Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159: Giao Dịch Với Đám Thiếu Gia

Trang 80# 2

 

 

 

Chương 159: Giao Dịch Với Đám Thiếu Gia
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Thiếu gia có tiền..." Vương Vũ quay đầu nhìn bốn người Thần Hi Vĩnh Tịch, nói: "Nói bừa, người ta dựa vào cái gì tiêu tiền giúp ta!"

Vô Kỵ gửi một biểu cảm ngu ngốc rồi nói: "Làm sao ta biết được, phải xem ngươi lừa gạt thế nào chứ! Đừng làm phiền ta, chúng ta còn đang vận chuyển vật phẩm quân nhu, bận rộn lắm!" Nói xong, Vô Kỵ tắt kênh chat.

“Các người cảm thấy ý tưởng này thế nào?” Vương Vũ hỏi Thần Hi Vĩnh Tịch, vừa nãy khi Minh Đô nói ra ý kiến của mình, bốn người họ cũng đều lắng tai nghe.

Ba người kia vẻ mặt mờ mịt, chẳng qua là cảm thấy đây là Vương Vũ đang tìm đường chết, mà Thần Hi Vĩnh Tịch còn nịnh nọt nói: "Phương pháp dũng cảm như vậy, chỉ có Thiết Ngưu lão đại mới có thể làm được, chúng ta ngay cả nghĩ cũng không dám."

"Ha ha!" Vương Vũ cười ha ha nói: "Nói thật là thực ra ta cũng rất mệt mỏi, cho nên cần sự trợ giúp của các ngươi!"

"Bọn ta?" Vẻ mặt Thần Hi Vĩnh Tịch nghiêm túc, sau đó nói: "Thiết Ngưu lão đại quá coi trọng bốn người chúng ta rồi..."

Bốn tên này vẫn tự biết mình, họ cùng lắm chỉ mới cấp 18, tuy là mặc một thân trang bị cực phẩm, nhưng mà cũng chỉ là trang bị có giá trị cao thôi, có tài đức gì mà dám gọi nhịp với Thập Tự Quân.

"Thật ra thì ta muốn các ngươi giúp ta tuyên bố một nhiệm vụ..." Vương Vũ nói sơ qua những lời của Vô Kỵ một lần.

"Cái này á... Không hợp quy định đâu! Có phải đại thần Thiết Ngưu ngươi rất thiếu tiền hay không? Ta đây có mấy vạn, ngươi cho ta số tài khoản, ta gửi trước cho ngươi tiêu vặt..." Thần Hi Vĩnh Tịch suy nghĩ một lát nói.

Hơn ba trăm cao thủ, ôi chao, một vàng mà đến thuê người ta thì chả khác vẽ mặt một cách trắng trợn, ít nhất cũng phải mười vàng nhé, nhưng mà một người mười vàng thì đó chính là ba nghìn vàng, ba nghìn vàng đó chính là hơn hai triệu...

Mấy vạn tệ đối với mấy con cháu nhà giàu này quả thật không đáng quan tâm, nhưng mà thuận tay quăng ra hai trăm vạn... Tiền nhà ai có phải là lá mít rụng đâu.

"À..." Vương Vũ lúng túng gãi gáy nói: "Thật ra ta cũng có chút vàng, chỉ là ngay tại lúc này không mang theo mình..."

" Thật ra thành Tội Ác cũng có ngân hàng!" Hoa thiếu nhắc nhở bên cạnh.

"Không rút ở đây được..." Vương Vũ càng lúng túng hơn, tiền của hắn đều treo trên tiệm ký gửi ở thành Dư Huy rồi, không đến thời gian thì không lấy ra được, hơn nữa mang vàng trên người cũng không chiếm bao nhiêu cân nặng, cũng sẽ không rơi ra, hắn vừa nói như thế giống như bản thân đã không có tiền nhưng vẫn giả vờ làm người giàu có.

"Nhưng mà..." Thần Hi Vĩnh Tịch vô cùng khó xử, một cao thủ như vậy, rốt cuộc là có nên tốn hơn hai triệu để kết giao hay không...

"Như vậy đi!" Vương Vũ dừng một lát, từ trong túi lấy ra một huy hiệu nói: "Đây là đồ vật nhiệm vụ rơi ra khi ta đánh chết Thiên Thần Phán Quyết, tuy ta không biết có tác dụng gì với các ngươi hay không, nhưng mà đồ chơi này chắc chắn không tầm thường, ta để lại trong tay các ngươi thì thế nào? Đợi ta quay về có tiền sẽ trả cho các ngươi!"

Bây giờ trên người Vương Vũ cũng chỉ có thứ này là đáng giá nhất.

"Đây là..." Thánh Quang Tứ Thiếu nhìn thấy huy hiệu trong tay Vương Vũ, kinh hãi nói: "Huy hiệu Quang Minh!"

"Ừ! Không sai!" Vương Vũ gật đầu.

Kinh Thành Hoa Thiếu vội vàng giật lấy huy hiệu cầm trong tay, mừng rỡ như điên nói: "Không phải ba nghìn vàng thôi sao! Để ta lo hết cho! Ha ha, huy hiệu Quang Minh, ông đây vì mày mà thật sự là hao hết tâm huyết đấy!"

"... Đó là gì vậy? Giá trị cao đến vậy sao?" Minh Đô hỏi với vẻ mặt gian xảo.

Thần Hi Vĩnh Tịch trả lời: "Đây là đồ vật thăng cấp nghề nghiệp ẩn của hắn ta... Đối với các ngươi cũng chẳng có giá trị gì..."

"Trách không được..." Minh Đô hiểu ra.

Trong trò chơi còn có rất nhiều phú ông, cũng có người bỏ cả mấy triệu mua trang bị, tốn mấy trăm vạn mua một đồ vật thăng cấp nghề nghiệp ẩn cũng có, quả thật là không đắt lắm... Huống hồ, Hoa thiếu vì mua nghề nghiệp ẩn này mà cống hiến không dưới ba nghìn vàng, nếu để Minh Đô cũng biết chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy Vương Vũ ra giá quá thấp.

"Được, vậy cứ quyết định như thế! Đến lúc đó các ngươi phụ trách để họ đến giúp đỡ ta là được!" Vương Vũ cũng không thèm quan tâm đến giá trị của huy hiệu xem có phải bán rẻ quá hay không, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.

Số người gia nhập vào nhiệm vụ của Kinh Thành Tứ Thiếu là ba trăm người, hai người Vương Vũ và Minh Đô ở doanh trại đợi hơn một giờ, mới gom đủ số người.

Trong "Trọng Sinh", giới hạn tổ đội cao nhất là hai mươi lăm người, đội ngũ hơn ba trăm người đến lập đoàn đội, phụ bản cỡ lớn mới được dùng đến, cho nên mặc dù mọi người là cao thủ, cũng khó tránh khỏi khẩn trương, phải làm ra trận thế lớn đến mức độ này, độ khó khăn của nhiệm vụ chắc chắn không thấp.

Xiềng Xích Vĩnh Hằng cần hộ tống, thật ra là một chai thủy tinh...

Trong game online phương Tây chính là rắc rối như vậy, yêu ma quỷ quái gì đó không phải cất giấu trong hộp thì là chứa trong bình, tình cảnh khá khổ sở, phương Đông thì khác, yêu quái có bản lĩnh hoặc là sẽ bị đè dưới chân núi, hoặc là giam cầm dưới đáy sông, được đối xử tốt có khi còn có thể làm một anh ở rể, cái này gọi là văn hóa khác biệt đi.

Vì lý do an toàn, Thần Hi Vĩnh Tịch để cái chai này ở trên người mình, hơn nữa còn khiến Vương Vũ theo sát không rời bảo vệ hắn ta.

Cứ như vậy những người chơi khác cũng cảm thấy vô cùng bất công.

Cùng một nhiệm vụ, đương nhiên là bảo tiêu nhẹ nhàng nhất rồi... cái gì cũng không làm, nhưng kết quả lại giống nhau.

Đám người kia cũng đều là cao thủ của cao thủ, kẻ nào cũng ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, nhưng danh tiếng Toàn Chân Giáo vang dội, mọi người đều không dám hành động lỗ mãng, nhưng trong lòng họ vẫn rất không phục.

Thần Hi Vĩnh Tịch cũng không có cách nào khác, vì trong kế hoạch của Vương Vũ chính là muốn cướp vật này, đương nhiên muốn ở gần mình một chút thôi.

Hơn nữa mục tiêu của Vương Vũ là đồ vật này, chắc chắn sẽ không mặc cho người khác cướp cái chai đi, vì vậy, Thần Hi Vĩnh Tịch ngược lại tin tưởng nhất lại chính là Vương Vũ, người rất muốn cướp linh hồn.

Trong nhiệm vụ có bản đồ biểu thị, doanh địa của Thập Tự Quân ở nơi tuyến đầu của chiến trường, trên đường phải đi qua hai doanh địa của quân đoàn Ám Hắc, nói cách khác, có khả năng gặp phải chiến tranh nhất chính là nơi này.

Sau khi chuẩn bị xuất phát xong, ở trong phạm vi của Hobart vẫn rất an toàn, sau khi băng qua bình nguyên Tội Ác, mọi người chậm rãi bước vào một dãy núi.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn phát hiện dãy núi Đoạn Tội, nhận được kinh nghiệm 1000 điểm.]

[Hệ thống nhắc nhở: Đoàn đội của bạn đã rời khỏi phạm vi an toàn, xin chuẩn bị kỹ lưỡng, bảo vệ tốt đồ vật mà mình cần hộ tống.]

Thần Hi Vĩnh Tịch nhận được nhắc nhở của hệ thống thì không dám xem thường, lập tức ra lệnh: "Mọi người đứng vững đội hình, đặc biệt chú ý mấy nghề nghiệp chân ngắn!"

Những người này đều là người chơi cao cấp, đương nhiên không cần phải chỉ huy đứng xếp hàng như thế nào, mệnh lệnh của Thần Hi Vĩnh Tịch vừa hạ xuống, mọi người rất quen thuộc để các nghề nghiệp tanker và khống chế lên phía trước, còn sát thương cao và trị liệu thì đứng ở sau.

Lần đầu tiên chỉ huy nhiều người chơi cao thủ như thế, trong lòng Thần Hi Vĩnh Tịch vẫn có chút trào dâng, vẻ mặt đắc ý nói với Vương Vũ: "Có nhiều thủ hạ trâu bò như vậy, có lẽ Thiết Ngưu lão đại cũng không làm được đâu!"

"... Đừng vui mừng sớm quá, trận hình này cũng không phải an toàn lắm, đợi lát nữa cách xa ta quá thì ta sẽ không bảo vệ được ngươi!"

Vương Vũ vẫn cảm thấy chỉ có bọn phất nhanh thì mới thích làm màu, đám con nhà giàu mà giả vờ trâu bò này trông đúng là thèm đòn, những người chơi cao thủ này ở đây là để làm nhiệm vụ, mẹ nó ai là thuộc hạ của ngươi...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment