuyết chạy dọc từ cổ xuống.

Mọi người thấy thế cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc trong lòng.

Cửa trong phụ bản không thể mở là chuyện rất bình thường, vậy nên mọi người bước vào phụ bản thường sẽ mang theo vật dụng mở cửa của nghề nghiệp Đạo Tặc, gọi nôm na là Khai Môn Tặc. (Chơi Đấu Chiến Thần cũng biết, Linh Hầu Nhất Sinh Hắc.)

Năng lực PK của Danh Kiếm Đạo Tuyết tuy không lớn, nhưng lại là một kẻ rất cố gắng và không thiếu tiền, bất kể kỹ năng gì cũng luyện tới độ thuần thục cực kỳ cao, kỹ năng mở khóa thậm chí còn đạt tới level max, là Đạo Tặc chuyên mở cửa.

Thằng nhóc này không mở được cửa một lần nhiều nhất cũng chỉ coi như sự sỉ nhục với Đạo Tặc, nhưng nhiều lần như vậy không mở được cửa thì thật sự có chút quái dị rồi.

Đánh phụ bản mà đến cửa cũng không thể vào được, vậy còn làm được cái quái gì, xem ra cửa này nhất định có cơ quan.

Suy nghĩ một hồi, đoàn người tìm kiếm xem xét xung quanh.

Đúng lúc này, Dương Na đột nhiên chỉ vào cánh cửa: "Phía trên kia là cái gì?"

"Phía trên?"

Mọi người nhìn theo hướng tay Dương Na chỉ, phát hiện ở phía trên cửa lớn hiện lên đầy những cái rãnh, chi chít cực kỳ ghê tởm, hơn nữa ở vị trí trung tâm của hai cánh cửa cũng có một cái rãnh lớn.

Bởi vì màu sắc của rãnh giống với màu của cánh cửa, đều là màu đỏ lửa, không nhìn kỹ thật sự không nhận ra trên cửa có cái gì. Nếu không phải Dương Na vốn là người tập võ, các giác quan khác hẳn với người thường, hơn nữa lại là Cung thủ, chỉ sợ mọi người có tìm nửa ngày cũng chẳng phát hiện ra những cái rãnh này.

Có thể phần nào thấy được ý đồ ác độc của nhà thiết kế game.

"Những cái rãnh này là lỗ chìa khóa sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết lẩm bẩm một mình dùng tay vuốt ve cửa lớn.

"Không!" Vô Kỵ đếm số lượng rãnh rồi nói: "Lấy Liệt Diễm Chi Châu và Liệt Diễm Bảo Thạch ra đây."

"Cái gì cơ?"

Nghe thấy lời Vô Kỵ nói, mọi người hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Những khoáng thạch này chỉ dùng để mở cửa thôi sao?"

Vô Kỵ gật đầu nói: "Dựa vào số lượng đếm được, chắc là như vậy!"

"Con mẹ nó chứ!"

Đoàn người nghe vậy không khỏi chửi ầm lên.

Con mẹ nó, không trách được đám quái vật nhỏ cũng có thể nổ ra những khoáng thạch hiếm có này, thì ra còn có công dụng khác.

Của thiên trả địa, đây chính là cái cảm giác này, nhà thiết kế trò chơi thiết kế như vậy, thật sự là cố ý.

Nhất là mấy người Minh Vương Giới, bình thường cũng không gặp được mấy thứ tốt, cái cảm giác vất vả lắm mới có được còn phải đem ra thật sự là chó má.

Nhưng không giao ra thì không thể tiếp tục đánh phụ bản được, ôi chao đây chính là phụ bản ẩn nha. Ai ui đến cả quái vật nhỏ bé cũng có thể rơi ra khoáng thạch thì chuyện tiếp theo càng không cần phải nói nữa, cho dù không tình nguyện mọi người cũng biết nên làm thế nào mà.

Vì thế dưới sự lôi kéo của Tay Trái Thần Chết, mọi người đưa Liệt Diễm Chi Châu vào tay Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Một tay Danh Kiếm Đạo Tuyết ném hạt châu lên phía trên rãnh, tay kia giơ chuôi dao găm lên đập.

"Lạch cạch!" Hạt châu bị gắn chặt vào rãnh.

"Lạch cạch! Lạch cạch!"

Theo từng tiếng đánh, cuối cùng thì hai viên Liệt Diễm Bảo Thạch cũng bị nhét vào rãnh, hai viên đá quý lập tức tỏa ra ánh hào quang chói sáng.

Tất cả hạt châu được nối liền lại, tạo thành một ký hiệu ma pháp kỳ dị ở trên cửa.

"Cót két..."

Cửa lớn của cung điện từ từ mở ra, đám người Vương Vũ thuận lợi bước vào.

Xuyên qua cửa lớn, mọi người đi vào trong một sân đình.

Cảnh tượng trong sân đình cực kỳ rộng lớn, màu sắc vẫn là màu đỏ đậm của lửa như trước. Có hàng trăm con quái vật nhỏ đang đi đi lại lại tuần tra, phóng tầm mắt nhìn thấy vô cùng đồ sộ.

"Cộc cộc cộc!"

Đúng lúc này, từ phía sau đoàn người vang lên một loạt tiếng động. Mọi người nghe tiếng giật mình vội vàng quay đầu, chỉ nhìn thấy Vô Kỵ đang chỉ đạo Danh Kiếm Đạo Tuyết cạy những viên Liệt Diễm Chi Châu kia lên.

"Vô Kỵ lão đại, ngươi có ý gì vậy?"

Nhìn thấy việc làm của Danh Kiếm Đạo Tuyết, vẻ mặt Tay Trái Thần Chết mờ mịt, khó hiểu hỏi Vô Kỵ.

"Nhảm nhí!" Vô Kỵ tức giận nói: "Ngươi mở cửa xong không rút chìa khóa hả?"

"Á..."

Nhóm người của Tay Trái Thần Chết lập tức giật mình. Tuy rằng bọn họ vẫn cảm thấy hơi hơi sai sai, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lời Vô Kỵ nói rất có lý, bản thân không thể phản bác được.

"Lạch cạch, lạch cạch!"

Cứ như vậy, đám người của Tay Trái Thần Chết ngẩn ngơ tại chỗ, trơ mắt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết thành thạo và nhịp nhàng cạy hết đám hạt châu và bảo thạch xuống.

"Két!! Rầm!!"

Viên đá quý cuối cùng rơi xuống, cửa lớn cung điện đóng lại thật mạnh. Cùng lúc đó, bọn quái vật trong sân cùng hướng ánh mắt về phía đám người Vương Vũ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment