Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1468 - Chương 1470: Cất Cánh.

Trang 735# 1

 

 

 

Chương 1470: Cất cánh.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Các ngươi thế nhưng không chết?”

Nhìn đám người Vương Vũ đang tung tăng nhảy múa ở bên dưới, Nephis vừa kinh vừa giận.

Kinh sợ chính là – mấy người này thật sự rất khó chơi, bị mình đốt thành như vậy mà vẫn sống sót. Còn giận ấy hả……

Đa số mọi người đều có một mặt xấu mà không muốn cho người khác biết. Có những chị gái mặt ngoài thì sạch sẽ ngăn nắp, nhưng ở nhà lại là một nữ hán tử thích moi chân lên ngửi…

Rất rõ ràng, Nephis chính là loại người này. Trước mặt người ngoài thì là bộ dáng cao cao tại thượng chỉ tay năm ngón, nhưng lúc ở một mình mới lộ ra bản tính thật.

Hành vi chửi đổng vừa rồi của Nephis bị đám người Vương Vũ hoàn toàn xem ở trong mắt, tạc ở trong lòng. Lúc này cô nàng giống như bị người khác moi móc ra một bí mật động trời, cảm giác nhục nhã cứ như vậy nảy sinh trong lòng.

Nếu không phải bản thể của Hỏa Phượng Hoàng là một màu đỏ rực, chỉ sợ mọi người ở đây đều có thể thấy rõ bộ dáng mặt đỏ tai hồng của Nephis.

“Vẫn còn may mắn chán, suýt chút nữa thì…”

Đám người đến bây giờ vẫn còn sợ hãi lần công kích vừa rồi của Nephis.

“Các ngươi đều nghe thấy hết?”

“Ha ha ha…” Vô Kỵ vuốt cái ót nói: “Nếu chúng ta nói chúng ta không nghe được, ngươi tin sao?”

“Không tin…” Nephis lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi, chúng ta đều nghe được!” Vô Kỵ cười.

“Đáng giận! Các ngươi đều phải chết! Luyện Ngục Hỏa Hải!!”

Nghe thấy câu trả lời chắc nịch của Vô Kỵ, Nephis ngay lập tức bùng nổ, ngọn lửa trên người cô nàng giống như chuẩn bị nổ tung, dần dần lan rộng ra bên ngoài.

Ngay sau đó, Nephis hé miệng, ngọn lửa lần thứ hai từ trên trời giáng xuống.

Lúc này đây, lửa của Nephis cũng không phô thiên cái địa bao phủ tất cả mọi nơi như vừa rồi mà nó tạo thành hình dẻ quạt phun tới chỗ mấy người bên Toàn Chân Giáo.

“Trời đất thiên địa ạ!”

Toàn Chân Giáo và Minh Vương Giới đã không còn Thánh Quang Thuẫn Vô Địch nữa. Bị BOSS cấp Thần công kích, hai người Doãn Lão Nhị và Tu La nào dám cậy mạnh chống cự nữa.

Vì thế mọi người không nói hai lời, vùi đầu chạy tới chỗ của Nephis.

Dù gì công kích lần này cũng không phải là một kỹ năng gây sát thương toàn bản đồ, chỉ cần né tránh phạm vi công kích là có thể bình an sống sót. Công kích của Nephis là hình dẻ quạt, càng chạy về phía sau thì phạm vi công kích càng lớn, nhưng nếu chạy về hướng của Nephis thì phạm vi công kích lại càng nhỏ.

Chiến sĩ và Kỵ sĩ có kỹ năng xung phong vào kẻ địch, Thích khách lại có lao nhanh, Cung thủ thì trời sinh đã có tốc độ chạy nhanh hơn các nghề nghiệp khác, Võ sư cũng có kỹ năng di chuyển vị trí, tất nhiên bọn họ có thể miễn cưỡng chạy trốn được.

Chỉ có đám người bên hệ phép là đáng thương thật sự…

Vô Kỵ và Minh Đô thì khỏe rồi, một người có Nhị Đoạn Vô Địch, người kia thì có Di Chuyển Trong Nháy Mắt. Đầu tiên là Minh Đô nhảy ra khỏi phạm vi công kích, sau đó Vô Kỵ cũng lững thững bước ra ngoài.

Nhưng Xuân Tường, La Sát và Yakushi Kabuto lại xui xẻo.

Xuân Tường cộng toàn bộ điểm vào thể chất, tốc độ di chuyển cũng chậm, tuy rằng da dày thịt béo nhưng khi đối mặt với công kích của BOSS cấp Thần, 100.000 điểm sinh mệnh với một chút ít điểm sinh mệnh cũng không khác biệt là bao – đều là vừa chạm liền chết, Xuân Tường còn chưa kêu được một tiếng đã bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.

La Sát vốn là có Băng Ảnh Thuật, chẳng qua tên nhóc này sau khi Nephis biến thân liền ném vào người hắn một kỹ năng thức tỉnh, trực tiếp kéo lấy thù hận. Nephis vì thế mà hận La Sát thấu xương, ngọn lửa này chính là phóng về phía hắn, tất nhiên nó cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ bóng dáng nào của kẻ địch… Đáng thương La Sát! Đi còn sớm hơn cả Xuân Tường.

Thánh Quang Thuẫn Vô Song của Yakushi Kabuto vừa nãy đã dùng cho Tu La. Thấy ngọn lửa ập tới trước mặt, hắn không chống cự cũng không chạy trốn, chỉ thành kính vẽ hình chữ thập ở trước ngực rồi nhanh chóng đi gặp Thần Quang Minh. Một vị Mục sư ngoan đạo như vậy khiến Vô Kỵ không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nháy mắt, quân số lại giảm đi ba người, mọi người bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Nhưng pháp thuật của Nephis còn chưa có chấm dứt!

Tuy rằng đa số mọi người bên Toàn Chân Giáo và Minh Vương Giới đều đã chạy ra khỏi phạm vi công kích của Nephis, nhưng sau khi ngọn lửa rơi xuống đất cũng không hề biến mất - nó lấy một tốc độ cực nhanh cháy lan ra bốn phương tám hướng!

Luyện Ngục Hỏa Hải, quả là danh xứng với thực!

Chắc không có một ai phá hoại nhà cửa của mình tàn nhẫn hơn Nephis. Ngọn lửa táo bạo rất nhanh đã lan tới các góc của cung điện. Điều khiến mọi người đổ mồ hôi hơn chính là, thứ lửa này đốt tới chân tường thế nhưng vẫn tiếp tục lan lên bên trên.

Thấy ngọn lửa càng ngày càng tới gần, mấy người chỉ có thể liên tục lui về phía sau, đứng sát vào chân tường.

Hiện tại thật sự không thể đứng ở trên mặt đất nữa rồi, sát thương của thứ này không hề kém lúc Nephis mới phun ra là bao, nếu cứ đứng ở trên mặt đất thì sớm muộn gì cũng bị nó thiêu chết.

Chẳng nhẽ phải dùng thuật leo tường? Cũng không thể được… Không nói đến mấy ngọn lửa này có thể cháy lan lên trên, kể cả chúng chỉ có thể cháy ở trên mặt đất thì leo tường vẫn là một quyết định cực kỳ ngu ngốc.

Bởi vì thuật leo tường sẽ chịu sự hạn chế của địa hình, đứng ở trên tường không những hạn chế hành động mà còn trở thành bia ngắm của BOSS.

Vì thế cũng chỉ còn một cách là bay lên. Dù phi hành khống chế thật không dễ dàng nhưng ít nhất tốc độ di chuyển nhanh hơn nhiều, tỷ lệ sống sót cũng tăng lên đáng kể.

Nghĩ đến đây, Vương Vũ hỏi đám người Tay Trái Tử Thần: “Các ngươi có cánh không?”

Chẳng qua vừa mới hỏi xong, Vương Vũ liền hối hận.

“À…”

Mấy người bên Toàn Chân Giáo đồng thời trầm mặc.

Cánh, chính là thứ hi hữu nhất trong “Trọng Sinh”, là trang bị trân quý nhất… Người chơi có trang bị “cánh”, nếu không phải là nhà giàu nhất bảng thì cũng là cao thủ có trách nhiệm cao cả.

Mấy tên nghèo hèn Minh Vương Giới vừa mới chân ướt chân ráo bước vào Liên Minh Huyết Sắc, sau lưng đã bị phái tới giúp Toàn Chân Giáo đánh vốn, làm sao có đồ vật trân quý như vậy được… Vương Vũ hỏi câu này thì khác gì rải muối vào miệng vết thương của người ta chứ.

“Không có…” Tay Trái Tử Thần quyết đoán lắc đầu.

Những người khác cũng mơ hồ đoán ra được ý định của Toàn Chân Giáo, vì thế tất cả đều lộ ra biểu tình buồn bực.

Đám người Toàn Chân cũng có chút ngượng ngùng.

Tuy rằng vứt bỏ đồng đội quay đầu chạy mất dạng là phong cách của Toàn Chân Giáo, nhưng cũng tùy từng người bọn họ mới làm như vậy.

Đối với anh em trong Toàn Chân Giáo, chạy không sao cả, mọi người có thể thông cảm lẫn nhau.

Nhưng đối với những người lạ hoắc, nếu có bán đứng người ta… Trong lòng bọn họ cũng không có gánh nặng.

Chẳng qua khi đối diện với mấy người Minh Vương Giới, nói là anh em thân thiết thì chưa phải, nhưng vẫn là chiến hữu có chút giao tình, nếu bán đứng bọn họ thì lại có chút xấu hổ.

Dù gì ngay từ đầu bọn họ đã kề vai sát cánh với nhau, tất nhiên sẽ có cảm tình. Mặc dù Toàn Chân Giáo toàn là mấy người không biết xấu hổ, nhưng bỏ lại Minh Vương Giới để bản thân trốn chạy thì bọn họ tự cảm thấy mình không làm được.

Thấy đám người Toàn Chân Giáo có chút khó xử, Tay Trái Tử Thần xua xua tay nói: “Các ngươi không cần quan tâm chúng ta, cứ việc bay đi, chỉ tiếc chúng ta không thể cùng các ngươi đi tới cuối. Mọi người cố lên nhé!”

Trò chơi mà, cũng không phải là hiện thực, chết rồi thì thôi, Tay Trái Tử Thần là người thành thật, không làm được chuyện khiến người khác chết chung với mình.

“Thôi được rồi!” Vô Kỵ thở dài nói: “Người anh em Tay Trái, đành phải xin lỗi các ngươi rồi. Nếu chúng ta may mắn vượt qua phụ bản này, có đồ vật mà Minh Vương Giới cần… chúng ta nhất định sẽ không chiếm làm của riêng!”

Dứt lời, Vô Kỵ liền vẫy tay ra hiệu với mấy người Vương Vũ.

“Phần phật!”

Sau lưng đám người Vương Vũ hiện ra một đôi cánh, hai cánh mở ra bay lên không trung.

Nhưng Dương Na lại không cất cánh mà đi tới trước mặt Tay Trái Tử Thần, đưa áo choàng của mình cho hắn.

“???”

Nhìn thấy áo choàng trong tay Dương Na, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Tay Trái Tử Thần cũng có chút không biết làm sao, không biết có nên nhận lấy hay không, hắn kinh hoảng nói: “Chuyện… chuyện này là sao?”

Dương Na cười nói: “Phụ bản này, ngươi có ích hơn ta nhiều, nhớ rõ đi xong thì trả lại cho ta!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment