Trang 780# 1
Chương 1560: Ác mộng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nói xong, Manda hướng về phía Vương Vũ chà xát ngón tay. ..
Ý tứ của Manda tất nhiên đã quá rõ ràng, quy tắc có thể phá vỡ mọi thứ, thế nhưng cũng cần đánh đổi rất nhiều.
Vương Vũ thấy thế, liền quay đầu hỏi Liêu Nguyên: "Trên người ngươi có bao nhiêu kim tệ?"
"Hắn muốn tiền của chúng ta sao?" Liêu Nguyên nhìn động tác tay ra hiệu của Manda, kinh ngạc hỏi lại.
Nói thật, Liêu Nguyên chơi trò chơi lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại sự tình kì quái kiểu này, NPC lại chẳng chút kiêng nể gì đòi được hối lộ, này còn có thiên lý nữa không đây.
"Phí lời!" Vương Vũ liếc xéo Liêu Nguyên một cái rồi đáp: "Người bình thường muốn tặng lễ vật cũng chẳng có cơ hội đâu, mau lấy tiền ra đây."
"Một vạn đủ không?" Nghe Vương Vũ nói vậy, Liêu Nguyên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Đủ rồi!" Vương Vũ gật đầu.
Manda chẳng qua chỉ muốn Vương Vũ tặng lễ, nhưng lại không nói tặng bao nhiêu, tùy tiện tặng cho là được rồi.
"Được!" Liêu Nguyên vội vàng lôi ra một túi tiền lớn, nhẹ nhàng đưa cho Vương Vũ, Vương Vũ lấy từ bên trong ra một ngàn kim, nhét vào trong tay Manda.
Manda cũng là một con rồng nhà chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, bị một ngàn kim tệ hù cho mặt mày hớn hở, sau đó cười tủm tỉm tiếp nhận kim tệ từ tay Vương Vũ.
Bên trong nói: "Dũng sĩ, mời ngài vào bên trong."
Vừa nói, Cự Long bên cạnh nhóm người Vương Vũ liền tản ra một đường.
Dưới sự dẫn dắt của nhóm rồng Manda, Vương Vũ bình thản ung dung mang đoàn người Liêu Nguyên đi vào bên trong cung điện.
Cung điện của Cự Long và cánh cửa lớn kia tẻ nhạt như nhau, vừa bước vào cung điện, những phục trang đẹp đẽ này sẽ phủ tới trước mặt, kim quang lấp lánh khiến cho người khác nhìn thấy mà than thở.
Đừng nói vậy, loại mùi vị của đồng tiền tục đến tận cùng này vẫn rất có sức hút.
Bên trong cung điện lúc này, đã sớm có một đội ngũ, thấy đoàn người Vương Vũ được nhiều Cự Long nghênh đón như vậy, thì sắc mặt của nhóm người nọ đều vô cùng kinh ngạc.
Má ơi, cái đám người này rốt cuộc có lai lịch gì, mà lại có thể khiến Long tộc phải đích thân ra cửa nghênh đón vậy?
Nhìn đội ngũ mới đến, nhóm người Liêu Nguyên cũng tràn ngập tò mò, đội ngũ này chắc chắn chính là đội ngũ đã đánh Hoàng Kim Ấu Long đến mức không dám thò đầu ra ngoài mà An Đồ Ân đã nói lúc trước, hơn nữa tốc độ của đội ngũ này đi đến pháo đài Cự Long còn nhanh hơn so với đội của Vương Vũ, có thể thấy rằng thực lực không hề tầm thường.
Thấy người chơi của hai đội ngũ đứng ở nơi đó mặt đối mặt đánh giá nhau, Manda liền đi lên phía trước giới thiệu với Vương Vũ: "Dũng sĩ đến từ đại lục Dũng Giả tôn kính, đây là dũng sĩ đến từ thành Thiên Tinh..."
"Thành Thiên Tinh?"
Đám người Vương Vũ nghe vậy, đều đồng loạt sửng sốt.
Má nó, đám người kia hóa ra là người Hàn Quốc à...
Mà nhóm đối diện nghe thấy đoàn người Vương Vũ tới từ đại lục Dũng Giả, vốn dĩ thần sắc trên mặt đang tò mò, thì ngay lập tức biến thành bộ dáng lạnh nhạt, cao cao tại thượng...
Hàn Quốc ấy à, vẫn luôn là tính cách này, nhất là đối với người chơi Trung Quốc, chẳng hiểu tại sao luôn có một cảm giác vượt trội, tuy chẳng ai biết cảm giác về sự vượt trội đó tới thế nào... nhưng quả thật khiến cho người ta thấy cực kỳ khó chịu...
"Oa, đẹp trai quá đi... ta tên là Ngai Manh Đồng Đồng, chúng ta có thể làm quen một chút được không?"
Ngay lúc Vương Vũ đang cau mày đánh giá mấy người kia, thì đột nhiên Ngai Manh Đồng Đồng ở bên cạnh Liêu Nguyên giữ hai tay trên ngực rồi lao về phía đội ngũ trước mặt, mắt lấp lánh đầy sao hướng về phía người chơi dẫn đầu ở phía đối diện.
"..."
Thấy Ngai Manh Đồng Đồng kích động chạy lên như vậy, Vương Vũ buồn bực hỏi Liêu Nguyên: "Hắn rất đẹp trai sao?"
Khi thiết lập nhân vật trong "Trọng Sinh" thì có thể điều chỉnh tướng mạo, độ điều chỉnh 80% cùng với hệ thống nặn mặt mạnh mẽ, đừng nói đến trai đẹp bình thường, mà cho dù có điều chỉnh thành bộ dáng của tác giả cũng không hề khó.
Vì lẽ đó cho nên trong trò chơi, ngoài những người chơi có sở thích tương tối hiếu kỳ ra, thì có rất ít người có bộ dạng khó nhìn.
Ngai Manh Đồng Đồng thấy người nọ liền có phản ứng như vậy, khiến cho Vương Vũ có chút không sao nói rõ được.
"Không đẹp mà..." Liêu Nguyên bĩu môi nói: "Chẳng qua là con gái, chung quy vẫn thích loại này..."
Có thể thấy, tâm tình của Liêu Nguyên không hề tốt đẹp, suy cho cùng thì cô gái trong đội ngũ của chính mình lại đi niềm nở với người khác như vậy, cho dù hai người không có quan hệ gì thì cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng mà người chơi Hàn Quốc kia nhìn thấy Ngai Manh Đồng Đồng kích động, vẻ mặt lại có chút chán ghét đánh giá Ngai Manh Đồng Đồng, rồi cực kỳ bực mình mà quay đầu đi.
"Oa, thật tàn nhẫn a..."
Thấy người chơi Hàn Quốc không để ý tới mình, Ngai Manh Đồng Đồng không những không tức giận, ngược lại còn kích động hơn...
"Ta đệt, có cần phải khoa trương như vậy không?" Vương Vũ đen mặt...
"Không phải là khoa trương..." Liêu Nguyên cũng cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Ta rốt cuộc cũng hiểu được vì sao người chơi Hàn Quốc lại có cảm giác vượt trội đối với người chơi Trung Quốc rồi..."
"Ngươi thì biết cái gì!" Ngai Manh Đồng Đồng khinh thường nhìn Liêu Nguyên, rồi vui vẻ đáp: "Đây mới là mốt..."
"Mốt chính là mặt nóng dính vào mông lạnh à?" Vương Vũ nghi hoặc...
"Ngưu ca...." Ngai Manh Đồng Đồng bị Vương Vũ nói đến đỏ cả mặt: "Nếu ngươi nói trắng ra như vậy thì sẽ không có bạn bè đâu."
"Ha ha."
Vương Vũ bất đắc dĩ buông tay, chuyện của người trẻ tuổi, một người đàn ông trung niên như Vương Vũ quả thực không hiểu rõ.
"Này, ta tên là Kim Nhật Hoa Khai, ta thấy ngươi có chút quen mắt, ngươi tên là gì vậy?"
Đang khi nói chuyện, thì một người có vóc dáng khôi ngô to lớn không thua gì Vương Vũ từ trong đội ngũ đối diện bước tới trước mặt Vương Vũ, dùng tiếng quốc ngữ trôi chảy hỏi, chỉ có điều ngữ khí vẫn rất gượng gạo.
"Ta sao?" Vương Vũ không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên sẽ không vì nguyên do giọng điệu của đối phương mà cảm thấy khó chịu, mà là chỉ vào bản thân hỏi ngược lại.
"Ừm! Chính là ngươi đó!" Kim Nhật Hoa Khai nói.
"Thiết Ngưu!" Vương Vũ thản nhiên trả lời.
"Thiết Ngưu?" Kim Nhật Hoa Khai nghe đến cái tên này thì lại hơi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nói với đồng đội không thèm nhìn Ngai Manh Đồng Đồng kia: "Đội trưởng, hắn nói hắn tên là Thiết Ngưu!"
"Quả nhiên là hắn!"
Người chơi nọ nghe Kim Nhật Hoa Khai nói vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra bộ dáng tươi cười đắc ý.
Tuy Vương Vũ là một tiểu bạch trong trò chơi, nhưng mà hiện tại trong giới trò chơi vẫn còn có chút danh tiếng, dù sao Trung Quốc cũng là quốc gia có trình độ thể thao điện tử khá cao, đội quán quân đệ nhất Trung Quốc, tất nhiên cũng sẽ được cao thủ của quốc gia khác chú ý đến, nhóm người chơi Hàn Quốc này nhận ra Vương Vũ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sau khi người kia biết được thân phận của Vương Vũ,, liền bước nhanh tới trước mặt Vương Vũ nói: "Ta tên là Hoa Khai Vô Nguyệt! Nghe nói ngươi là quán quân giải đấu chuyên nghiệp Trung Quốc phải không?"
"Hắn nói cái gì vậy?" Vương vũ mờ mịt hỏi Kim Nhật Hoa Khai.
Kim Nhật Hoa Khai đảm nhiệm chức vụ phiên dịch, dịch lại lời của đội trưởng cho Vương Vũ.
"Không sai!" Vương Vũ gật gật đầu.
Đệ nhất Trung Quốc, đây chính là một vinh dự, nhất là khi người chơi nước ngoài ở trước mặt nói mình là đội quán quân, Vương Vũ đều sẽ có ý thức sứ mệnh và lòng trung thành.
"Ha ha! Xem ra cũng không ra sao đi!"
Người nọ cười lạnh một tiếng: "Ta tên là Hoa Khai Vô Nguyệt, ngươi ghi nhớ tên của ta, sau này nó sẽ là ác mộng của người chơi Trung Quốc các người..."
"..."
Vương Vũ nghe vậy thì không nói gì, phương thức uy hiếp quả thực thấp kém, đổi lại là người Toàn Chân Giáo, phỏng chừng dùng loại thủ đoạn này cũng chỉ có bạn nhỏ Ký Ngạo mà thôi...
Chẳng qua thấy thái độ của Hoa Khai Vô Nguyệt khoa trương như vậy, Vương Vũ cũng mất bình tĩnh một lần.
"Ha ha!" Vương Vũ cười cười, dùng giọng điệu của Hoa Khai Vô Nguyệt mà nói: "Vậy ngươi cũng nhớ kỹ lời mà ngươi vừa mới nói, đây sẽ là cơn ác mộng lớn nhất của ngươi."