Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1567 - Chương 1569: Biện Pháp Duy Nhất

Trang 784# 2

 

 

 

Chương 1569: Biện pháp duy nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thực ra, cũng không thể trách Kim Nhật Hoa Khai có suy nghĩ như vậy, bản đồ của hẻm núi Cự Long này thực sự có chút buồn nôn, một đường đủ các loại lối rẽ ngoằn ngoèo tầng tầng lớp lớp, còn khó khăn hơn cả mê cung, tác dụng của bản đồ mà mọi người nắm trong tay cực kỳ nhỏ bé, loại địa đồ như mê cung này đối với người chơi mà nói thì còn đáng sợ hơn nhiều so với BOSS.

Cái khác không nói, nhưng Vương Vũ rất lợi hại đúng không? Biết thứ hắn sợ hãi nhất là gì không?

Lạc đường!

Đánh nhau gì đó Vương Vũ không có chút nào lo sợ, BOSS cường hãn bao nhiêu đều chết dưới chân của Vương Vũ, duy chỉ có loại chuyện lạc đường này khiến cho Vương Vũ sợ sởn gai ốc, suy cho cùng thì đối với Vương Vũ mà nói, những gì có thể giải quyết được bằng vũ lực hoàn toàn không phải là vấn đề, nhưng bị lạc đường lại là thứ không thể nào giải quyết bằng vũ lực được.

Nói như vậy thì mọi người cũng dễ dàng hiểu được...

Không chỉ Kim Nhật Hoa Khai nghĩ như vậy, mà lúc nhóm người Vương Vũ nhận được nhắc nhở này cũng rất buồn bực.

Mẹ nó, nhà thiết kế trò chơi này chính là muốn đẩy người chơi vào chỗ chết, ở trong đại mê cung như hẻm núi Cự Long trốn chạy đã cực kỳ gian nan, bây giờ còn làm ra quái vật bạo động nữa chứ...

Chỉ sợ chuyện đến đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Nếu như là địa đồ bằng phẳng, thì chỉ cần liếc qua là thấy ngay, loát quái mà loát ra quái thì mọi người còn có thể sớm phòng bị cẩn thận.

Nhưng hẻm núi Cự Long này là cái địa đồ gì vậy?

Dựa vào đức hạnh của hệ thống, rõ ràng là quái vật được phân tán ở chung quanh địa đồ, hẻm núi Cự Long ngoằn ngoèo tầng tầng lớp lớp như vậy, không chừng ở nơi nào đó sẽ có một đống quái vật nhảy ra.

Người khác gặp được tình yêu ở ngã rẽ, mà ngươi thì lại gặp phải chó ở chỗ rẽ... hơn nữa rất có khả năng còn là thứ hung tàn hơn chó, thế này còn chơi làm cái khỉ gì nữa?

Phỏng chừng mọi người đi chưa được bao xa thì có thể đã bị quái vật hung ác bao vây tầng tầng.

Song quyền khó thắng tứ thủ, hổ đói không chịu nổi đàn sói.. bị đàn quái bao quanh lấy, chớ nói đến hẻm núi Cự Long là quái khu cao cấp cấp 80, ngay cả một chó hoang cấp 1 cắn một ngụm cũng phải ép chặt miệng máu lại.

Nhìn thấy khu rừng đen, đám người Vương Vũ lâm vào trầm tư... hiện tại rừng cây đâu đâu cũng đều là nguy hiểm, nếu thật sự phải đi vào, thì không biết sẽ chết như thế nào nữa.

"Rầm, rầm!"

Ngay lúc mọi người đang không biết phải làm sao, thì một trận thanh âm ầm ầm từ trong rừng cây vang tới, sau đó một đám khỉ có đôi mắt đỏ bừng, nhe răng trợn mắt chui ra, không nói hai lời trực tiếp nhảy tới chỗ Liêu Nguyên.

Tốc độ của con khỉ nọ cực nhanh, thời gian chỉ trong nháy mắt đã nhảy tới trước mặt Liêu Nguyên, giơ móng vuốt về phía Liêu Nguyên.

Liêu Nguyên cũng là một cao thủ đỉnh cấp, phản ứng cực kỳ nhanh, theo bản năng quay về sau né tránh được công kích của con khỉ, cùng lúc đó, Vương Vũ ở bên cạnh thuận tay duỗi ra nắm được cổ tay của con khỉ đó, một trảo vung lên ném con khỉ ra ngoài.

"Ầm!"

Con khỉ bị Vương Vũ ném đi đập mạnh lên thân của đồng bạn phía sau, lăn thành một đống, không đợi Liêu Nguyên thở ra một hơi, thì mấy con khỉ khác cũng nhanh vọt tới trước mặt Liêu Nguyên.

Liêu Nguyên là một Cung thủ, trình độ cận chiến không tính là cao, vừa rồi kỹ năng Né Tránh cũng đã xuất ra rồi, giờ đối mặt với khỉ điên đang xông tới đã không còn sức chống trả nữa.

Mắt thấy Liêu Nguyên sắp bị con khỉ vồ chết, thân hình Vương Vũ chợt lóe lên, ngăn trở trước người Liêu Nguyên, xoay người một cái, dùng Lôi Đình Cước đá con khỉ sang một bên.

Lúc này, Ngai Manh Đồng Đồng lấy ra một đồ đằng đập xuống mặt đất, mọi người được thêm buff, Thủy Quả Kỵ Sĩ giơ lá chắn cùng Vương Vũ bảo vệ Liêu Nguyên.

"Chi chi chi chi!"

Giao thủ hai hiệp, đám khỉ xung quanh mọi người càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xúm lại đây.

Nhìn thấy khỉ đầy mặt đất, mồ hôi mọi người đều chảy xuống.

Đây không phải là hẻm núi Cự Long, mẹ nó phải là Hoa Quả Sơn mới đúng!

Ngay cả Vương Vũ cũng đổ mồ hôi đầy đầu... dựa vào bản lĩnh của Vương Vũ, tất nhiên không khó để vất bỏ những con khỉ này, trình độ của đám người Liêu Nguyên đối đầu với đám khỉ cũng không phải không có phần thắng.

Nhưng lúc này mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, mọi người còn chưa tiến vào rừng cây nữa... Nếu trong rừng cây đột nhiên chui ra nhiều quái vật như vậy, phỏng chừng lúc này mọi người đã muốn kết thúc ở chỗ này rồi.

Vương Vũ biết bay, muốn chạy lúc nào mà cũng được, nhưng mấy người Liêu Nguyên thì thảm rồi...

Mất một hồi sửng sốt, vòng vây của đám khỉ lại rút vơi đi vài phần, mắt của những con khỉ này đều đỏ rực, một đám nhe răng đối với Liêu Nguyên, bộ dáng giống như ngay lập tức muốn nhào lên vậy.

"Hửm?"

Vương Vũ thấy đám quái vật này đều nhìn Liêu Nguyên chằm chằm, lại xem thường những người khác, liền không khỏi có chút buồn bực: "Liêu Nguyên lớn lên cũng không giống mẹ của khỉ nha, cái đám khỉ này sao lại động dục theo dõi hắn vậy?"

"Chuyện này..."

Nghe thấy Vương Vũ nói vậy, Liêu Nguyên liền có chút sửng sốt, thuận tay lôi cái hộp của Ma Long Hắc Ám ở trong túi ra.

"Xoạt!"

Liêu Nguyên lấy cái hộp ra, ánh mắt của toàn bộ đám khỉ ngay lập tức không hẹn mà cùng chuyển qua đó, nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay Liêu Nguyên với vẻ mặt khát cầu.

"Thì ra là vậy!"

Thấy một màn như vậy, mọi người đều phản ứng lại, thì ra không phải bộ dạng của Liêu Nguyên giống mẹ khỉ, mà là trong tay Liêu Nguyên có di vật của Ma Long Hắc Ám, điều này chứng tỏ tất cả quái vật ở hẻm núi Cự Long này đều muốn thứ đó.

Nghĩ tới điểm này, trong lòng Liêu Nguyên liền vui vẻ hẳn, cầm lấy cái hộp chọc chọc Thủy Quả Kỵ Sĩ ở đằng trước: "Thủy Quả, ngươi có nên cầm thứ này không? Ngươi là Tank, chống trả dễ dàng hơn."

"Cút!" Thủy Quả Kỵ Sĩ không chút khánh khí trừng mắt nhìn Liêu Nguyên.

Đùa cái kiểu gì vậy, cái đám khỉ này đều là giống đực nha... đưa cái thứ nguy hiểm như vậy cho con gái bảo quản, cũng chỉ có tên Liêu Nguyên này mới nghĩ ra được.

"Đồng Đồng, ngươi..." Liêu Nguyên xoay người nhìn Ngai Manh Đồng Đồng.

"Cáo từ!" Ngai Manh Đồng Đồng nói xong liền muốn rút đồ đằng ra, ngươi nhẫn tâm để một loli đáng yêu như vậy bị cái đám khỉ này chà đạp hay sao?

"Đừng đừng đừng đừng đừng!"

Đám khỉ sở dĩ không dám vây lại đây là vì có đồ đằng của Ngai Manh Đồng Đồng, bây giờ Ngai Manh Đồng Đồng rút cọc chạy lấy người, mọi người còn không phải sẽ bị đám khỉ này đánh tại chỗ hay sao.

Thấy không có người nào dám nhận cái hộp này, Vương Vũ bất đắc dĩ vươn tay về phía Liêu Nguyên: "Đưa cái hộp cho ta!"

"Ngưu ca..." Liêu Nguyên thấy thế liền cảm động lệ rơi đầy mặt, nói: "Thực sự là anh em tốt nha, nhưng hiện tại chỉ có một mình ngươi có bản đồ, lỡ như ngươi xảy ra chuyện, chúng ta không ai ra khỏi nơi này được."

Tình hình hiện tại là ai cầm hộp thì quái vật sẽ tấn công người đó, hộp nằm ở trong tay người khác, cho dù người chết, thì mọi người vẫn có khả năng nhặt cái hộp lên tiếp tục đi, nhưng nếu như Vương Vũ chết rồi, thì mọi người không thể ra khỏi hẻm núi Cự Long này được...

Không nói đến hẻm núi Cự Long này nguy hiểm trùng trùng, cho dù là một con quái vật cũng không có, thì mọi người cũng không ra ngoài được nếu không có bản đồ.

"Không sao!" Vương Vũ khoát khoát tay nói: "Dù sao ta cũng không muốn mang các người đi cùng."

"Hả?" Nhóm người Liêu Nguyên kinh ngạc nói: "Có ý gì vậy!"

Vương Vũ thản nhiên nói: "Loại tình huống như hiện tại, mang theo các người thì ta đi không được, một mình ta, ngược lại có thể bay ra khỏi đây."

"Vậy... còn chúng ta thì sao? Ngai Manh Đồng Đồng hoang mang hỏi: "Thiết Ngưu thúc thúc, ta không muốn mắc kẹt ở cái chỗ chết tiệt này cả đời đâu."

"Không sao!" Vương Vũ tủm tỉm cười: "Ta tự có biện pháp."

"Biện pháp gì?" Mọi người đều trăm miệng một lời hỏi.

Vương Vũ thản nhiên đáp: "Giết chết các ngươi, thì không phải các ngươi có thể ra ngoài được rồi sao."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment