Trang 823# 2
Chương 1647: Kẻ địch không rõ danh tính
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ồ?"
Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy không thể không sửng sốt.
Không ngờ được Ám Vô Thiên Nhật này thực sự đã có sự chuẩn bị mà đến.
Quả thực mọi người đều biết, bây giờ Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn vui sướng, Tung Hoành Thiên Hạ trở lại bình thường cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đến lúc đó cũng không phải là tính sổ từng việc hay sao?
Tuy công hội đoạt khu vực khai thác mỏ cũng là công hội lớn, số lượng người chơi khá nhiều, nhưng xét đến cùng bọn người chơi này đều không phải cùng một công hội, cũng không phải một tập thể, bình thường không trông ngóng đối phương chết đã không tệ rồi, bây giờ muốn thực sự liên hợp chống lại Tung Hoành Thiên Hạ thì hoàn toàn là nói nhảm.
Đa phần dưới tình huống chỉ cần việc không rơi trên đầu mình thì ai cũng sẽ không ôm việc mà chẳng liên quan đến bản thân.
Giờ phút này nếu Tung Hoành Thiên Hạ thật sự trở về đoạt lại từng địa bàn, sợ rằng cũng không thể ngăn nổi, về phần khu vực khai thác mỏ bị cướp này đương nhiên không còn ai thật sự dám cướp lấy, hơn nữa giữ trong tay cũng là một mối họa.
Cũng giống với đạo lý khi xưa nếu Sở bá vương không chết thì Lưu Bang cũng không dám làm một hoàng đế đầy tự tin như thế.
Nếu không phải các công hội lớn cướp địa bàn bị phế đi không ít sức lực, đoán chừng bây giờ đã có người trực tiếp gửi trả lại khu vực khai thác mỏ. Ừm, tựa như bản thân Huyết Sắc Chiến Kỳ không phải cũng có dự định làm như vậy ư.
"Ha ha!" Huyết Sắc Chiến Kỳ suy nghĩ một chốc rồi cười nói: "Ta cảm thấy lúc này các ngươi đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy."
"Lão đại Huyết Sắc nói những lời này sai rồi!"
Đối với lý do thoái thác của Huyết Sắc Chiến Kỳ, Ám Vô Thiên Nhật lên tiếng bác bỏ: "Sao có thể gọi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cơ chứ, đây là nhu cầu thị trường, xét trên mặt ý nghĩ mà nói chẳng qua công hội các ngươi chỉ giúp chúng ta cày điểm năng động mà thôi, năm trăm nghìn vàng cũng không ít."
Hơ hơ, không thể không nói tuy rằng lời của Ám Vô Thiên Nhật có chút vấn đề, nhưng đầu óc hắn ta vẫn tỉnh táo, những lời vừa nói ra quả thực làm cho Huyết Sắc Chiến Kỳ không thể phản bác.
Suy nghĩ thật kỹ thì thật đúng là vậy, các công hội lớn đến đây cướp khu vực khai thác mỏ cũng không dám tự họ sử dụng, cũng không phải lấy việc công hội đánh một lần làm nhiệm vụ nhánh ra dùng, nói vậy thì phí thuê năm trăm nghìn vàng quả thực không tính là thấp.
Nhưng việc bị bắt làm công và chủ động làm công trên bản chất hoàn toàn khác nhau, việc làm ăn mà, không phải ai cũng sẵn sàng đánh và chẳng ai sẵn sàng chịu đựng, xét đến cùng kẻ trước cũng có xu hướng ép mua buộc bán.
Bất kể là trong trò chơi hay tại hiện thực, bị người ta bắt buộc làm việc thì hắn ta cũng đã khiến cho người khác có cảm giác khó chịu, cho dù là toan tính có lợi cũng không tránh khỏi việc tâm không cam lòng không nguyện.
Nhưng vậy thì như thế nào, bây giờ việc mọi người nên lo lắng nhất là sự trả thù của Tung Hoành Thiên Hạ, mà không phải Liên Minh Ám Hắc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lựa chọn giữa việc bị Tung Hoành Thiên Hạ đập một phát cướp lại khu vực khai thác mỏ mà mất thể diện, hay là lấy tiền từ việc bán khu vực khai thác mỏ với giá thấp, cũng rất dễ mà lựa chọn, mặc cho trong lòng mọi người rất không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng là một lão đại, nghe những lời của Ám Vô Thiên Nhật, phản ứng của hắn ta cũng hơi khó chịu giống với rất nhiều lão đại công hội, thế nhưng Huyết Sắc Chiến Kỳ lại không oán hận ngay tại chỗ mà trở về từ chối giao dịch, hắn ta chỉ hết sức bình tĩnh nói: "Ngươi nói không sai, thế nhưng hành vi cũng rất khiến ta khó chịu, cho nên ta tính suy nghĩ một lúc xem rốt cuộc có nên bán cho ngươi hay không."
Ám Vô Thiên Nhật cũng rất cảm thông nói: "Ta rất thấu hiểu tâm trạng hiện tại của lão đại Huyết Sắc ngươi! Dù rằng ngươi vẫn suy nghĩ, thế nhưng thời gian có hạn ngươi cũng đừng mong tăng giá, hơn nữa đến lúc đó khu vực khai thác mỏ trong tay ngươi rất có thể không đáng một xu, Liên Minh Ám Hắc chúng ta dám thu những khu vực khai thác mỏ này, thì vẫn có tư cách bàn điều kiện với ngươi."
Hay đấy!
Ngay cả thủ đoạn thường dùng như lừa gạt hù dọa khi bàn điều kiện của công hội lớn với công hội nhỏ, Huyết Sắc Chiến Kỳ lăn lộn trong giới game online lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác chơi chiêu này.
Ý tứ trong lời nói của Ám Vô Thiên Nhật rất rõ ràng, chờ Tung Hoành Thiên Hạ lấy lại tinh thần, chắc chắn người này sẽ đi cướp khu vực khai thác mỏ về, mà trong ý tứ từ lời nói lại rất phô trương, hắn ta đang nói bóng nói gió với Huyết Sắc Chiến Kỳ, Liên Minh Ám Hắc có bản lĩnh đối đầu với Tung Hoành Thiên Hạ, đương nhiên cũng có năng lực tự tay cướp khu vực khai thác mỏ, bàn điều kiện với Liên Minh Huyết Sắc ngươi là nể mặt ngươi, đừng thấy cho thể diện thì không biết xấu hổ.
"Ha ha! Ta bước một bước thì tính một bước!"
Huyết Sắc Chiến Kỳ trầm mặt tùy tiện đáp lời, sau đó đóng khung chat, mở cột bạn bè kéo Vô Kỵ ra, sốt ruột gào rú: "Lão đại Vô Kỵ, có biến!"
Tuy Huyết Sắc Chiến Kỳ không phải là tốt đẹp gì, nhưng cũng là người trọng nghĩa khí, đừng nói thái độ Ám Vô Thiên Nhật cương quyết ép mua buộc bán khiến cho tâm trạng Huyết Sắc Chiến Kỳ khó chịu, cho dù tên nhóc này la liếm cho Huyết Sắc Chiến Kỳ đến cực khoái, hắn ta cũng không muốn bán khu vực khai thác mỏ cho Liên Minh Ám Hắc.
Dù sao Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng đã nói trước với Toàn Chân Giáo về việc của khu vực khai thác mỏ, mà Liên Minh Ám Hắc này rõ ràng kẻ đâm một dao sau lưng Huyết Sắc Chiến Kỳ, Vô Kỵ độ lượng khoan dung không so đo hành vi cướp khu vực khai thác mỏ của Liên Minh Huyết Sắc, về tình về lý thì Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng sẽ không chủ động đứng ở phe đối địch với đám người Toàn Chân Giáo kia.
"Cá cắn câu rồi!"
Nhận được tin tức của Huyết Sắc Chiến Kỳ, mày của Vô Kỵ khẽ nhích lẩm bẩm với mọi người một câu, sau đó quay lại tin nhắn nói: "Có phải có người tìm ngươi muốn mua khu vực khai thác mỏ?"
"Ồ?"
Nhìn tin nhắn được Vô Kỵ gửi tới, vẻ mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ cả kinh nói: "Ngươi... Sao ngươi biết?" Vô Kỵ thản nhiên đáp: "Ta đoán! Có người tung tin đồn, dĩ nhiên sẽ có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi."
"Trâu... Trâu bò quá!"
Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy tự đáy lòng giơ ngón cái lên, cùng lúc đó cảm thấy lạnh dọc sống lưng.
Mẹ nó, đúng là nói chuyện với người thông minh không phí sức, thế nhưng nếu thật sự nói chuyện với người thông minh như Vô Kỵ đây cũng không phải là không phí sức, mà là khủng bố...
Cảm giác đó thât giống với việc nói chuyện với người có thuật đọc tâm, toàn thân trên dưới đều bị người ta xem rõ ràng thông suốt, dấu chấm câu đưa ra thụt vào đều có cảm giác cả người không được tự nhiên.
Ngay lúc Huyết Sắc Chiến Kỳ thầm suy nghĩ đến kinh khủng, Vô Kỵ lại gửi tin nhắn đến hỏi: "Công hội lại dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trước mặt nhiều công hội nhưu vây là thần thánh phương nào."
"Liên Minh Ám Hắc!"
Huyết Sắc Chiến Kỳ nói không chút nghĩ ngợi.
"Liên Minh Ám Hắc?"
Nhìn tên công hội vô cùng xa lạ, Vô Kỵ không khỏi cau mày.
Theo hiểu biết của Vô Kỵ thì công hội dám chủ động khơi mào cho Tung Hoành Thiên Hạ lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thế nào cũng phải là một công hội cao cấp lớn nhất mới đúng, ít nhất thì quy mô và danh tiếng sẽ không thấp hơn Liên Minh Huyết Sắc, nhưng tên công hội Liên Minh Ám Hắc này Vô Kỵ cũng chưa từng nghe nói qua.
Cái gọi là biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, cho dù Vô Kỵ âm hiểm giả dối cũng phải có một ít tư liệu đại khái về đối phương mới có thể đúng bệnh hốt thuốc mà đưa ra kế hoạch, nhưng ngay lúc thấy tên kẻ địch này, ngoài trừ cái tên tầm thường ác bá ra, Vô Kỵ hoàn toàn mù mờ, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe thấy, đối thủ như vậy thực sự có chút khiến cho người ta không biết xuống tay chỗ nào.
"Này!" Vô Kỵ nhìn quanh đám người nói: "Các ngươi có ai từng nghe đến công hội Liên Minh Ám Hắc này chưa?"
"Liên Minh Ám Hắc?"
Không giống như Vô Kỵ dự đoán, cả bọn Toàn Chân Giáo nghe bốn chữ này lại có phản ứng hoàn toàn giống hệt Vô Kỵ, đều là đầy vẻ mờ mịt.