Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180: Chuyện Của Người Trẻ Tuổi...

Trang 91# 1

 

 

 

Chương 180: Chuyện Của Người Trẻ Tuổi...
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nói xong, ông cụ Vương lại hỏi ba người mù một mắt nói: "Mắt các ngươi là bị bút máy đâm mù?"

"Ừ!" Ba người gật đầu.

"Có phải như vậy hay không?" Ông cụ Vương xoay người vung tay đang đặt trên bàn thẩm vấn lên, ba chiếc bút máy rời tay, trúng vào ba móc áo treo trên tường.

Ba người kia bàng hoàng nói: "Ném như thế nào chúng tôi không biết, nhưng mà ba người chúng tôi trúng chiêu cùng một lúc..."

Ông cụ Vương vuốt ria méo nói: "Mai Khai Ba Độ! Tư chất thằng nhóc này thật là... Cậu còn nhớ rõ dáng dấp người kia không?"

"Nhớ rõ! Nhớ rõ!" Chính là lão Tứ từng cùng đối diện liếc mắt với Vương Vũ một cái kia vội vàng nói: "Thân thể cao hơn một mét tám, rất cao lớn, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, còn có một cô gái xinh đẹp đi theo bên cạnh."

"Ồ? Cô gái? Dáng dấp ra sao?" Nghe miêu tả của lão tứ, ông cụ Vương đoán ra người kia chính là Vương Vũ không thể nghi ngờ, chẳng qua cô gái này cũng là đầu mối mới.

"Mắt to, sống mũi rất cao, mặt trứng ngỗng..." Lão tứ nhớ lại nói, hắn ta cùng lắm cũng chỉ liếc qua Mục Tử Tiên một cái mà thôi, thật ra cũng không có nhiều ấn tượng lắm.

Lão tứ vừa nói, Lưu Văn Hiên bên cạnh vẽ hình ảnh ngay tại đó, đợi lão tứ nói xong, Lưu Văn Hiên cầm bản vẽ hỏi: "Là gương mặt này sao?"

"Cằm không nhọn như vậy, những chỗ khác đều không khác mấy!" Lão tứ nói.

Lưu Văn Hiên sửa lại xong, ông cụ Vương cầm bản vẽ, nhìn nói: "Ồ, không tệ, ánh mắt cũng tạm được! Điều tra một chút xem cô ấy tên là gì!"

"Được ạ!"

Lưu Văn Hiên cầm bản vẽ đang định ra ngoài, ông cụ Vương chỉ bốn người họ nói: "Dẫn cả bốn người họ ra ngoài đi, sắp sang năm mới còn cướp bóc giết người, nếu gặp phải tôi lúc tuổi còn trẻ nóng nảy, tôi đã bóp chết họ từ lâu rồi!"

Sau khi Lưu Văn Hiên dẫn người ra ngoài, Lục Thư Quân khó hiểu hỏi: "Thầy, rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra? Khiến tết âm lịch mà thầy cũng không yên ổn được, chạy đến nơi xa xôi này, chẳng lẽ là nhà họ Vương có người làm phản sao?"

"Này..." Ông lão thở dài nói: "Đừng nói nữa, nếu là phản đồ thì đáng để tôi đi một chuyến này hay sao? Là cháu trai quý hóa của tôi!"

"Cậu hai lại gây ra chuyện gì rồi sao?" Lục Thư Quân và ông cụ Vương khá quen thuộc, biết rõ thế hệ này của nhà họ Vương có một cậu hai, là một người không chịu an phận.

"Tuy thằng hai gây sự, tính cách cũng thật sự khiến người bớt lo hơn, là thằng cả..." Ông cụ Vương lắc đầu nói.

"Cậu cả? Sao có thể?" Lục Thư Quân kinh ngạc nói: "Cậu cả đam mê võ học, lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, không giống người gây chuyện!"

Ông cụ buồn bực nói: "Đều tại tôi! Vốn là nhà họ Vương rộng lớn nhiều tài sản, luôn có người dốc lòng dìu dắt gia chủ tương lai, cho nên từ nhỏ đến lớn đều cho nó tập võ, không dạy cho nó những thứ khác, ai ngờ nó luyện võ luyện đến hỏng cả đầu, tính tình ngang bướng này giống y như con bò... Thế mà vì một đứa con gái lại rời nhà đi ra ngoài!"

"À..." Lục Thư Quân xạm mặt lại, cảm thấy trâu bò như nhà họ Vương, cũng không tránh khỏi chút chuyện vặt gia đình này.

Trong khi hai người tán gẫu từng câu từng câu, Lưu Văn Hiên đã quay lại, cầm một túi hồ sơ trong tay.

"Thế nào? Tìm được chưa?"

"Tìm được rồi, cô gái kia tên là Mục Tử Tiên, chồng tên là Vương Vũ! Nửa năm trước họ đăng ký hộ khẩu ở đây, bây giờ sống ở khu A của Vầng Trăng Khuyết..."

"Tìm nhanh thật đấy!" Ông cụ Vương kinh ngạc nói, phải biết rằng thành phố này đông người như vậy, cho dù có tư liệu của tất cả mọi người, muốn thẩm tra được từng gương mặt thì vẫn rất phiền phức.

Lưu Văn Hiên cười khan nói: "Không lừa ông, trước đây không lâu cô cả của nhà họ Dương nhờ tôi điều tra cô gái này, bây giờ cô cả nhà họ Dương sống ở đối diện nhà họ, còn là tôi thuê phòng giúp cô ta..."

"Con gái nhà họ Dương?" Ông cụ Vương hơi sững sờ nói: "Ồ, trận náo nhiệt này..."

"Vậy chúng ta còn tiếp tục không?"

"Trước tiên cứ dừng ở đây đi, chuyện của người trẻ tuổi, tốt nhất vẫn nên để họ tự mình xử lý đi." Ông cụ Vương cảm thấy bất đắc dĩ.

"Đạo Tuyết huynh, đang bận gì không?"

Vương Vũ làm việc là không thích chần chừ, nghĩ đến chuyện gì thì sẽ lập tức đi làm. Ngày hôm sau ngay khi đăng nhập vào game, Vương Vũ đã không kịp chờ đợi liên hệ với Danh Kiếm Đạo Tuyết.

"Nhiệm vụ chuyển chức thôi, tìm con chó cho bác gái Mosey!" Danh Kiếm Đạo Tuyết hơi bất đắc dĩ nói.

Nhiệm vụ chuyển chức toàn bắt làm những việc nhàm chán.

"Muốn mở cửa hàng thì phải đi đâu xin phép?" Vương Vũ hỏi. Mục Tử Tiên thân là nhân viên chăm sóc khách hàng, tuyệt đối không phải là không biết xin phép mở cửa hàng ở đâu, Vương Vũ hỏi như vậy là vì Mục Tử Tiên dạy hắn, vì hành động bây giờ của Vương Vũ ít nhiều cũng có nghĩa cướp bát cơm của Danh Kiếm Đạo Tuyết, lúc này chỉ muốn hỏi ý kiến Danh Kiếm Đạo Tuyết một chút.

Có điều thị trường game lớn đến như vậy, một mình Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng không nuốt trôi được, hơn nửa là sẽ không có mâu thuẫn gì, đương nhiên, nếu hai người có thể liên kết với nhau thì còn tốt hơn nữa.

"Cửa hàng? Ngươi muốn mở cửa hàng sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết hơi bất ngờ hỏi.

"Đúng vậy!" Vương Vũ nói: "Ta cảm thấy với nguồn hàng của chúng ta, mở cửa hàng gì đó tốt hơn những con đường khác rất nhiều!"

Vương Vũ nói lại suy nghĩ của mình với Danh Kiếm Đạo Tuyết một lần, Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe xong lập tức hưng phấn nói: "Cách nghĩ hay, không nghĩ ra ngươi có nghiên cứu với việc kinh doanh như vậy..."

"Ầy..." Vương Vũ cười khẽ nói: "Người chưa từng trải cũng rất có thể có suy nghĩ..."

"Không, suy nghĩ này của ngươi rất hay! Chúng ta hợp tác nhé, ta góp ba phần vốn được không? Coi như ta là cố vấn kỹ thuật..." Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.

"Vậy thì tốt quá!" Vương Vũ nghe thấy thế cũng vô cùng phấn khởi... Danh Kiếm Đạo Tuyết chính là tay lão luyện trong giới kinh doanh này, trang bị trên thị trường, Danh Kiếm Đạo Tuyết liếc mắt nhìn một cái là có thể đưa ra một giá cả tương đối chính xác, bản lĩnh này cũng không phải chỉ ngày một ngày hai là luyện ra được.

Danh Kiếm Đạo Tuyết vui vẻ nói: "Vậy được, xin phép mở cửa hàng thì phải đến thành chính, khi trả tiền thì nói với ta một tiếng là được, ta gửi tiền qua thư cho ngươi!"

Thật ra Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng chán ngấy mô hình làm ăn hiện tại của hắn ta từ lâu rồi, dù sao chơi game còn bị công ty game vơ vét hết lợi lộc, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ gì được.

Căn cứ vào chỉ dẫn của Danh Kiếm Đạo Tuyết, Vương Vũ đi thẳng một mạch đến tòa thị chính, điểm vinh dự của Vương Vũ rất cao, cho nên người gác cổng cũng không ngăn cản, Vương Vũ đi thẳng vào trung tâm hành chính.

Trong đại sảnh, thành chủ đại nhân vẫn ở văn phòng vạn năm không đổi, nhìn thấy Vương Vũ đi vào, vội vàng đứng lên nói: "Dũng sĩ tôn kính, ngài đã đến, có chuyện gì có thể giúp ngài được không?"

"Ta muốn xin mở một cửa hàng!" Vương Vũ nói thẳng ra mục đích mình đến đây.

"Cửa hàng?" Chủ thành đại nhân suy nghĩ một lát nói: "À, dũng sĩ tôn kính, phần lớn những mảnh đất còn trống của thành Dư Huy đã cho các công hội lớn có thế lực thuê rồi, hôm nay phòng trống rất khan hiếm, chỉ sợ tạm thời không thể xin được..."

"Không thể nào!" Vương Vũ không vui nói: "Ta rõ ràng nhìn thấy đường giao giữa phố mua bán và phố trung tâm có một hàng phòng trống mà!"

Đồng thời Vương Vũ thầm nhủ: "Không phải thằng cha này cũng đòi chút lợi lộc gì đấy chứ?" Hành vi vô liêm sỉ của Ẩn Giả khiến Vương Vũ càng thêm nghi ngờ về tư cách của NPC.

"Chỗ đó ấy à..." Chủ thành đại nhân hơi khó khăn nói: "Chỗ đó đã có người rồi!"

"Có người rồi sao? Là ai vậy? Ta đi tìm hắn ta bàn bạc!" Vương Vũ nói, trong "Trọng Sinh" người chơi có thể giao dịch phòng ốc với NPC, có điều điều kiện tiên quyết là chủ nhân của nhà đất phải có trí thông minh nhân tạo cao mới được.

"Ầy, người này đã mất..." Chủ thành hơi lúng túng.

"Đệt!" Vương Vũ buồn bực móc hai vàng từ trong túi ra nói: "Đủ rồi chứ..."

Chủ thành sầm mặt lại nhận lấy vàng, nhét vào trong túi, khinh bỉ nói: "Hai vàng đã muốn đi nhờ vả người khác làm việc? Ở thế giới hiện thực ngươi cũng không tặng lễ à..."

"Ta..." Vương Vũ thầm nuốt một ngụm máu, NPC quan chức này còn đòi ăn hối lộ, thật sự là chó cắn áo rách, Vương Vũ thở dài một tiếng móc ra mười vàng nhét vào tay ông ta: "Thành chủ đại nhân, lần này đã đủ rồi chứ!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment