Trang 859# 2
Chương 1718: Kiếm Tử Thanh Âm Dương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bản chất của chiến tranh chính là sinh linh đồ thán, cho dù chủng tộc nào chiếm vị trí chủ đạo nhất định sẽ tiếp tục nhắm ngay đầu mâu vào trận doanh Trung Lập không màng thế sự, đến lúc đó lại là gió tanh mưa máu mà thôi. Vì vậy nên mỗi khi sức mạnh một bên đánh vỡ cân bằng thì trận doanh Trung Lập sẽ tiến hành cân bằng sức mạnh đôi bên.
Thần ma không có khái niệm phân chia tốt xấu, cũng không có cái gọi là chính nghĩa và tà ác, có chăng chỉ là hai chủng tộc mạnh mẽ tàn phá những chủng tộc nhỏ yếu.
Tín đồ thần ma bên nào cũng cho là mình đúng, tin chắc đối phương mới là căn nguyên tội ác mà không biết thần linh mình tín ngưỡng mới là người đứng sau màn.
Sở dĩ Võ Thần đồ thần diệt ma, phong ấn tất cả những nhân vật mạnh mẽ có thể ngự trị nhân loại, cũng bởi vì hắn hiểu rõ hơn bất kì ai cái gọi là thần ma chỉ là lời nói dối buồn cười nhất thiên hạ.
Ngay cả Diệt Thế Chi Tinh kia thật ra cũng do hai tộc thần ma vì chia sẻ thế giới Trọng Sinh mà gọi ra. Đáng thương thay tín đồ của họ còn đang đợi tín ngưỡng của mình tới cứu vớt.
Nhưng người thật sự cứu bọn họ khỏi cái chết lại là truyền nhân Võ Thần...
"Mịa nó! Đen tối như thế sao?" Nghe Ẩn Giả tự thuật xong trong lòng Vương Vũ không khỏi chấn động.
Chơi game lâu như vậy, tuy Vương Vũ không có thiện cảm gì với Thần tộc nhưng theo nội dung vở kịch của game thì Thần tộc vẫn luôn lấy hình tượng tươi sáng tích cực để gặp người, không ngờ cốt truyện trò chơi này vẫn còn chân tướng bị che lấp. Điều này làm cho Vương Vũ đã tiếp nhận Thần tộc là phe chính nghĩa nhất thời khó có thể tiếp thu được.
Có điều sau khi chấn động là bừng tỉnh.
Chẳng trách Võ Thần phải phong ấn tất cả những kẻ mạnh trên thế giới này, bao gồm Quân Chủ Liệt Diễm Nephis. Chẳng trách Võ Thần còn muốn thiết kế một cây cung Thần khí Tru Thần Phá Ma. Hóa ra từ đầu đến cuối kẻ địch của loài người không phải trận doanh đối lập, mà là những thần ma coi họ như quân cờ.
Con dân thành Atlanta vì không khuất phục thần đã nghiên cứu sức mạnh vượt qua thần linh, bị thần linh nhấn chìm vĩnh viễn dưới đáy biển. Tộc TiTan vì không chịu sự cai trị của thần linh nên bị trục xuất tới nơi lạnh lẽo nhất vĩnh viễn. Thành Dư Huy thoát khỏi sự khống chế của thần nên cũng bị trăm vạn tín đồ vây công.
Tất cả những thứ này đều tỏ rõ thần ma trên thế giới này không hề khác biệt, đều là những sắc mặt xấu xí khó coi không gì sánh được, cắn nuốt lẫn nhau mà thôi.
Nếu Vô Kỵ nhận được nhiệm vụ này chắc chắn sẽ không cảm thấy gì. Dù sao bọn họ chơi game nhiều năm như vậy, còn nhiệm vụ cốt truyện đầy hố nào chưa thấy chứ. Nhưng đây là lần đầu tiên Vương Vũ chơi game, lại là loại game mô phỏng toàn diện mang tới cảm giác chân thật mạnh mẽ như Trọng Sinh thế này, xúc động trong lòng hắn có thể tưởng tượng được.
"Không sai!"
Ẩn Giả gật đầu một cái nói: "Tốt nhất ngươi nhanh chóng lên đường đi, Thánh Hồn Chi Tử và Ma Hồn Chi Chủ đều là tồn tại Thần cấp, sở dĩ bây giờ chỉ ở cấp 100 là bởi vì vừa mới giáng lâm, thực lực còn suy yếu… Khi đi tốt nhất nên mang theo bạn đồng hành."
"Trạng thái suy yếu..."
Ẩn Giả vừa nói xong Vương Vũ đã xạm mặt lại: "Ngươi thật không đáng tin! Ta mới đến cấp 69 ngươi lại để ta đi giết BOSS Thần cấp 100 trong trạng thái suy yếu? Sao ngươi không nói toẹt ra là để ta đi chết?"
Là một người thường xuyên tiếp xúc với BOSS cấp Thần, Vương Vũ hiểu rõ những con BOSS cấp cao này hơn xa tất cả những người chơi khác.
BOSS cao cấp trong Trọng Sinh chia làm hai loại chính, một loại là trạng thái đỉnh cao, một loại là trạng thái suy yếu.
Trạng thái đỉnh cao tên như ý nghĩa, chính là giới hạn của BOSS là đẳng cấp hiện tại. Ví dụ như thành chủ Willy cấp 80, trạng thái mạnh nhất là cấp 80, kỹ năng thuộc tính cũng trong phạm vi cấp 80.
Loại BOSS này dù sao cũng dễ đối phó hơn, cho dù đã vượt cấp của Vương Vũ thì hắn cũng có thể dựa vào trình độ thao tác mà ung dung làm thịt.
Nhưng BOSS trạng thái suy yếu lại không giống, loại BOSS này đẳng cấp ban đầu cao hơn nhiều, chỉ là do một số nguyên nhân bên ngoài mới biến thành cấp bậc bây giờ, tuy cấp bậc không cao nhưng riêng thao tác, kỹ năng, thuộc tính… đều là bản suy yếu của thuộc tính gốc.
Làm một ví dụ nhé. Cùng là BOSS cấp 10, BOSS trạng thái đỉnh cao cùng lắm chỉ có thể bắn ra quả cầu lửa, mà BOSS trạng thái suy yếu lại có thể phun một con rồng lửa vào mặt người chơi. Tạm thời chưa tính uy lực, hiệu quả của kỹ năng này hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau, cảm giác quen thuộc như người chơi cao thủ chơi nhân vật yếu vậy.
Cái gọi là Thánh Hồn Chi Tử và Ma Hồn Chi Chủ vừa nghe tên đã biết không dễ trêu. Chúng vung tay lên là có thể ném bản cấm chú thu nhỏ ra đánh người, so với con BOSS cấp 100 đỉnh cao hoàn toàn là hai khái niệm được không?
Vương Vũ cũng từng đánh không ít BOSS bản suy yếu, biết rõ sự đáng sợ của BOSS Thần cấp. Thần Quang Minh Luke mới cấp 80 đã khó đối phó như vậy, huống hồ đây còn là hai con BOSS Thần cấp 100 suy yếu?
"Đừng lo lắng như vậy mà, lần này ngươi có thể mang theo đồng đội!" Ẩn Giả nói.
"Ta tin ngươi cái quỷ ấy, ngươi là lão già thối tha hư hỏng!" Vương Vũ cố nén cảm xúc muốn dựng thẳng ngón giữa lên, mắng: "Đồng đội của ta cấp bậc còn không bằng ta thì mang theo bọn họ có tác dụng chó gì? Tặng đầu người sao? Có phải ngươi lại cắt xén đạo cụ nhiệm vụ?"
"Haha!" Ẩn Giả nghe vậy vô liêm sỉ cười nói: "Đừng nói khó nghe như thế mà, chuyện này làm sao gọi là cắt xén, ta chỉ đang khảo nghiệm trí tuệ của ngươi mà thôi."
Lão vừa nói vừa móc hai thanh kiếm lớn ra đưa cho Vương Vũ: "Hai Thần khí này là ta tài trợ cho ngươi, đây chính là món đồ cuối cùng của Võ Thần đại nhân để cho ta nhớ nhung, ngươi cầm đi!"
"Ta biết mà!" Vương Vũ bĩu môi, tiện tay nhận lấy chúng.
Nói tới BOSS cấp 100 Vương Vũ thật sự không sợ. Dù sao thân là Võ học gia cấp tông sư, trên thế giới này có rất ít đồ vật có thể làm Vương Vũ sợ hãi, huống hồ chỉ là một bộ số liệu trong game.
Sở dĩ làm như vậy cũng bởi vì Vương Vũ hiểu quá rõ NPC bên trong Trọng Sinh, nếu không lão Ẩn Giả tám phần mười sẽ nuốt luôn hai thanh kiếm này… Đấu với mấy cái đồ không biết xấu hổ, không thể làm người quá thành thật.
Song khi Vương Vũ nhìn thấy thuộc tính của hai cái kiếm này suýt nữa kìm không được xúc động muốn chửi má nó ngay tại chỗ.
Tên của chúng vô cùng đơn giản, một cái gọi kiếm Thanh Âm một cái gọi kiếm Tử Dương, thuộc tính cũng cực kì mạnh mẽ, đều là vũ khí cấp Sử Thi, hơn nữa hợp vào nhau còn có thể tạo ra Thần khí Truyền Kỳ "Kiếm Tử Thanh Âm Dương". Quả thực là vũ khí hàng đầu của nghề Chiến sĩ.
Nhưng hố to là điều kiện sử dụng hai món vũ khí này là cấp 100.
Chơi cái quỷ gì đây! Người Toàn Chân Giáo có thể sử dụng chúng chỉ có bốn, ngoài hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị thì chính là Vương Vũ và Ký Ngạo là Võ học gia. Trong bốn người này đẳng cấp cao nhất là Vương Vũ cũng mới 69, món vũ khí cần cấp 100 có khi sang năm cũng không dùng được.
"Ngươi chơi ta à?" Vương Vũ tức giận nói: "Đồ chơi này dùng như thế nào?"
"Liên quan gì đến ta!" Ẩn Giả liếc xéo Vương Vũ một cái nói: "Đồ ta đã cho ngươi, ngươi dùng sao thì dùng, không thích thì trả cho ta."