Trang 92# 2
Chương 183: Bóng Lưng Quen Thuộc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ gửi một tin nhắn trả lời, chạy về phía điểm truyền tống, khi đi vào điểm truyền tống, Vương Vũ liếc thấy Mục Tử Tiên đang nhìn xung quanh đi đâu đó, vì vậy chạy đến kéo tay Mục Tử Tiên nói: "Nhìn cái gì vậy?"
Mục Tử Tiên nhìn thấy Vương Vũ thì cười hì hì nói: "Nhìn mặt trời thôi, ở trong game em đã lâu lắm rồi không được thấy mặt trời! Cảnh vật chỗ các anh như thế này đã tốt hơn chỗ bọn em nhiều lắm rồi..."
Thành chính của Mục Tử Tiên tên là thành Ám Dạ, không giống thành Dư Huy quanh năm là ban ngày, nơi đó quanh năm không có mặt trời.
"Ầy..." Nói thật, Vương Vũ chơi game lâu như vậy còn chưa từng chú ý đến cảnh vật linh tinh gì đó, suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông quả nhiên có khác biệt về bản chất.
"Dẫn em đi dạo phố đi!" Mục Tử Tiên kéo tay Vương Vũ nói.
"Đi dạo phố?" Vương Vũ xạm mặt lại, trong game này chỉ có cửa hàng trang bị, cửa hàng vũ khí, hiệu thuốc gì đó, có gì hay mà đi dạo?
"Đúng vậy, nhìn xem trên sạp hàng có trang bị gì đẹp mắt không!" Mục Tử Tiên nói.
"Đẹp mắt..." Phụ nữ quả nhiên mạnh mẽ, người ta chọn trang bị đều cần tốt, phụ nữ chọn trang bị lại chỉ cần đẹp mắt.
"Đi thôi!" Vương Vũ bất đắc dĩ sửng sốt một chút, kéo Mục Tử Tiên đi về phía phố mua bán.
Phố giao dịch thực ra cũng chính là dãy phố nằm ở cửa tòa thị chính, đầy đường đều là người chơi bày quầy, suốt ngày chặn đường đến chặt cứng, cũng không có trật tự đô thị đi ra quản lý.
Phố giao dịch thật sự là một khu phố thần kỳ, Vương Vũ đi theo Mục Tử Tiên đi dạo từ đầu đến cuối, tốn ba vàng, mua một đống trang bị vô dụng có thuộc tính vô cùng bỏ đi...
Vương Vũ vui vẻ đi theo sau, miễn là Mục Tử Tiên vui là được.
Đi ngang qua cửa phủ chủ thành, Vương Vũ đột nhiên nhìn thấy một bóng người, khom người cong lưng, lén lút đứng ở cách đó không xa, tấm lưng kia hết sức quen thuộc, nhưng mà Vương Vũ còn chưa kịp nhớ ra xem người kia là ai, tấm lưng kia đã biến mất...
Kỹ năng đó là Tiềm Hành, người kia là một Đạo tặc.
Vương Vũ tổng cộng chỉ quen biết mấy người chơi làm nghề Đạo tặc, quen thuộc nhất không ai bằng Danh Kiếm Đạo Tuyết, nhưng mà một thân trang bị của Danh Kiếm Đạo Tuyết không tệ, mặc dù thao tác rất giỏi, vẫn không đạt đến hàng ngủ cao thủ đứng đầu.
Mà một Đạo tặc, còng lưng khom mình, lưng vừa thấp xuống, vừa thấy đã biết là một cao thủ ám sát chuyên nghiệp...
Vương Vũ đến gần nhìn chằm chằm nơi người kia vừa biến mất, Vương Vũ biết Đạo tặc kia vừa nãy chắc chắn cũng nhận ra mình, lúc này không hề có hoạt động di chuyển đi nơi nào khác, vì Vương Vũ cảm thấy Đạo tặc này vừa nhìn thoáng qua chỗ mình một cái...
"Nhìn cái gì đấy!" Mục Tử Tiên một chân giẫm lên mu bàn chân Vương Vũ.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị người chơi Vũ Tiên tấn công ác ý...]
"Nhìn người!" Vương Vũ thản nhiên nói.
"Người?" Mục Tử Tiên theo ánh mắt Vương Vũ nhìn sang, sắc mặt lập tức tối sầm: "Trách không được em cảm thấy anh hư hỏng đi rồi, có phải anh chơi game chỉ toàn nhìn con gái đúng không hả?"
"Đâu có đâu!" Vương Vũ buồn bực hơi hơi quay sang, phát hiện cách chỗ Đạo tặc biến mất không xa, một đám người đang đi tới, đi đầu là một cô gái, cô gái kia rất xinh đẹp (Gương mặt trong game, con gái đa số đều là gái đẹp). Pháp bào rất ngắn, lộ ra cả bắp đùi...
Vương Vũ đang định giải thích với Mục Tử Tiên mình không phải đang nhìn phụ nữ, đột nhiên Đạo tặc chuyển động, một thanh chủy thủ từ trong không trung trống rỗng xuất hiện ở phía sau cô gái kia.
Tấn công của Đạo tặc rất cao, giơ tay chém xuống, ánh sáng trắng lóe lên, sau đó vô cùng nhanh nhẹn đi về phía trước, cực kỳ lưu loát tránh thoát tấn công của đồng bạn cô gái ở sau lưng, Vương Vũ lập tức nhớ ra người kia là ai.
Bản lĩnh của Đạo tặc này rất cao, không có Tiềm Hành, dưới tấn công phòng thủ bao vây tự động của bốn người Chiến sĩ, tuy chiêu thức không có trình tự quy tắc gì, trông rất khó coi, nhưng mà phản ứng cực kỳ nhanh, luôn luôn ở đúng thời cơ thích hợp phóng ra kỹ năng thích hợp vào trúng người mục tiêu.
Phải biết, người chơi muốn làm được chuyện này, không chỉ yêu cầu phản ứng nhanh, còn phải vô cùng hiểu biết về kỹ năng của các nghề nghiệp, cũng không phải người chơi bình thường có thể khống chế được, nói riêng về điểm này, Đạo tặc này lợi hại hơn Vương Vũ rất nhiều.
Đạo tặc kia tránh né vô cùng thành thạo, công kích, dao găm nhanh mà vững vàng, đánh ngay chính diện với bốn Chiến sĩ vậy mà không hề rơi xuống thế yếu chút nào.
Vương Vũ thân là người tập võ, luôn luôn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với người có thân thủ tốt, cho nên nhìn thấy thân thủ của Đạo tặc kia, lập tức nhớ ra hắn ta, chỉ là hiện tại không biết hắn ta tên gọi là gì thôi.
Bốn Chiến sĩ vừa đánh vừa lui, ngoài miệng còn quát lên: "Lão Ngư, ngươi vẫn còn liều chết đúng không, đợi lát nữa người của chúng ta đến đây, xem ngươi chạy đằng nào!"
Đạo tặc cười lạnh nói: "Chỉ bằng bốn người các ngươi sao? Không phải ta muốn chạy lúc nào được lúc ấy sao?"
"Ha ha!"
Đúng lúc này một Kỵ sĩ mặc áo giáp sáng ngời dẫn một đám người bao vây lại, cũng cười nói: "Không hổ là Vua lính đánh thuê trong truyền thuyết, khẩu khí thật lớn!"
Người chơi bày quầy bán hàng bên cạnh nhìn thấy huy hiệu ở ngực Kỵ sĩ kia thì quá sợ hãi, đều rối rít dọn hàng rút lui...
Vương Vũ nhìn thấy huy hiệu ở ngực Kỵ sĩ kia, cũng hơi sững sờ: "Ồ, huy hiệu này cũng rất quen mắt..."
Đạo tặc nghe thấy, dùng hết sức vung tay phải lên, dao găm xẹt qua không trung, vẽ ra một đường cong ép bốn người Chiến sĩ phải rút lui, sau đó quay đầu hung ác nói: "Hừ! Như Ta Nghe Thấy! Ngươi đến cũng nhanh đấy!"
Như Ta Nghe Thấy cười ha ha nói: "Ha ha, ngươi cho rằng mấy người họ tình cờ xuất hiện ở đây sao? Hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cuộc có gia nhập Thiên Đường Cực Lạc của chúng ta hay không?"
"Hừ!" Đạo tặc hừ lạnh nói: "Ta cũng lặp lại một lần nữa, con người ta chỉ bán thân thể, không bán linh hồn! Đừng mơ tưởng muốn ta làm con chó của các ngươi!" Sau đó Đạo tặc chỉ dao găm vào tất cả mọi người nói: "Các ngươi mẹ nó đợi đấy cho ông, chỉ cần các ngươi không giết chết được ta, sau này các ngươi cũng đừng mong sống yên ổn được!"
"Lão Ngư... ta..."
Bốn người Chiến sĩ bị Đạo tặc chỉ vào, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Như Ta Nghe Thấy cười nói: "Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó đâu! Bây giờ công hội Đạo tặc kia đều là người của chúng ta cả rồi..."
"Ấy..." Vương Vũ nghe thấy vậy, không nhịn được cảm thán lòng dạ của Như Ta Nghe Thấy thật nham hiểm.
Sắp xếp người vào trong công hội Đạo tặc, như vậy rõ ràng là muốn đuổi Đạo tặc này trở về thôn Thự Quang... Vương Vũ cũng từng đuổi giết người khác, nhưng xuất phát điểm ban đầu chẳng qua chỉ là muốn người kia nói xin lỗi mà thôi, còn Như Ta Nghe Thấy lại ép người ta phải gia nhập với mình.
Chơi game mà thôi, đều muốn chơi một cách vui vẻ, Như Ta Nghe Thấy này ép buộc người ta không được thì lại đòi phá hủy người ta, như vậy rõ ràng là có vấn đề về nhân phẩm.
Vương Vũ vẫn rất yêu chuộng chính nghĩa, tuy trong hiện thực gia pháp nghiêm cẩn như vậy, một khi gặp phải chuyện chướng tai gai mắt, hắn cũng không nhịn được muốn ra tay giúp đỡ, huống hồ bây giờ là ở trong game khi hắn từng gặp Đạo tặc kia một lần.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ đi tới, lôi kéo Đạo tặc nói: "Ha ha, là ngươi đấy à, đã lâu không gặp... Tại sao lại đánh nhau với người ta? Nể mặt ta một chút đi, ngày mai hãy chơi tiếp..."
"Mẹ nó... Sao hắn lại đến đây!" Bốn người Chiến sĩ nhìn thấy Vương Vũ, theo bản năng lui về phía sau một bước...
Như Ta Nghe Thấy nghe thấy, liếc Vương Vũ một cái nhướn mày hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta không quen hắn!" Đạo tặc nói: "Chúng ta không có chút quan hệ gì cả!"
Cùng lúc đó Đạo tặc nhỏ giọng nói: "Ngươi đến tìm chết à, đi nhanh đi!"
"Ta đến giúp ngươi, lại nói mấy người anh em của ngươi đâu?" Vương Vũ nhớ rõ ràng, Đạo tặc này cũng có một nhóm anh em.
"..." Đạo tặc liếc nhìn bốn người Chiến sĩ kia một cái...
Vương Vũ theo ánh mắt Đạo tặc nhìn sang, bốn người Chiến sĩ kia thấy Vương Vũ trừng mình thì cúi thấp đầu, vội vàng lui về phía sau mấy bước...
Mấy tên này vẫn luôn lăn lộn ở thành Dư Huy, đương nhiên biết rất rõ Võ Sư này là vị tôn thần nào, họ không dám có chút nghi ngờ gì với sức mạnh của Vương Vũ...