Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Ngưu Đại Sư Nhị Đao Lưu

Trang 83# 1

 

 

 

Chương 164: Ngưu Đại Sư Nhị Đao Lưu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Mọi người đều biết kiếm tẩu thì nhẹ, còn đao hành thì nặng.

Trong hệ thống võ học Trung Hoa, lực, kỹ và tốc khắc chế lẫn nhau.

Khi tay không giao đấu với kẻ địch có vũ khí thì ưu thế chính là tốc độ ra tay nhanh, có thể dùng các loại kỹ xảo cầm nã, cho nên đối phó với vũ khí loại hình kỹ xảo hoặc đấu pháp loại hình tốc độ, tay không cũng vẫn có thể chiếm được ưu thế, thậm chí có một loại thủ pháp tóm lưỡi dao chuyên nghiệp có tên là "Không thủ nhập bạch nhận".

Nhưng nếu gặp phải vũ khí thuộc loại sức mạnh, thì việc dùng tay không bắt dao sắc quả thật là hơi không tưởng...

Dù sao chẳng có ai dám tay không tiếp Lang Nha Bổng cả...

Cho nên với vũ khí hạng nặng, phải dựa vào tốc độ để bổ vào, bắt lấy...

Nhưng Vua Bọ Cạp là một con BOSS, không chỉ có tốc độ vung loan đao rất nhanh, làm cho Vương Vũ không thể tìm được khoảng trống để thi triển cầm nã, mà lực ra tay của con BOSS Vua Bọ Cạp này cũng rất lớn, thắng cả về sức mạnh và tốc độ, kỹ xảo dù cao đến mấy mà cố gắng tay không cướp lấy binh khí trong tay nó, kết cục sẽ là tàn phế.

Vương Vũ rơi vào đường cùng, đành móc binh khí ra!

Đó không phải là Sự Chấp Nhất Của Võ Giả, mà là một đôi kiếm.

Nói đúng ra phải là một thanh đoản kiếm và một thanh đan thủ kiếm.

Hai thanh kiếm một dài một ngắn này được Vương Vũ nhặt lấy ở tiệm rèn Tia lúc còn ở thành Titan, là trang bị trắng bình thường, thuộc tính của chúng phải nói là rác vô cùng, nhưng chúng có một đặc điểm, đó là phần bao tay rất kỳ lạ, cong cong và dài, trông giống hệt cái xiên.

Với con mắt nghề nghiệp tinh tường của Vương Vũ thì chúng được gọi là trường đoản kiếm, hay còn gọi là kiếm so le, là một loại trong kiếm thuật, trường kiếm tấn công, đoản kiếm phòng thủ, tương ứng cao thấp, trái phải và trước sau, là một loại kiếm pháp đòi hỏi kỹ thuật.

Thiết kế của phần bao tay và hai thanh kiếm có thể ngăn chặn hiệu quả binh khí của kẻ địch, thậm chí còn có thể khóa và cướp lấy binh khí của đối phương, rất có tác dụng trong việc đối phó với kẻ có tốc độ và sức mạnh hơn xa người cầm kiếm.

Nhưng môn kiếm pháp này cần độ phối hợp cao của hai tay, cho dù Võ sư thuận cả hai tay, sự phối hợp là thứ giống như xông trái đánh phải trong các tiểu thuyết võ hiệp vậy, hệ thống không thể cộng thêm cho được... Cho nên trên đời này chỉ có đúng ba người tinh thông môn kiếm pháp này, mà một trong số đó chính là Vương Vũ.

Không phải Vương Vũ cố ý khoe khoang kỹ thuật, bỏ côn chuyển sang dùng kiếm, mà là cây đao kia của Vua Bọ Cạp quá tà dị, còn trường côn thì chủ yếu là thủ thế, chỉ đón đỡ, nên việc đối phó một thanh loan đao vừa có thể chặt tay lại vừa có thể trị liệu này thì khóa nó lại và cướp đi thì có tác dụng hơn.

Vua Bọ Cạp là một NPC thậm chí còn chẳng mang chút sắc thái phương Tây nào, làm gì được nhìn thấy loại vũ khí kỳ quái như vậy bao giờ, nên nó vẫn vung loan đao lên là chém xuống.

Vương Vũ duỗi thanh trường kiếm trong tay ra, chuôi kiếm khẽ xoay, phần che tay của trường kiếm kẹp thanh loan đao trong tay Vua Bọ Cạp lại, sau đó Vương Vũ kề sát vào Vua Bọ Cạp rồi xoay 90 độ, tay trái lướt ra sau, con dao găm trong tay cắm lên lưng Vua Bọ Cạp.

- 1014

Thật sự không còn cách nào khác, đây là trò chơi... Dù đâm đao vào trái tim hay cổ họng của BOSS thì cũng chỉ là tấn công vào nơi yếu hại, mà thuộc tính của hai trang bị trắng này thật quá rác, cú đâm này trông rất sâu, nhưng thực ra lượng máu chỉ mất có chừng kia.

Vua Bọ Cạp bị đau, rút loan đao đổi sang tay kia rồi chém tới sau lưng Vương Vũ. Vương Vũ cầm ngược đoản kiếm đưa ra đỡ, phần che tay của kiếm lại kẹp loan đao của Vua Bọ Cạp lại, đồng thời trường kiếm trong tay phải Vương Vũ thì vòng qua cổ Vua Bọ Cạp, rồi rạch một cái...

- 1245

Vua Bọ Cạp bị trúng hai kiếm, đột nhiên nhảy ra sau, giơ bàn tay lên vẩy ra một nắm cát rồi biến mất.

Vương Vũ mỉm cười, hai thanh kiếm đột nhiên đan chéo vào nhau hình chữ thập ở giữa không trung, hai tay thì kéo thật mạnh ra sau, một thanh loan đao bị khóa ở giữa phần che tay của hai thanh kiếm. Theo sau đó Vương Vũ tung một Lôi Đình Cước, Vua Bọ Cạp bị đá cho phải hiện thân.

Vua Bọ Cạp còn chưa kịp định thần lại, hai thanh kiếm một dài một ngắn đột nhiên xuất hiện trước người nó, một thanh cắm lên yết hầu của Vua Bọ Cạp, thanh kia thì cắm thẳng vào trái tim...

- 1014

- 1125

"Đồ hèn hạ! Ta phải treo đầu ngươi lên loan đao của ta!"

Vua Bọ Cạp đau đớn gào lên! Nó khẽ vẫy tay, loan đao bay trở lại tay nó, sau đó nó dùng tốc độ cực nhanh lao tới, lại lao vào đánh nhau với Vương Vũ.

Sát thương của hai thanh kiếm không cao, nhưng quả thực kiếm pháp so le của Vương Vũ rất hữu dụng, hắn vốn đang bị BOSS đè ra đánh, hai thanh kiếm vừa công lại vừa thủ được, luôn có thể chặn loan đao của Vua Bọ Cạp vào lúc thích hợp, đồng thời còn có thể phản kích được.

Vương Vũ và Vua Bọ Cạp đánh nhau bùm bùm, buff cường lực trên người đám sa phỉ biến mất thì thôi, ngay cả nguồn nhân lực cũng không còn để tiếp viện...

Ba trăm người chơi ra sức tấn công, số lượng đám sa phỉ nhanh chóng giảm xuống. Không lâu sau, đám sa phỉ đã bị tiễu trừ gần hết, lúc này đám người chơi cũng nhìn thấy Vương Vũ đang vung kiếm đấu với BOSS ở sau lũ sa phỉ.

"Móa!! Tên kia không chạy, mà là ra giam chân BOSS!"

Ban nãy Vương Vũ ra sức phá vòng vây lao ra ngoài, những người khác còn tưởng hắn cầm vật phẩm hộ tống chạy trước, ai ngờ hắn lại chạy đi một mình đấu BOSS...

"Hóa ra là như vậy, thảo nào những con quái nhỏ này yếu đi nhiều... Không hổ là người đứng top 1 của game, quả nhiên can đảm." Mọi người giật mình, bắt đầu khen ngợi Vương Vũ.

Không nói tới những điều khác, chỉ riêng dũng khí đó của Vương Vũ đã khiến những người khác phải bùi ngùi cảm thán. Một mình chiến BOSS, lại còn là BOSS Hoàng Kim có dẫn đàn em tới, tất cả mọi người đều là cao thủ, nhưng không ai dám nói là mình dám làm như Vương Vũ.

"Ôi fuck, ta đang hoa mắt sao? Hình như con BOSS kia sắp tèo rồi!"

Dần dần mọi người bắt đầu nhận ra không phải Vương Vũ đang giữ chân BOSS, mà hắn đang đè BOSS ra đập, tất cả đều trợn tròn mắt... Cả lũ nhìn chằm chằm Vương Vũ, quan sát vô cùng cẩn thận.

Chỉ thấy hai thanh kiếm trong tay Vương Vũ vô cùng linh hoạt như hai tay hắn, di chuyển trên dưới, đâm trái xông phải, mỗi một chiêu đều có thể lấy đi hơn một nghìn máu của Vua Bọ Cạp.

Vua Bọ Cạp đáng thương, hệt như một đứa bé vô lực, mặc kệ là nó giãy dụa thế nào, thanh loan đao trong tay vẫn bị mắc kẹt lại, toàn thân bị từng kiếm của Vương Vũ đâm vào yếu hại, không thể làm được gì, cho dù tàng hình thì cũng bị chọc cho phải xuất hiện, muốn chạy cũng không được...

"Trời ạ, đúng thật là... Hắn đang hành BOSS!"

Mọi người quả thực không dám tin vào đôi mắt mình, bọn họ đều là cao thủ với trang bị mạnh mẽ, một mình chiến với con BOSS nhỏ là chuyện bình thường, nhưng khi nhìn thấy thân thủ đó của Vương Vũ, ngoài Minh Đô vốn quen biết sẵn với hắn, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm ra nhìn.

Đây chính là BOSS Hoàng Kim, tại sao khi đấu với hắn thì nó lại yếu như vậy? Chẳng lẽ quái mà chúng ta đánh không giống với quái mà hắn đánh sao?

Thiên Hạ Anh Hào vừa mới cảm thấy Vương Vũ là hạng có tiếng không có miếng, bán mình làm nô, lúc này lập tức bị chấn động tinh thần vô cùng.

Thiên Hạ Anh Hào là một người chơi sử dụng chế độ tự do, có thao tác kỹ thuật khá là cao, không thì sẽ không làm đệ nhất cao thủ cho công hội lớn như Thiên Hạ Vô Song.

Cho nên Thiên Hạ Anh Hào là người rất kiêu ngạo. Trong quan niệm của gã, người chơi được chia làm ba loại: cao thủ, người chơi và rác rưởi!

Gã vốn tưởng Vương Vũ là cao thủ, có năng lực đấu với mình một trận, nhưng khi nghe nói Vương Vũ nhận làm bảo tiêu cho người khác, gã bèn xếp Vương Vũ vào loại rác rưởi không xứng làm đối thủ của mình.

Nhưng nay nhìn thấy thân thủ của Vương Vũ, Thiên Hạ Anh Hào mới biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng. Sự thật thì đúng là hai người không phải đối thủ ngang tài ngang sức, nhưng ai cao ai thấp thì đã hoàn toàn đảo ngược!

"Hóa ra Thiết Ngưu đại ca sử dụng nhị đao lưu!!" Game thủ tên là Mê Manga Lâu Năm kinh ngạc thốt lên.

Minh Đô khoác lác với vẻ cao thâm: "Đúng thế! Ngưu gia chính là đại sư nhị đao lưu! Tên nhóc ngươi có cốt cách thanh kỳ..."

"Oa! Nhị đao lưu! Nhị đao lưu!" Tên đó nghe vậy thì kích động khua tay kêu to.

Khoa học đã chứng minh, con người khi ở trong trạng thái kinh ngạc thì sẽ làm ra những chuyện mà chính bản thân mình cũng không biết. Tên kia vừa kêu lên, những kẻ khác cũng hô theo.

Lúc này, vị Ngưu đại hiệp đại sư nhị đao lưu này lăn ra sau, thuấn di trở lại, kêu to với đám người: "Đứng nhìn làm gì! Mau tới hỗ trợ, BOSS máu đỏ rồi!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment