Trang 75# 2
Chương 149: Thiên Phong Cốc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mục Tử Tiên trừng mắt nói: “Lời này anh nói với Tiểu Na đi...”
Dương Na thấy Vương Vũ bị vợ quản thành như thế cũng không nhịn được nở nụ cười, nhi nữ giang hồ ấy mà, đều là tính cách có thù phải trả ngay tại trận, không để thù hận qua đêm, trải qua một trận đánh nhau với Vương Vũ, lửa giận của Dương Na cũng vơi bớt hơn nửa.
Dương Na liếc nhìn sắc mặt lúng túng của Vương Vũ, nói: “Được rồi được rồi... Cũng may nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi chết cũng chỉ rớt 10% điểm kinh nghiệm mà thôi, nhưng mà cây nỏ kia...”
“Cho cô!” Vương Vũ nói: “Nhưng cô phải cho tôi cái mặt nạ!”
Vương Vũ còn có bốn cái nhiệm vụ lận, mặt nạ tuyệt đối là đạo cụ rất có ích.
“Cái này...” Dương Na hơi khó xử: “Mặt nạ là quà gặp mặt của thầy dạy nghề cho tôi... Được rồi, mặt nạ Bạch Ngân đổi nỏ Ám Kim thì vẫn hời chán, tôi cũng không thích mấy trò lén lút, anh cứ lấy chơi đi!”
“Mặt nạ của cô lại là do thầy tặng sao?” Vương Vũ cực kỳ hâm mộ, so với thầy của Dương Na thì thầy của mình quả thực là cái máy lừa bịp mà...
“Đương nhiên, lần này nhiệm vụ hoàn thành, thầy còn muốn tăng cấp trang bị lên cho tôi đó!” Dương Na càng đắc ý, Vương Vũ lại càng buồn rầu.
Nhìn thấy hai người biến chiến tranh thành giao dịch, Mục Tử Tiên cũng yên lòng, cô cười khổ lắc đầu, sờ đầu Vương Vũ nói: “Sau này Tiểu Na đừng chấp nhặt với anh ấy, em chớ thấy anh ấy lớn tuổi vậy chứ thật ra chính là một đứa trẻ...”
Vương Vũ nghe vậy cười hì hì, vui vẻ như kẻ ngốc vậy.
“Thôi... Hai người đừng có thể hiện tình cảm như vậy có được không?” Dương Na liếc nhìn vẻ mặt đầy cưng chiều của Mục Tử Tiên, lại nhìn Vương Vũ ngoan ngoãn, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.
Mục Tử Tiên cười nói: “Ha ha! Chị đi nấu cơm trước, Tiểu Na trò chuyện với anh Vũ một chút, đợi lát nữa ăn cơm ở nhà chị nhé!”
“Dạ, cảm ơn chị Tiên...” Dương Na vội vàng cảm ơn.
Cô nàng này là một đại tiểu thư, tất nhiên mấy chuyện nấu nướng không phải là sở trường, cô ta ở một mình, ăn thức ăn nhanh ngoài quán đến nỗi muốn nôn ra rồi.
Tay nghề Mục Tử Tiên không chê vào đâu được, trước kia khi cô còn phụ việc trong bếp, ngay cả bếp trưởng cũng không ngớt lời khen cô. Vương Vũ và Dương Na đều xuất thân từ gia tộc, khẩu vị kén vô cùng, nhưng đối với cơm Mục Tử Tiên làm thì cả hai đều không bới được chút khuyết điểm nào.
“Tay nghề chị Tiên thật giỏi...” Dương Na ăn xong hai chén cơm lớn, ngồi dựa vào ghế sô pha nói một cách cực kỳ thỏa mản.
“Ngon thì ăn nhiều một chút! Chị lấy thêm cơm cho em!” Mục Tử Tiên vui thích trong lòng khi được người khác khen tài nấu nướng của cô.
“Không ăn nổi nữa, em no lắm rồi!” Dương Na hâm mộ nói: “Sao chị Tiên có thể học được tay nghề giỏi như vậy chứ?”
Mục Tử Tiên cười: “Anh Vũ của em thích ăn nên chị học thôi...”
“Trời ơi...” Dương Na lại phải nghe mấy lời buồn nôn của đám yêu nhau…
“Này họ Vương kia! Anh phải đối xử thật tốt với chị Tiên đó! Nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!” Dương Na giơ nắm đấm về phía Vương Vũ, hăm dọa.
Vương Vũ cười ha ha: “Còn cần cô nói sao?”
Lúc đăng nhập trở lại, Vương Vũ xuất hiện ở một thành phố rất xa lạ, thành phố này tên là thành Thiên Phong, cũng không biết tên khốn nào thiết kế mà tòa thành này thật sự rất kỳ quái , khắp nơi đều là bão cát, con mẹ nó rất giống trong Mông Cổ, Vương Vũ đeo mặt nạ cũng cảm thấy khó thở.
Chế độ ngẫu nhiên mà, hiếm khi hệ thống lại thành thật một lần, nói đến ngẫu nhiên tuyệt đối không qua loa, không chỉ truyền tống thành phố ngẫu nhiên, ngay cả địa điểm hắn rơi xuống cũng là ngẫu nhiên.
Đáng giận hơn là tầm nhìn ở nơi này rất thấp, Vương Vũ nhìn bản đồ cả buổi cũng không tìm được thành chính ở đâu, thậm chí ngay cả người chơi và quái cũng không thấy.
“Thật là *!” Vương Vũ bất đắc dĩ, không người không quái không thành thị, con mẹ nó chơi trò này như thế nào đây?
Khi Vương Vũ suy nghĩ có nên gọi chăm sóc khách hàng của game hay không, một bóng dáng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện đi tới.
Đợi cho người kia đến gần Vương Vũ mới thấy rõ diện mạo của người đó.
Người đó có vóc người rất ngầu, diện mạo đẹp đẽ, trong Trọng Sinh ngoại hình có thể điều chỉnh từ trên xuống dưới, ngoại trừ loại cực kỳ yêu bản thân như Minh Đô kia và loại không biết điều chỉnh diện mạo như Vương Vũ, sẽ có rất ít người làm cho mình xấu xí, bởi vì người ta nói dáng dấp đẹp mắt thì vận khí mới tốt.
Trong tay người kia cầm một thanh trường thương, nhìn dáng vẻ là nghề Kỹ sĩ trừng phạt.
“Ồ?” Người kia nhìn thấy Vương Vũ thì hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Trong Thiên Phong cốc lại có người ư?”
“Thiên Phong cốc? Là nơi nào?” Vẻ mặt Vương Vũ vô cùng mờ mịt.
Người kia nói: “Nơi này là Thiên Phong cốc, khu quái cấp 25 của thành Thiên Phong.”
“Khu quái hả? Sao ta không thấy con quái nào hết vậy?” Vương Vũ khó hiểu hỏi.
“Nơi này là lốc xoáy Thiên Phong, Thiên Phong cốc ở tận bên trong cơ, khu BOSS Thiên Phong Thú cấp 30 xuất hiện, đương nhiên không có quái, thấy ngươi chỉ là một tên thư sinh, sao lại chạy đến đây?”
“Ta cũng không biết...” Vương Vũ đầy căm phẫn, hệ thống này thật là biết chơi người ta mà.
Người kia nhìn Vương Vũ, thở dài nói: “May mà ta đã hái thuốc xong, gia nhập đội ngũ của ta đi! Ta dẫn ngươi ra ngoài!” Dứt lời người kia gửi lời mời tổ đội cho Vương Vũ.
[Hệ thống nhắc nhở: Con Hổ Nghịch Tập mời bạn gia nhập đội ngũ.]
Gia nhập.
Do Vương Vũ đeo mặt nạ cho nên ID của Vương Vũ được tự động đặt là Vô Danh.
“Chà? Vô Danh? ID này của ngươi rất trâu bò đó... Tài khoản Close Beta à?” Sau khi Con Hổ Nghịch Tập nhìn ID Vương Vũ thì kinh ngạc hỏi.
Bộ manga Phong Vân này đăng liên tiếp mấy chục năm, cho tới bây giờ nó vẫn luôn là một tác phẩm kinh điển, hiển nhiên Vô Danh là ID hot đến bỏng tay, có thể đoạt được ID này cũng không phải là người bình thường.
“Ha ha... Cứ coi như vậy đi...” Vương Vũ cười ha ha, cũng không nói bí mật về chiếc mặt nạ mình đang đeo ra, loại cảm giác che giấu thân phận như mèo núp trong đêm thật sự rất thú vị, hèn chi nhiều người lại chơi ngề nghiệp Đạo tặc như vậy.
“Lợi hại, lợi hại, không biết ngươi có đánh cuộc tiến công của Thiên Phong Thú không?” Con Hổ Nghịch Tập hỏi.
“Ta chưa từng nghe nói tới nó...” Vương Vũ thành thật đáp, ngay cả thành Thiên Phong cũng là đến bây giờ hắn mới nghe thấy.
“Ồ!” Trong mắt Con Hổ Nghịch Tập lóe lên một tia sáng, gã lại nói tiếp: “Ngươi đi theo ta, thật ra lốc xoáy Thiên Phong này chính là một mê cung, ngoại trừ ta ra thì đoán chừng sẽ không ai có thể đi vào!”
“Ngươi lợi hại như vậy sao?”
“Ta có đạo cụ hệ thống!” Con Hổ Nghịch Tập cười nói.
Như Con Hổ Nghịch Tập nói, trong tay gã có đạo cụ nên lốc xoáy Thiên Phong hoàn toàn không làm khó được gã, hai người bảy lần quặt tám lần rẽ trong lốc xoáy, rất nhanh đã đi ra khu vực vùng bão cát kia.
Lúc này một sơn cốc rơi vào tầm mắt Vương Vũ.
Sơn cốc này cũng không tính quá lớn, cảnh sắc hai bên như bãi sa mạc Gobi tràn đầy tử khí, từng đợt gió lốc bay lên từ mặt đất, càng thêm lộ ra vẻ hoang vu.
Từng con quái tên Rắn Mối Sừng nằm sấp trong sơn cốc, hình dạng giống như quái nhỏ cấp 25.
Ra khỏi lốc xoáy Thiên Phong, Con Hổ Nghịch Tập an ủi Vương Vũ: “Ngươi đừng sợ, những con quái nhỏ này có phòng ngự rất cao, công kích bình thường, ngươi cứ đi theo ta là được!”
“Ừ!” Vương Vũ gật gù.
Trong Thiên Phong cốc có thực vật hiếm tên là Nghênh Phong Thảo, chính là loại cỏ thuốc mà Con Hổ Nghịch Tập cần.
Mỗi khi đi hai bước Con Hổ Nghịch Tập sẽ cúi người hái thuốc, cho nên tiến trình của hai người khá chậm.
Người khác có lòng tốt giúp mình nên đương nhiên Vương Vũ sẽ không hối thúc người khác đi nhanh hay gì đó, nhưng nhìn một loạt hành động của tên này, Vương Vũ cũng âm thầm lo lắng.
Vương Vũ không hoàn thành nhiệm vụ là sẽ không thể thăng cấp... Việc đua cấp trong trò chơi rất căng, chậm trễ một chút thì Vương Vũ sẽ khó giữ được vị trí đệ nhất cao thủ này, dĩ nhiên Vương Vũ không quan tâm danh hão, quan trọng quẹt thẻ cũng cần tiền.
Hơn nửa giờ hai người vẫn chưa ra khỏi cốc sâu, Vương Vũ nói với Con Hổ Nghịch Tập: “Đã ra khỏi lốc xoáy Thiên Phong, ta có thể tự xem bản đồ về thành mà!”
“Đừng...” Trong mắt Con Hổ Nghịch Tập chợt lộ vẻ bối rối, sau đó gã bình tĩnh nói: “Trên đường nguy hiểm chồng chất, không có ta ngươi sẽ không qua được đâu!”
“Ầy! Thật sao?”
“Đúng vậy!” Con Hổ Nghịch Tập đáp: “Rắn mối ăn thịt người bên ngoài Thiên Phong cốc có công kích rất cao, mà chúng nó lại biến hóa tài tình, cắn một miếng cũng có thể ăn sạch Võ sư như ngươi!”
“Được rồi, vậy tốt nhất ngươi nhanh một chút, ta không có thời gian...” Vương Vũ đáp.
Nhiệm vụ không có hạn chế thời gian, chậm một lúc cũng không có việc gì, thế nhưng Dương Na vẫn đang chờ hắn gửi “Đá Thánh Ma” qua đường bưu điện, với tính tình của cô gái kia nếu thấy Vương Vũ online lại không gửi đồ cho cô ta, không chừng lại sang đập cửa tiếp.