Trang 776# 1
Chương 1552: Theo trình tự!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Liêu Nguyên chính là người bình thường điển hình.
Hiện tại không chỉ có võ thuật, còn có phần lớn quốc học, cái gì mà thư pháp, các loại tài nghệ như hội họa gì đó, tất cả đều mang tiếng xấu bởi mấy bậc thầy giả mạo.
Chẳng qua chỉ có thi họa, ít nhất còn có chính phầm lưu truyền hậu thế, còn võ thuật dù sao cũng không thể ở trên đường phố giết người để thể hiện bản thân mình được.
Vì vậy, mọi người nghi ngờ về tính hợp lý của võ thuật, cũng là điều có thể hiểu được.
"Hừ hừ!"
Đối với sự nghi hoặc của Liêu Nguyên, Vương Vũ chỉ cười nói: "Ngươi cảm thấy cung tên của ngươi chơi thế nào?"
"Ha ha!"
Liêu Nguyên ha hả cười, không hề trả lời.
Thật dễ nhận thấy, trong lòng của Liêu Nguyên, tuy Vương Vũ rất lợi hại nhưng ở phương diện cung tên thì mình vẫn là mạnh nhất, dù sao đối với thuật nghề cũng nguyên cứu chuyên môn cẩn thận mà, hắn mới không tin một người chơi Võ sư như Vương Vũ dùng cung tên có thể mạnh được bao nhiêu.
"Xem ra ngươi rất tự tin?" Vương Vũ cười hỏi.
"Cũng được cũng được!" Lieu Nguyên cười cười, từ chối cho ý kiến.
"Trong số những người mà ta biết, có ít nhất ba người không hề kém hơn ngươi." Vương Vũ thản nhiên nói.
Kỹ thuật của Liêu Nguyên xác thực không tồi, nhưng mà từ phương diện cung tiễn mà nói, so với đám người Tay Trái Tử Thần vẫn có chút chênh lệch, nhất là Tay Trái Tử Thần, bất kể là độ chuẩn xác hay sự hiểu biết về cung, Vương Vũ chưa từng gặp qua người nào có thể so sánh được với hắn.
"Thật sao?"
Liêu Nguyên luôn tự cho mình là thiên hạ đệ nhất Cung thủ, bị Vương Vũ nói như vậy, rõ ràng có chút mất hứng, tức giận hỏi lại: "Vậy còn ngươi thì sao?"
"Ha ha!" Vương Vũ khoát khoát tay: "Ngươi đừng so sánh với ta."
"Xí! Sợ à?" Liêu Nguyên cười.
"Không!" Vương Vũ đáp: "Các ngươi đều chỉ là người bình thường, bảo ta so sánh với các ngươi thì chính là bắt nạt các ngươi đó."
"Đệt!!" Liêu Nguyên dựng thẳng ngón tay giữa lên nói: "Ngưu ca, chữ ngưu này của ngươi chính là ngưu trong khoác lác đúng không."
Vương Vũ không đếm xỉa đến lời châm biếm của Liêu Nguyên, mà thản nhiên nói: "Được rồi, không nói linh tinh nữa, BOSS sắp ra rồi đó."
Nói xong, Vương Vũ chỉ vào hồ nước trước mặt.
"???"
Đoàn người vội vã nhìn theo hướng tay Vương Vũ chỉ.
Đúng lúc này, một vòi nước màu vàng từ trong nước lộ ra.
Kim Long đó nhìn thoáng qua trên bờ, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, khi nó nhìn thấy nhóm người Vương Vũ, nhất thời phẫn nộ gầm rú lên.
Hai cánh mở ra, vuốt trên mặt nước, từ trong hồ bay lên không trung.
Toàn thân con rồng có màu vàng, phát ra ánh sáng lấp lánh giống như vàng ròng vậy, so với các sinh vật khác trên Long đảo thì hình dáng của con rồng này không tính là to, chỉ có hai mét, dài hơn một người, hai cánh mở rộng cũng chỉ hơn một trượng.
Nhưng Long Uy từ trên người con rồng này phóng ra, lại cường hãn hơn những con rồng khác không biết bao nhiêu.
Vương Vũ tùy tay ném một thuật Thăm Dò tới, thuộc tính của quái vật xuất hiện trước mắt mọi người.
Hoàng Kim Ấu Long - Tigris (???) (???)
HP: ???
MP: ???
Kỹ năng: ???
Thiên phú: Vương giả Long Uy
Giới thiệu bối cảnh: Hoàng Kim Cự Long có huyết thống cao quý nhất, thuần khiết nhất Long tộc, Hoàng Kim Ấu Long tuy tuổi nhỏ, nhưng tinh thông ma pháp rồng, thực lực cực kỳ cường hãn.
Nhìn thấy thuộc tính của Hoàng Kim Ấu Long, Vương Vũ không khỏi sờ sờ cằm.
Một chuỗi dấu chấm hỏi, rất hiển nhiên là con Hoàng Kim Ấu Long này cao hơn Vương Vũ 20 cấp trở lên, thực lực ít nhất cũng phải là cấp 85.
Kỹ năng không rõ ràng, nhưng Vương giả Long Uy thì Vương Vũ lại biết, trong số những con rồng mà Vương Vũ đã từng gặp trong Long tộc, ngoài một người có thiên phú như vậy là Darius ra, thì con tiểu long này xem như là thứ hai.
Đều là Hoàng Kim Thánh Long, đều có Vương giả Long Uy, không phải hai người này sẽ có quan hệ máu mủ đó chứ?
Vương Vũ vẫn được tính là một người tương đối lưu tình, tuy quan hệ của mình và Darius cũng không tốt cho lắm, nhưng nói sao thì Darius vẫn là tùy tùng của mình, bắt nạt con cháu của Darius, chung quy vẫn cảm thấy có chút không được ổn cho lắm.
Nhóm người Liêu Nguyên lúc này đã bị Long Uy của con Hoàng Kim Ấu Long làm cho khiếp sợ.
Dù sao cũng là Vương giả Long Uy, dưới sự áp chế do hệ thống đặt ra, Liêu Nguyên cũng đã rất muốn phản kháng lại rồi, chỉ là vai diễn của mình phản kháng không được.
Tuy không thể động đậy, nhưng tin thì vẫn có thể phát được, Liêu Nguyên hoảng sợ nói với Vương Vũ: "Xong rồi Ngưu ca, con rồng này không dễ chọc đâu, chúng ta thoát đi! Ngươi tự mình chạy trước, hôm khác ta cùng ngươi luận bàn tài nghệ sau."
"Chạy?" Vương Vũ khẽ mỉm cười, khoát khoát tay nói: "Không cần thiết!"
Meo, lão phu còn đang suy xét có nên đánh con rồng này hay không, ngươi lại kêu ta chạy? Hoàn toàn không ở trên một kênh nha.
Đúng lúc này, Hoàng Kim Ấu Long ở trên trời nói chuyện.
Con rồng này có âm điệu rất chuẩn, căm phẫn nói: "Các ngươi là người nào, lại dám tự ý xông vào Long đảo, lại còn đánh chết hộ vệ của ta nữa! Muốn chết không muốn sống nữa hả?"
"Còn biết nói nữa à? Xem ra chỉ số thông minh của ngươi không thấp a." Vương Vũ thản nhiên hỏi lại.
"??"
Thấy Vương Vũ không bị Long uy của mình áp chế, Hoàng Kim Ấu Long nọ ngạc nhiên nhìn Vương Vũ: "Ngươi là ai, sao ta lại cảm thấy có một loại mùi vị rất quen thuộc trên người ngươi, hơn nữa còn cảm thấy khuôn mặt của ngươi rất đáng ghét nữa?"
"..." Nghe mấy lời này của Hoàng Kim Ấu Long, Vương Vũ không còn gì để nói.
Sở dĩ có mùi vị quen thuộc, tám phần mười là bởi vì mình có khế ước với Darius, còn về phần mặt mũi khó ưa, thì danh hiệu Đồ Long Giả treo ở trên đầu lớn đến như vậy, có thể không đáng ghét được sao?
"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Vương Vũ thuận tay lấy ra lệnh bài của Darius: "Ngươi có nhận ra cái này không?"
"Cái này? Ừm ừm..."
Hoàng Kim Ấu Long nhìn lệnh bài kia, đầu lệch đi, quan sát tỷ mỉ một hồi, xem được một lúc lâu, Hoàng Kim Ấu Long lại nói: "Trên mặt viết cái gì vậy? Ta không biết chữ..."
"Đệt!"
Thân hình Vương Vũ nhoáng lên một cái, chỉ vào chữ trên lệnh bài, thì thầm: "Đây là Long Vương lệnh!"
"Long Vương lệnh?" Hoàng Kim Ấu Long nghe vậy liền sửng sốt một chút: "Đừng nhìn thấy ta còn nhỏ tuổi mà lừa ta nha, một nhân loại như ngươi làm sao có Long Vương lệnh được chứ, chắc chắn là giả rồi!"
Vương Vũ: "..."
Hiện tại, Vương Vũ xem như phục nhà thiết kế trò chơi này rồi.
Giảng đạo lý, lệnh bài của Darius chính là mệnh lệnh cao nhất của Long tộc, thấy người mang lệnh bài phải như thấy Darius mới đúng.
Long Vương lệnh, Vương Vũ vẫn luôn có, sở dĩ không cầm nó đi ngay từ đầu, là bởi vì Vương Vũ cũng biết không có quái vật có trí tuệ nhân tạo, loại đồ vật chết tiệt này không có khái niệm về lệnh bài, vì vậy cho dù Vương Vũ mang lệnh bài ra treo lủng lẳng trước mặt đám tiểu quái đó, thì đám tiểu quái đó cũng không nhìn ra được.
Nhưng khiến Vương Vũ không ngờ tới chính là, các nhà thiết kế vì để đạo cụ trong tay trở nên vô dụng, mà đi thiết lập một con quái vật có trí tệ nhân tạo cao nhưng lại thất học.
Mẹ nó, quái vật có trí tuệ nhân tạo cao nhưng không biết chữ, cái này có phải là quá vô nghĩa rồi không?
Nhà thiết kế muốn làm như vậy, Vương Vũ thật sự một biện pháp cũng không có, người ta không biết chữ thì chính là bởi vì không biết lệnh bài, lẽ nào ngươi còn muốn cưỡng chế phổ cập giáo dục nữa sao?
"Được rồi!"
Vương Vũ không nhanh không chậm cất lệnh bài vào trong túi, sau đó hoạt động khớp xương toàn thân một chút: "Nhóc con, vì lợi ích của bạn ta, nên ta không muốn thu phục ngươi, ngươi tốt nhất là đi mở đường cho ta, bằng không thì đừng trách ta ra tay vô tình."
Đã không thể dàn xếp quan hệ, vậy thì trực tiếp theo trình tự đi.