Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1685 - Chương 1686: Thiên Phú Kinh Người?

Trang 843# 2

 

 

 

Chương 1686: Thiên phú kinh người?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"????"

Huyết Sắc Thiên Lý xem như cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, còn nhóm người Toàn Chân Giáo vẫn còn đang ngơ ngác.

Mọi người chơi trò chơi lâu như vậy rồi, muốn nhằm vào ai cũng đều chĩa dao vào sau lưng, lén lút đập gạch đen, còn chưa từng thấy qua có người trước khi động thủ phải ồn ào một trận.

Trong mắt mọi người Toàn Chân Giáo, loại hành vi khiêu khích không có chút ý nghĩa này của Huyết Sắc Thiên Lý, không khác gì trẻ nhỏ ném đống phân của chính mình, cực kỳ ấu trĩ, tiểu tử này huy động nhân lực lớn như vậy đi gây chuyện còn tưởng rằng hắn có hành động gì lớn lắm cơ, kết quả tự mình cút, sẽ không cảm thấy tự ghê tởm chính mình một chút đi.

"Đây mẹ nó gọi là chuyện gì đây!"

Minh Đô vừa rồi suýt chút nữa thì bị người ta một đao đâm chết lại càng hùng hùng hổ hổ nói: "Huyết Sắc Chiến Kỳ rốt cuộc có ý gì đây?"

"E rằng không phải là ý của Huyết Sắc Chiến Kỳ đâu." Vô Kỵ lắc đầu đáp: "Hiện tại đã mất liên lạc với Huyết Sắc Chiến Kỳ rồi, ta đoán có khả năng bị lưu đày tới thành Tá Hạ rồi."

"Lưu đày?" Vương Vũ nghe vậy liền buồn bực nói: "Huyết Sắc Chiến Kỳ không phải là lão đại của Liên Minh Huyết Sắc hay sao? Ai dám lưu đày hắn?"

"Hắn là lão đại, nhưng không phải là ông chủ! Ông chủ nói ai là lão đại, thì người đó mới là lão đại." Vô Kỵ kiên nhẫn giải thích.

Dù sao thì đối với những cao thủ lão làng như Toàn Chân Giáo mà nói, thì các quy tắc ẩn của những người này ở công hội lớn trong vòng trò chơi trực tuyến đều giống nhau, đương nhiên Liên Minh Huyết Sắc cũng có ông chủ phía sau màn rồi.

"Vậy làm lão đại còn có ý nghĩa gì nữa?" Vương Vũ không nhịn được bĩu môi.

"Đúng vậy." Vô Kỵ bực dọc vô cùng đáp: "Lão tử vẫn là lão đại của Toàn Chân Giáo đó, các người phải tôn kính ta mới đúng! Bằng không lão đại ta còn có ý nghĩa gì nữa."

"Ngươi gọi chúng ta là ông nội thì chúng ta sẽ kính trọng ngươi!" Mọi người Toàn Chân Giáo ào ào dựng ngón giữa với Vô Kỵ.

Mọi người vừa nói vừa cười, chỉ có Minh Đô là khó chịu nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ quên đi như vậy sao?"

Vừa rồi mọi người không có tổn thất gì hết, ngược lại Minh Đô thiếu chút nữa bị người một đao đâm chết, tính cách của tiểu tử Minh Đô này vẫn luôn có thù tất báo, lần này chịu khổ lớn như vậy, làm sao chịu để yên được.

"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Vô Kỵ hỏi ngược lại.

"Phí lời! Đương nhiên là muốn giết bọn họ một trăm lần rồi!" Minh Đô dũng cảm nói.

"Một trăm lần?"

Vương Vũ nghe vậy liền nhíu mày nói: "Ta cảm thấy cái đám đó có chút tà môn! Muốn giết bọn họ cũng không dễ dàng như vậy đâu."

Kỳ thật không chỉ Vương Vũ, mà tùy tiện lấy một người bình thường ra cũng nhìn ra được đám người Huyết Sắc Thiên Lý không giống bình thường, huống chi Vương Vũ là một cao thủ võ thuật.

Thiên phú kỳ tài của Vương Vũ là tập võ từ nhỏ, hai mươi năm đã đạt tới cảnh giới cao nhất của võ học, ánh mắt cay độc vô cùng, thế nhưng Vương Vũ đã tập võ lâu năm như vậy, đã thấy rất nhiều cao thủ trong giới mênh mông, nhưng người có năng lực phản ứng xuất chúng giống như đám người Huyết Sắc Thiên Lý, thì dù thế nào Vương Vũ cũng không gặp quá mười người.

Càng khiến cho Vương Vũ khó hiểu, chính là cái đám người này hoàn toàn không nhìn ra có một chút nền móng võ thuật nào, rất hiển nhiên đó chính là thiên phú.

Cái này nghe mà có chút rợn cả người.

Tuy rằng Vương Vũ tự phụ với khả năng phản ứng không kém gì mấy người này của mình, nhưng đây là hai mươi năm khổ luyện, ngày tiếp nối đêm chăm học mới có được của Vương Vũ, mấy người này chưa từng luyện võ mà lại có được năng lực phản ứng mạnh mẽ như vậy, có thể thấy được về thiên phú phản ứng mà nói thì thậm chí còn cao hơn Vương Vũ rất nhiều.

Thiên phú của Vương Vũ như vậy đã được coi là kỳ tài có một không hai, trăm năm khó gặp trong giới võ thuật, nhưng thiên phú còn cao hơn Vương Vũ một mảng lớn, thì mức độ khủng khiếp có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng lại chui ra nhiều như vậy trong một lần, chẳng lẽ trong thế tục còn có nhiều người có thiên phú dị bẩm như vậy sao?

Hiện giờ Vương Vũ là một tông sư, tính cách đã muốn đứng ngoài đấu tranh xã hội, mặc dù là như vậy, nhưng suy cho cùng thì Vương Vũ cũng là thiên tài trong nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên nhìn thấy hai người có thiên tư cao hơn cả mình, trong lòng vẫn có vài phần mất mát.

"Tà môn?"

Nghe Vương Vũ nói như vậy, những người khác đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đương nhiên không phải bởi vì Huyết Sắc Thiên Lý tà môn, dù sao thì người sáng suốt cũng đều nhìn ra đám người này không thích hợp, sở dĩ kinh ngạc, hoàn toàn là vì ngay cả Vương Vũ cũng cảm thấy bọn họ tà môn, bởi vì trong mắt hầu hết mọi người, Vương Vũ mới là người tà môn nhất, ngay cả hắn cũng nói đối phương tà môn, vậy có thể thấy được đối phương tà môn đến thế nào.

"So với ngươi thì sao?" Vô Kỵ kinh ngạc hỏi Vương Vũ.

"Về phương diện thiên phú thì mạnh hơn ta rất nhiều!" Vương Vũ là một người thành thật, liền nói rõ đầu đuôi gốc ngọn quan điểm của mình cho mọi người.

"Lão Vương à, ngươi nói khoa trương như vậy."

Nghe Vương Vũ nói như vậy, Dương Na ở bên cạnh mặt mũi trắng bệch, những người khác không biết, sự tồn tại của Vương Vũ trong mắt Dương Na nghiễm nhiên giống như thần vậy, dù sao thì từ xưa đến nay danh hiệu đệ nhất thiên tài của Vương Vũ cũng được công nhận trong giới, nghe nói có người có thiên tư mạnh hơn cả Vương Vũ, Dương Na không thể tưởng tượng nổi.

"Không hề khoa trương đâu..." Vương Vũ thản nhiên nói: "Vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy thân thủ của Thích khách kia rồi đó, nếu không có ông chủ quán rượu, thì hiện tại Minh Đô đã là một người chết rồi."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

Minh Đô liên tục xua tay, bị Vương Vũ dọa như vậy, Minh Đô đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Nói đến ông chủ quán rượu, Vương Vũ đột nhiên ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Ông chủ, ngươi là NPC trí năng sao?"

"Ha ha!" Bị Vương Vũ hỏi một câu như vậy, ông chủ cười đáp: "Bị ngươi nhìn thấu rồi."

"Ngươi thể hiện rõ ràng như vậy, chúng ta sao có thể không nhìn ra được chứ!" Vương Vũ không nói gì.

Cũng không phải sao, hành động vừa rồi của ông chủ tuyệt đối không phải là thứ mà một NPC không có trí năng làm ra được.

"Thì ra ngươi là NPC trí năng à." Nghe lời nói của ông chủ quán rượu, Ký Ngạo bất ngờ nói: "Vậy vừa rồi mọi người ở trong quán rượu, sao ngươi không ra ngoài kiểm soát đi."

"Khách hàng chính là thượng đế, cuộc chiến của chúng thần, há có thể để cho người phàm nhúng tay vào được." Ông chủ quán rượu cười tủm tỉm.

"Ha..." Mọi người nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến, không ngờ ông chủ quán rượu này có thể dối gạt như vậy, Ký Ngạo lại tò mò hỏi: "Nếu tiểu tử kia không trả tiền thì sao?"

"Ha ha!" Ông chủ quán rượu thản nhiên cười đáp: "Đã từng nghe qua Chư Thần Hoàng Hôn chưa?"

Nụ cười của ông chủ quán rượu vẫn chất phác rõ ràng như cũ, nhưng mà nụ cười này, lại khiến cho sau lưng đám cún Toàn Chân Giáo hơi hơi lạnh, liền giơ ngón cái từ tận đáy lòng lên cảm thán: "Lợi hại lợi hại, có khí phách, có khí phách!"

Ngay lúc đám người Toàn Chân Giáo đang đùa giỡn với ông chủ quán rượu, thì Vô Kỵ vẫn luôn có chút đăm chiêu đột nhiên lên tiếng ngắt lời: "Lão Ngưu, ngươi vừa nói rằng những người đối diện đó không có nền tảng võ thuật nào cả đúng không?"

"Không sai!" Vương Vũ chắc chắn đáp: "Nếu như ta nhìn không lầm, thì những người đó chắc chắn không phải là người các ngươi có thể chọc vào."

"Vậy ngươi nói nếu chưa từng rèn luyện, thì xác suất mà khả năng phản ứng của một người sẽ đạt đến cấp độ của bọn họ là bao nhiêu?" Vô Kỵ lại hỏi.

"Không rõ ràng lắm, không ai có thể nói rõ về mấy chuyện như thiên phú được." Vương Vũ không dám nói quá nhiều, thế giới to lớn không thiếu cái lạ, ngộ nhỡ đó thực sự là một kỳ tài ngút trời.

"Có bao nhiêu người có thiên phú dị bẩm như ngươi?" Vô Kỵ suy tư một chút rồi lại tiếp tục hỏi.

"Bọn họ đều nói trăm năm khó gặp một lần." Sau khi nhìn thấy đám người Huyết Sắc Thiên Lý, Vương Vũ cũng có chút chột dạ.

"Nói cách khác, có hai thiên tài còn hiếm có hơn cả người xuất hiện trăm năm một lần sao?" Vô Kỵ hồ nghi nói: "Sao ta lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc nhỉ?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment