Trang 86# 1
Chương 170: Thành Hắc Ám
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong lúc nói chuyện, đám người chơi truy sát người Toàn Chân Giáo đã đuổi theo tới trước mặt...
Xuân Tường xếp lũ tiểu quỷ thành một hàng ngăn cản đường của đám người kia, cười dài nói: "Các vị đang định làm gì thế? Đường bên này bị chặn rồi!"
"Toàn Chân Giáo?" Đám người kia ngẩn ra, nhao nhao nhìn về phía người bên Toàn Chân Giáo.
Những người này không biết mấy người Vô Kỵ, nhưng lại biết Minh Đô, lúc này thấy huy hiệu trên ngực mấy người Vô Kỵ giống với Minh Đô như đúc, lập tức đoán được thân phận của đám người Vô Kỵ.
Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp rồi lại không bằng chưa gặp... Bọn họ vốn tưởng rằng đám cao thủ Toàn Chân Giáo được đồn thổi trâu bò thế này thế nọ trên diễn đàn thì sẽ cao nhân cỡ nào, có ai ngờ lại toàn là một lũ trông không đứng đắn chút nào như thế này...
Thiên Hạ Anh Hào thấy Minh Đô đang trò chuyện vui vẻ với mấy người Vô Kỵ, bèn tiến lên và nói: "Ta là Thiên Hạ Anh Hào của công hội Thiên Hạ Vô Song! Phiền các vị nhường đường!"
Những lời này của Thiên Hạ Anh Hào rất là khách khí, ngữ khí cũng có vẻ làm màu, ý ngầm trong lời đó là bố mày là đệ nhất cao thủ của Thiên Hạ Vô Song, chúng mày hẳn là cũng biết, thức thời thì "chó khôn không chặn đường"!
Nếu gã nói những lời này với người khác thì có khi còn có chút tác dụng, nhưng trong mắt đám người Toàn Chân Giáo này, cao thủ chó má gì chứ, có khi chẳng bằng cục phân ven đường! Dù sao đám người này tiếp xúc với Vương Vũ trong thời gian dài, giờ bọn họ nhìn ai cũng coi là con sâu con kiến...
"Thiên Hạ Anh Hào là cái gì vậy?"
"Không biết, đã nghe nói tới bao giờ đâu... Nghe tên như là bán mông ấy!" Đám người bên Toàn Chân Giáo bàn tán ồn ào, những kẻ này không chỉ lòng dạ độc ác, mà miệng cũng cay độc vô cùng.
Thiên Hạ Anh Hào là một tên tự cảm thấy bản thân là cao thủ, nay bị người của Toàn Chân Giáo khinh bỉ như vậy, lòng rất khó chịu, bèn chỉ tay vào đám người Toàn Chân Giáo, quát mắng: "Đừng có được nể mặt mà không biết xấu hổ! Mau tránh ra, không bọn ta sẽ xông qua đấy..."
"Rầm!"
Thiên Hạ Anh Hào còn chưa nói dứt lời, Doãn Lão Nhị đã nghiêng người tung một chiêu Va Chạm đâm cho Thiên Hạ Anh Hào ngửa người ra sau, ở bên kia Ký Ngạo cũng lao sát tới, đè lên ngực Thiên Hạ Anh Hào, chân thì ngáng khiến Thiên Hạ Anh Hào ngã lăn ra đất, miệng hô "ui da".
Bao Tam và Danh Kiếm Đạo Tuyết theo sát phía sau, bốn người nhấn Thiên Hạ Anh Hào xuống đất dần cho một trận, khiến gã bị đánh cho hóa thành ánh sáng trắng...
Xong việc, Doãn Lão Nhị còn nhổ một bãi nước bọt lên chỗ Thiên Hạ Anh Hào vừa biến mất: "Phi! Thích khoe mẽ à, ta đã sớm ngứa mắt với ngươi rồi!"
"..." Những người chơi khác đồng loạt sửng sốt... Đây là cao thủ của Toàn Chân Giáo sao? Tại sao cứ cảm thấy bọn họ càng giống một đám vô lại hơn.
"Ôi đệt!" Trong đám người chơi kia có mấy người là bạn bè của Thiên Hạ Anh Hào, thấy gã bị làm thịt, bèn gào lên định lao tới báo thù... Nhưng bọn chúng chưa đi được mấy bước thì dưới chân đã xuất hiện một kết giới Bẻ Cong, ngay sau đó một đám lửa bao quanh bọn họ.
"...!!" Đám người kia lại kinh ngạc tới ngây người... Khống chế diện rộng, gây sát thương diện rộng, nếu thật sự đánh nhau, cho dù bọn họ có thể xông qua thì cũng sẽ chết một mảng người.
Đương nhiên đám người Toàn Chân Giáo cũng biết hậu quả đó, Vô Kỵ cười tủm tỉm đi ra, nói: "Các vị nên nghĩ cho rõ ràng chút, tuy mấy người bọn ta chắc chắn không ngăn cản được các vị, nhưng nếu bọn ta muốn để lại mười mấy mạng là rất dễ dàng. Chúng ta vốn không thù không oán, cần gì phải lưỡng bại câu thương. Vả lại mục tiêu nhiệm vụ chỉ có một, các người thì lại hầu như không quen biết, chẳng lẽ cam lòng làm không công sao? Còn nữa, đây chỉ là game mà thôi... Chết một lần chẳng đại biểu cho điều gì cả, nếu Thiết Ngưu tìm các người báo thù, các người cảm thấy mình có phần thẳng nào không?"
Vô Kỵ không hổ là người đa mưu túc trí của Toàn Chân Giáo, rất giỏi về tâm kế, giờ phút này hắn ta tung ba vấn đề ra, chọc thẳng vào trong tâm lý đám người kia.
"Lưỡng bại câu thương" và "một mục tiêu", bọn họ còn có thể nghĩ là lỡ như mình may mắn, nhưng khi nghĩ tới việc phải đối mặt với sự truy sát từ Vương Vũ, tất cả bọn họ đều thấy sợ hãi.
Vương Vũ chính là kẻ dám một mình đánh BOSS cơ mà! Thường ngày bọn họ không dám nói bọn họ là cao thủ, nhưng nói đúng lương tâm thì bọn họ vốn không cùng một tầng bậc với Vương Vũ... Vả lại có câu là không sợ tặc, chỉ sợ bị tặc nhớ nhung, nếu cứ bị một kẻ như vậy nhìn chằm chằm, bọn họ chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh rồi.
"Được, cứ thế này đi... Ta không đuổi theo nữa, cứ thành thật làm nhiệm vụ của mình thôi!" Một người chơi thoát khỏi đội ngũ truy sát trước nhất...
Thấy có người sợ hãi, những người khác cũng lắc đầu thở dài rồi đi theo. Có một số ít vẫn chưa từ bỏ, nhưng cũng không làm nên trò trống gì, dưới cái nhìn chòng chọc và nụ cười lạnh của đám người Toàn Chân Giáo, bọn họ cuối cùng vẫn phải ủ rũ đi đường vòng.
Khăn che mặt ẩn giấu tuy không lừa được người chơi, nhưng lại có thể lừa hệ thống... Thập Tự Quân lại là lũ NPC ngu ngốc, Vương Vũ vòng vèo hai ba lượt là đã bỏ rơi được bọn chúng. Sau đó hắn trốn ra khỏi doanh địa, mở bản đồ đi thẳng tới thành Hoang Vu.
"An toàn chưa Thiết Ngưu?" Người của Toàn Chân Giáo chặn ở cửa ra của doanh địa một lúc, thấy không ai đi qua thì mới gửi tin nhắn hỏi thăm.
"Ừ! Lên phi thuyền rồi, các người đừng quay về thành Hoang Vu nữa, có không ít người đang tìm các ngươi đó!" Vương Vũ trả lời.
"Tìm bọn ta? Chú Ngưu không nghe nhầm chứ? Quả thực không phải tìm chú à?" Ký Ngạo hỏi lại.
Vô Kỵ nói: "Lần này chúng ta gần như đắc tội cao thủ của các công hội trong game Trọng Sinh này, không tìm chúng ta mới là lạ!"
Minh Đô rít lên: "... Ui da, người ta sợ quá! Thiết Ngưu nhất định phải bồi thường cho bọn ta nha!"
"Đúng đó đúng đó, một người một trăm vàng nhá?" Danh Kiếm Đạo Tuyết cười nói.
Xuân Tường khinh bỉ hai người này: "Nhìn các ngươi là biết chưa trải việc đời bao giờ, chỉ một trăm có thấy hạ giá quá không, ít hơn một nghìn Thiết Ngưu còn ngại chào hỏi chúng ta ấy!"
Vương Vũ: "..."
Đám người Toàn Chân Giáo đều tinh ranh, có kinh nghiệm truy sát và bị truy sát khá là phong phú, chút chuyện này với bọn họ vốn chẳng là gì, bọn họ bàn bạc rồi quyết định rời khỏi doanh địa tới thành Tội Ác.
Mục đích của Vương Vũ lúc này chính là trạm cuối cùng của nhiệm vụ, thành Hắc Ám...
Thành Hắc Ám thuộc về trận doanh Hắc Ám...
Trong cốt truyện trên web game, quân đoàn Hắc Ám vốn là vai phản diện, bọn họ vốn ở trong Địa Ngục cằn cỗi, vì cướp đoạt tài nguyên nên được sự trợ giúp từ giáo hội Hắc Ám, bọn họ đã thoát khỏi Địa Ngục, phát động cuộc chiến "Hắc Ám Giáng Xuống", xâm nhập thành thị của loài người.
Giáo hội Hắc Ám có bảy vị trưởng lão, bọn họ từng được Ma Vương tẩy lễ, mỗi một người có thể địch lại cả vạn người, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, quân đoàn Hắc Ám đã từng một lần chiếm được 90% lãnh địa của đại lục.
Sau đó năm vị anh hùng xuất hiện trong loài người, tổ chức nên quân phản kháng, lại liên hợp với hai vị thần quan của Thánh Đình, cuối cùng đã đẩy lùi quân đoàn Hắc Ám về nơi cằn cỗi hiện tại... Chính là trận doanh Hắc Ám hiện nay.
Ác ma có tuổi thọ vĩnh hằng, mà bảy vị anh hùng thì đã thoái lui hoặc mất tích, lại thêm Thánh Đình ngạo mạn, con người lục đục với nhau, nên đã nhanh chóng chia ra làm hai... Vì vậy quân đoàn Hắc Ám bèn nhân cơ hội phát động lần xâm chiếm thứ hai... Chính là lúc này.
Thành Hắc Ám là thành chính lớn đứng đầu của trận doanh Hắc Ám, đồng thời cũng là hang ổ của giáo hội Hắc Ám trong game này.
Ở trước cấp 25, khi chưa phân chia trận doanh, người chơi của hai phe có thể giao thiệp với nhau. Nếu là sau cấp 25 khi đã phân chia trận doanh, người của trận doanh Quang Minh mà dám bén mảng tới nơi này là chắc chắn sẽ bị truy sát... Bởi vì hạ gục được người chơi của trận doanh đối địch là không những không bị cộng điểm tội ác, mà còn được tăng điểm vinh dự...
Nói tới vinh dự, Vương Vũ đã nhận được một trăm điểm vinh dự của trận doanh Hắc Ám mà hắn chẳng hiểu ra sao... Hắn cảm thấy mình thật vô tội, rõ ràng chí hướng của hắn là làm một thanh niên tốt, tại sao lại đi lên con đường không lối về? Cuối cùng Vương Vũ tổng kết rằng không phải do hắn sa đọa, mà là hệ thống đã phá hủy cơ hội để hắn làm người tốt.