Trang 89# 2
Chương 177: Dân Liều Mạng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lúc này Vương Vũ đã học được Mãnh Hổ Chưởng và Chân Khí Bạo Phá của cấp 20, chính là kỹ năng biểu tượng của hai nghề nghiệp này.
Mãnh Hổ Chưởng: Dùng bàn tay chụp bắt và tấn công kẻ địch, bỏ qua 30% phòng ngự của kẻ địch, đồng thời tạo thành 150% sát thương vật lý.
Chân Khí Bạo Phá: Dùng Niệm Khí ngưng tụ thành Chân Khí Cầu rồi phóng ra, khi nổ thì tạo thành sát thương ma pháp 200% trong phạm vi 50m.
Sát thương của chụp bắt phá giáp và sát thương ma pháp phạm vi nhỏ, chính là đặc trưng của hai nghề nghiệp này.
Sau khi học xong kỹ năng, Vương Vũ cũng đăng xuất khỏi game.
Từ trước đến nay Vương Vũ vẫn luôn chơi game rất hạn chế, nhưng ngày hôm nay lại ngoại lệ chơi cả một ngày, không phải hắn không khống chế được bản thân mình, mà là người chơi ở trong game, mọi việc đều không thể theo ý mình được.
Chơi cả một ngày, bụng Vương Vũ đã sớm đói đến kêu ùng ục, sau khi đăng xuất Vương Vũ thấy Mục Tử Tiên không ở phòng ngủ, có tiếng nước chảy vang lên trong phòng bếp, nên nói vọng về phía nhà bếp: "Vợ ơi, anh đói rồi!"
"Em biết rồi, cơm cũng xong hết rồi đây!" Mục Tử Tiên nói.
"Ừ!" Vương Vũ cầm khăn lông lau mặt, chạy đến nhà bếp, nhìn thấy Mục Tử Tiên nấu một bàn đồ ăn ngon, bèn thò tay định bốc.
Mục Tử Tiên giơ một đũa đập vào tay Vương Vũ, giả vờ giận nói: "Tay có bẩn không đấy!"
"Anh đi rửa ngay đây!" Vương Vũ cười hì hì đi về phía nhà vệ sinh.
"Từ từ!" Mục Tử Tiên gắp một miếng thịt, thổi thổi, nhét vào miệng Vương Vũ nói: "Đi xuống siêu thị dưới tầng với em, mua thêm chút gạo và mì về, sắp sang năm mới rồi, siêu thị đóng cửa sớm, đi muộn sẽ đóng cửa mất."
"Được!" Vương Vũ gật đầu... Việc cần kỹ thuật thì hắn không làm được, loại việc cần sức lao động như khiêng gạo khiêng bột này hắn vẫn có thể thuận tay làm được.
"Đúng rồi!" Mục Tử Tiên nói một câu: "Còn phải ra ngân hàng rút tiền mặt, sắp sang năm mới không có tiền mặt thì phiền phức lắm!"
"Ừ, được, nghe lời em!" Vương Vũ cười nói.
Ngân hàng ở ngay bên cạnh siêu thị, hôm nay sắp sang năm mới, ngân hàng cũng không nghỉ, có rất nhiều người rút tiền, năm mới mà, muốn xem lại thu nhập một năm của mình, hưởng thụ một chút thành quả của một năm...
Mục Tử Tiên lấy số ở cửa ra vào, sau đó hai người yên lặng ngồi ở góc sáng sủa trong đại sảnh đợi nhân viên gọi đến tên mình.
Nhưng vào lúc này, bốn người đàn ông từ ngoài cửa đi vào.
Sau khi bốn người này đi vào đại sảnh, nhìn mọi người xung quanh liếc một cái, Vương Vũ đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc, vì thế theo bản năng quay mặt sang.
Vương Vũ và một trong bốn người đó bốn mắt nhìn nhau, trong con mắt màu xám của người kia không hề có chút tình cảm gì, khí tức chết chóc nồng đậm, khiến Vương Vũ không nhịn được nhíu mày.
Trước đây khi còn nhỏ Vương Vũ đi theo ông nội tập võ, từng gặp một cao thủ xuất thân quân nhân, ánh mắt người kia và tên này dường như cùng một nơi sinh ra, có điều hình dạng tùy tiện kia không giống người từng học võ, cũng không giống như từng được huấn luyện.
"Dân liều mạng sao?"
Nghĩ đến đây, Vương Vũ lại liếc nhìn bốn người một chút, nhớ đến Mục Tử tiên ở bên cạnh, Vương Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải dịch về phía Mục Tử Tiên bên cạnh một chút, dùng vai chặn lấy Mục Tử Tiên.
"Anh lạnh sao?" Mục Tử Tiên hỏi.
Vương Vũ lắc đầu nói: "Không phải! Chúng ta quay về đi, ngay mai hãy quay lại!"
"Ấy..." Mục Tử Tiên giật mình một cái, sau đó nói: "Được thôi!"
Kết hôn với Vương Vũ lâu như vậy, Mục Tử Tiên cực kỳ hiểu tính cách Vương Vũ, hiểu rõ nếu hắn đã quyết định như vậy, tất nhiên có suy nghĩ của mình, cho nên cũng không hỏi vì sao.
Hai người vừa đứng dậy định rời khỏi, đột nhiên một tiếng súng vang lên, ngay sau đó nghe thấy một tiếng quát to: "Không ai được di chuyển!"
Vương Vũ nhìn theo tiếng thét, người đàn ông vừa mắt đối mắt với mình kia vừa một tay cầm súng bắn vỡ camera, vừa quát mắng mọi người, ba người còn lại lấy công cụ mang theo đập vỡ kính chống đạn trên quầy, vươn tay kéo nhân viên trong quầy đi ra.
"A! Cứu tôi với!"
Nước Trung Quốc cấm súng đã lâu, dân chúng bình thường làm sao từng gặp được cảnh tượng như thế này, lúc này lập tức sợ đến mức rối rít ôm đầu chạy ba chân bốn cằng.
"Pằng! Pằng!"
Lại hai tiếng súng vang lên, hai người đang định xông ra ngoài cửa thì bị bắn trúng, ngã xuống trong vũng máu!
Dùng súng bắn chết người có lực trấn áp hơn dùng súng bắn vỡ camera rất nhiều, khiến quần chúng hoảng hốt, ngay tại chỗ bị dọa cho sợ hãi, ngơ ngác run rẩy ra đó.
"Ngồi xuống!" Người đàn ông kia lại quát lên.
Vương Vũ nhẹ nhàng ấn vai Mục Tử Tiên ngồi chồm hổm xuống, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng sợ!"
"Ừ!" Mục Tử Tiên cố gắng gật đầu.
Sự từng trải trong cuộc sống của Mục Tử Tiên còn phong phú hơn Vương Vũ, biết sắp sang năm mới, ai cũng muốn ăn tết tử tế, đám người này cũng không ngoại lệ, hơn nửa là muốn cướp một khoản tiền mà thôi, đa phần là sẽ không làm hại đến tính mạng người khác.
Nhưng mà Vương Vũ cảm nhận được mùi máu tanh trên người bốn người kia, biết rõ chuyện này không thể nào đơn giản như vậy được, lúc này bình tĩnh thản nhiên, chỉ là để Mục Tử Tiên bớt sợ hãi.
Ngân hàng gần tiểu khu này chỉ là một chi nhánh, diện tích rất nhỏ, người đàn ông kia từ trên cao nhìn xuống nhìn mọi người ngồi chồm hổm trên mặt đất, chỉ cần liếc mắt là thấy rõ động tác của tất cả mọi người, tất cả mọi người cũng giống như Mục Tử Tiên, cho rằng họ chẳng qua chỉ cướp tiền, cho nên không ai dám báo cảnh sát chọc giận họ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ trong chốc lát, dưới sự đe dọa của ba người khác, nhân viên lễ tân lấy ra một chồng lại một chồng tiền giấy đỏ rực, nhanh chóng bỏ vào túi du lịch để ba người đeo lên vai.
"Lão tứ, chúng ta đi!"
Sau khi ba người nhét đầy tiền vào túi, một tên trên mặt có vết sẹo, quay đầu gọi người đàn ông cầm súng một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
"Không được!" Người đàn ông cầm súng được gọi là lão tứ kia nói: "Họ nhìn thấy nhân dạng của chúng ta rồi!"
"Được, vậy thì giết hết đi!" Mặt sẹo tiếp lời, vươn tay lấy một khẩu súng từ phía sau ra.
Giọng nói của gã mặt sẹo không to nhưng lúc ấy xung quanh đang lặng ngắt như tờ, câu nói của gã vang lên rõ ràng trong tai mọi người.
Vừa nghe thấy mặt sẹo nói như vậy, tất cả mọi người không còn bình tĩnh nổi nữa rồi, bọn họ hoảng loạn lên, mặt sẹo cũng không nói đùa, giật chốt đang định nổ súng.
"A..." Mấy người gần bốn người kia nhất la hét sợ hãi, hiện trường lại hỗn loạn lần nữa. Hai vợ chồng Vương Vũ cũng không cách xa bốn tên kia, nghe thấy tiếng mở chốt, Vương Vũ một tay ấn Mục Tử Tiên xuống dưới gầm bàn của quầy tiếp đón, sau đó nắm bút máy dùng để điền tờ khai trên bàn ném ra ngoài.
Hiện trường hỗn loạn, bốn tên cướp cũng không nhận ra hành động của Vương Vũ, thấy mọi người hỗn loạn vô cùng, nâng súng lên định bắn, chợt thấy một vật đen như mực bay đến.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết gần như vang lên cùng một lúc, ngoại trừ mặt sẹo ra, súng trong tay ba người kia đều rơi xuống đất, nhao nhao che mắt ngồi chồm hổm trên mặt đất, dòng máu màu tím đen từ kẽ tay chảy ra, giữa ngón trỏ và ngón giữa của họ đột nhiên cắm một cây bút máy.
Cùng lúc đó, chân phải Vương Vũ đá liên tục mấy cái, đá súng lục trên mặt đất vào trong đám người.
"Lão nhị! Lão Tam! Lão Tứ! Các ngươi làm sao vậy?" Mặt sẹo thấy thế thì sợ hãi, quay đầu định chạy ra ngoài, Vương Vũ đã lao đến trước một bước.
"Mẹ! Là thằng nhóc mày giở trò quỷ quái!"
Mặt sẹo nhìn thấy Vương Vũ xông đến, quát một tiếng, nâng súng định bắn, mắt Vương Vũ hơi híp lại, tay phải đột nhiên vươn ra, ngón trỏ đặt sau lẫy súng của mặt sẹo, bất kể mặt sẹo cố gắng đến mức nào, nhưng lẫy súng vẫn không di chuyển chút gì.
"Mày!"
Mặt sẹo hoảng hốt, cổ tay Vương Vũ đè mạnh xuống.
"Ui da!" mặt sẹo kêu thảm một tiếng, tay cầm súng lỏng ra.
Tay trái Vương Vũ vươn ra, bắt lấy khẩu súng, sau đó chĩa vào gáy mặt sẹo.
"Đừng... Đừng làm bừa... Đây là súng thật đó!" Thấy Vương Vũ mạnh mẽ như vậy, mặt sẹo sắp bị dọa đến tè ra quần đến nơi.
Vương Vũ đập súng lên đầu mặt sẹo, thuận tay ném cho bảo vệ đang sợ đến choáng váng ở cửa.