Trang 873# 2
Chương 1746: Cung
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hô..."
Ánh sáng trắng là biểu tượng của cái chết.
Nhìn thấy Lôi Tư cuối cùng cũng hóa thành một luồng ánh sáng trắng, mọi người không tự chủ được mà thở phào một hơi.
"Mẹ nó, mệt chết lão nương rồi!"
Nhất là Linh Lung Mộng, thấy Lôi Tư chết, biểu cảm trên gương mặt liền buông lỏng, đặt mông ngồi xuống mặt đất, rồi lau mồ hôi mắng: "Sau trận chiến này, lão nương như thể bị mấy chục đại hán chà đạp qua vậy... Lão Ngưu, tùy ngươi cả đó."
"Ặc..."
Cách chọn lọc từ ngữ của Linh Lung Mộng vẫn phóng khoáng như vậy, đám người Toàn Chân Giáo nghe vậy đầu liền đầy hắc tuyến, chẳng qua mọi người cũng cực kỳ thấu hiểu tâm tình của Linh Lung Mộng.
Đậu má, trận chiến đấu vừa rồi nhìn như hữu kinh vô hiểm, nhưng chỉ người có kinh nghiệm mới biết được rốt cuộc nguy hiểm đáng sợ đến thế nào.
Suy cho cùng thì cấp bậc của đối thủ cũng rất cao, sát thương lại càng kinh người hơn, chỉ cần bị đụng đến thì sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Dưới loại tình huống này, tỷ lệ sai lầm đối với thao tác của mọi người bằng không, đối mặt với BOSS Thần cấp vẫn nên cẩn thật một chút, bằng không khi BOSS tới gần, thì yêu cầu như vậy chỉ đơn giản là biến thái đến tột cùng.
Cho dù là cao thủ đỉnh cấp như Vương Vũ, cũng không thể làm được dễ dàng như vậy, huống chi là một tay khống chế chủ yếu xếp hàng sau như Linh Lung Mộng...
Chỉ cần là một lỗi sai trong trận chiến vừa rồi, thì Vương Vũ có thể sẽ bị một kích giết chết, không có Vương Vũ kháng quái, những người Toàn Chân Giáo khác cũng không đối phó được một nửa của Lôi Tư, cho nên trong trận chiến này, Linh Lung Mộng gần như căng thẳng thần kinh suốt cả quá trình, chỉ lo bản thân mình lại làm hỏng chuyện vào thời khắc mấu chốt.
Vương Vũ là người tập võ, chiến đấu hết sức chăm chú trong thời gian ngắn đối với Vương Vũ mà nói chỉ giống như ăn cơm uống nước bình thường, không hệ trọng lắm, nhưng đối với người bình thường như Linh Lung Mộng mà nói thì lại là gánh nặng cực kỳ lớn.
Ví dụ như khi tác giả chơi LOL, chơi vị trí tấn công sát thương không thấy vui, chính là bởi vì bổ đao di chuyển vị trí quá lãng phí tinh lực, tuổi tác lớn cũng dễ dàng mệt mỏi ấy mà.
May là đây là trong trò chơi, cũng không cần thay đổi thể lực, nói cách khác, thì thể chất của một đại tiểu thư thích ở nhà như Linh Lung Mộng không hạ đường huyết sau một trận chiến đấu mới là lạ.
"Ha ha! Nhờ có Mộng tỷ cả đó."
Vương Vũ cũng không dám đón đỡ đẳng cấp hắc cô nương này của Linh Lung Mộng, nghe được lời của Linh Lung Mộng liền vội vàng cười ha ha nói sang chuyện khác: "Chuyện ở đây, nhất định sẽ có hậu tạ."
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa!" Linh Lung Mộng đáp: "Ta thấy có hứng thú với đồ vật như vậy."
Nói tới đây, Linh Lung Mộng liền cười tà mị, nhướn lông mày nhìn thoáng qua Vương Vũ.
"Lộp bộp!"
Vương Vũ thấy thế, tâm lý bỗng dưng cả kinh, liền vội vàng khoát khoát tay: "Mộng tỷ, không được đâu, ta chính là người đàng hoàng..."
Đàn bà con gái của xã hội ngày nay quá lưu manh rồi, nam nhân đi ra ngoài chơi, nhất định phải chú ý bảo vệ mình cho thật tốt.
"Ta phi!"
Lời Vương Vũ còn chưa nói xong, Linh Lung Mộng đã nhổ một ngụm nước bọt nói: "Ta nói là cây cung của ngươi ấy!"
"Cái này á..." Vương Vũ quay đầu nhìn thoáng qua cây cung ở sau lưng, thuận tay cầm nó trong tay rồi nói: "Ta còn tưởng rằng chuyện gì lớn nữa cơ, nhưng thứ này có ràng buộc với ta rồi, bằng không ta cho ngươi mượn chơi hai ngày nhé."
"Đệt!" Linh Lung Mộng đảo mắt xem thường nói: "Ngươi cùng cái đám khốn nạn Toàn Chân Giáo này học xấu rồi, chỉ giở trò giả dối, xem ta dốc nhiều sức lực như vậy, mà đợi BOSS rơi đồ thì đồ vật tốt đều bị ngươi cầm đi trước là sao?"
"Cũng phải, cũng phải!" Vương Vũ vội vàng gật đầu đáp: "Ta phải xem rơi ra cái gì trước tiên đã..."
Nói xong, Vương Vũ đi vài bước về phía trước, cúi đầu tìm kiếm ở nơi Lôi Tư đã biến mất.
"Ế?"
Kết quả, Vương Vũ nhìn tới nhìn lui mấy lần, thế nhưng trên mặt đất trống không chẳng có thứ gì, trên đầu không khỏi toát ra một dấu chấm hỏi.
Không đúng nha, Lôi Tư chính là quái Thần tộc, lại là BOSS Thần cấp, còn bị giết đầu tiên nữa, ít nhiều gì cũng phải nổ ra một chút đồ vật chứ, sao trên mặt đất cái gì cũng không có vậy? Lẽ nào?
"???"
Trong lúc Vương Vũ ngớ người nhìn dưới mặt đất, thì một trận kình phong đột nhiên kéo tới, Vương Vũ liền cảm nhận được một cỗ hơi thở cường đại ngay trước mặt, sau đó một đạo kim quang từ nơi Lôi Tư biến mất bắn ra.
"Lão Ngưu! Không ổn! Mau lùi về phía sau!"
Cùng lúc đó, mọi người Toàn Chân Giáo ở phía sau Vương Vũ vội vàng lớn tiếng nhắc nhở Vương Vũ, Vương Vũ cũng chẳng thèm nâng đầu, nhảy liên tục về sau vài cái, kéo dài khoảng cách với đoàn kim quang kia.
"Phàm nhân vô tri!"
Lúc này, một thanh âm thiếu đòn quen thuộc vang lên bên tai Vương Vũ, kim quang tản đi, Lôi Tư lại xuất hiện trước mắt Vương Vũ một lần nữa, không chỉ hoàn hảo không hao tổn gì, mà ngay cả thanh máu trên đầu cũng khôi phục như lúc ban đầu.
"Chuyện này..."
Thấy một màn như vậy, mọi người trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Viết nhiều chương như vậy mới giết chết được cái tên khốn nạn này, mà giờ cái tên khốn nạn này lại sống lại!!
Thực ra, mọi người đều đã tiếp thu việc BOSS Thần cấp có thể sống lại này rồi, thế nhưng rõ ràng Lôi Tư này đã hóa thành một đường bạch quang rồi biến mất, làm sao còn có khả năng sống lại được chứ? Cái này hoàn toàn không phù hợp với thiết lập nha.
"Ha ha ha!"
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt đám người Vương Vũ, Lôi Tư cười đắc ý, nói: "Các ngươi cho rằng mình có năng lực đối đầu với Thần sao? Thần bất tử bất diệt, chỉ cần có ánh sáng, thì ta có thể bất tử! Cái đám bò sát này, các ngươi đã chọc giận ta triệt để, thì hãy mang theo cơn giận của ta xuống địa ngục đi!"
Lời còn chưa dứt, Lôi Tư đã nhún người nhảy lên, vọt tới trước mặt Vương Vũ, kiếm quang trong tay từ trên trời giáng xuống bổ về phía Vương Vũ.
Tốc độ của Lôi Tư rất nhanh, Vương Vũ muốn né tránh cũng đã không kịp nữa rồi, do vừa rồi trong lúc cãi cọ với Linh Lung Mộng, Vương Vũ đã cầm cung ở trong tay, dưới loại tình huống này cũng không kịp cắt thành quyền bộ, chỉ đành dựng hai tay, giơ trường cung trong tay lên.
"Đang!"
Một thanh âm kim thiết đan xen vang lên, quang kiếm của Lôi Tư chém lên trường cung của Vương Vũ vững vàng mạnh mẽ.
Vương Vũ cũng đã được mở mang kiến thức về lực đạo của Lôi Tư, biết được sức lực của cái thứ hàng này lớn vô cùng, cho dù bản thân có đón đỡ thành công, nhưng nếu không giảm bớt lực, thì lần này phỏng chừng sẽ bị một kiếm này đánh chết.
Bởi vậy, trong lúc đón đỡ thành công, Vương Vũ cũng theo bản năng giảm bớt lực lại...
Thế nhưng, điều khiến cho Vương Vũ không ngờ tới, chính là vốn tưởng rằng theo một kiếm này giáng xuống sẽ có lực đạo như dời non lấp biển, kết quả trường cung màu đen trong tay Vương Vũ lóe lên ánh sáng màu đen, kiếm quang trong tay Lôi Tư giống như trâu đất xuống biển, ngay lập tức bị hấp thu không còn chút tung tích nào, căn bản vô lực tháo gỡ.
"Phù phù!"
Đột nhiên vũ khí biến mất nên Lôi Tư không kịp thu lực lại, ngay lập tức ngã quỵ trên mặt đất...
Vương Vũ nhân cơ hội này lui về phía sau, kéo khoảng cách với Lôi Tư một lần nữa... mà ánh mắt của đám người Toàn Chân Giáo cũng tức khắc bị trường cung trong tay Vương Vũ thu hút, biểu tình trên mặt tràn ngập "Ai u mẹ nó!".
Thậm chí, ngay cả việc chụp màn hình kỷ niệm Lôi Tư như chó gặm phân đáng giá như vậy, mà mọi người đều lựa chọn bỏ qua nó.
Sự kinh ngạc trên mặt Vương Vũ cũng không kém đám người Toàn Chân Giáo bao nhiêu....
Bất kể như thế nào cũng không ngờ tới được, phá cung có bề ngoài thoạt nhìn xấu xí này, lại có được năng lực khủng khiếp như vậy, mọi người đánh lâu như vậy mới không dễ dàng gì đánh chết được BOSS, vậy mà vừa đối mặt với cây cung này lại chịu thiệt thòi...
Mẹ nó quả thật, tâm tình của đám người Vương Vũ vừa vui vừa giận, phải gọi là rất phức tạp.
Vui là vì cây cung này rõ ràng là đạo cụ mấu chốt để đối phó với Lôi Tư, giận chính là vì có đạo cụ như vậy mà đến giờ Vương Vũ mới lấy ra, có ý đồ gì đây!
"Lão Ngưu, ngươi đúng là đồ điên!" Sau khi bình tĩnh lại, Linh Lung Mộng liền phẫn nộ hét lên: "Có thần khí trong tay mà còn muốn chúng ta phải phí sức lực với ngươi nữa, ngươi cố ý đúng không...."