Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1870: Kẻ Gieo Rắc Khủng Bố

id="233755" class="calibre7">Trang 936# 1

 

 

 

Chương 1870: Kẻ gieo rắc khủng bố -
=== oOo ===


Chương 1870: Kẻ gieo rắc khủng bố



Chương 1870: Kẻ gieo rắc khủng bố
Người Tàng Hình cũng chỉ là một tên trạch nam mê game, một con chó già độc thân, nên trực tiếp bị hạnh phúc đột ngột xuất hiện làm cho mê mẩn rồi.
Trong lúc mọi người đang cảm thám diễm phúc của Người Tàng Hình, Dương Na liền dùng sức của đôi chân mình cố định đầu của Người Tàng Hình, đồng thời, hai tay vươn sang hai bên, rút hai mũi tên được cắm bên đùi, sau đó, trở tay hung hăng đâm xuống hai mắt của Người Tàng Hình.
“Phụt!!”
Âm thanh vang lên không hề lớn, hai mũi tên được Dương Na cắm sâu trong hốc mắt của Người Tàng Hình.
Một chiêu như vậy khiến khán giả bên dưới cảm nhận được thế nào là rung động lòng người.
Nhất là những thằng cha vừa nãy còn ngưỡng mộ Người Tàng Hình, sau một khắc liền theo bản năng nhanh chóng che lấy hai mắt mình, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Mẹ nó, không ngờ em gái thoạt nhìn có vẻ vô hại với cả người lẫn vật này, lại ra tay hung tàn như vậy.
“A a!!!”
Trên đấu trường, Người Tàng Hình phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dĩ nhiên không phải vì đau, mà là bị doạ sợ!
Là trò chơi mô phỏng toàn diện, mặc dù “Trọng Sinh” chân thực, nhưng vẫn rất nhân đạo không hề thiết lập cảm giác đau đớn, nếu không thì lần này sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của Người Tàng Hình mất.
“Bụp bụp!”
Sau khi cắm hai mũi tên vào mắt Người Tàng Hình, Dương Na buông lỏng đôi chân, lộn mèo lui về sau rồi đáp xuống đất một cách vững vàng.
Tâm trạng Người Tàng Hình lúc này hoàn toàn sụp đổ.
Trong “Trọng Sinh” có một kỹ năng khống chế hiệu quả vô cùng kinh tởm gọi là Gây Mù, một khi bị gây mù, hai mắt sẽ hoàn toàn mù không thể nhìn thấy gì nữa cả. Là một người bình thường mà trong trạng thái này sẽ vô cùng hoảng loạn.
Cung thủ bình thường đương nhiên không có kĩ năng Gây Mù, nhưng Dương Na lại tương đối hung ác, một khi đã ra tay chính là chơi chiêu gây mù vật lý.
Tròng mắt bị đâm một cách mạnh bạo như vậy, nếu còn nhìn thấy xung quanh thì chẳng phải là quá không hợp lý sao?
Lão Ngưu ta đây vẫn là một tác giả rất nghiêm khắc.
Người Tàng Hình lập tức rơi vào bóng tối vô biên.
Lối đánh thường thấy của Thích khách chính là làm mục tiêu không nhìn thấy mình. Nhưng Dương Na thì trực tiếp hơn, dứt khoát để Người Tàng Hình không thấy được gì nữa. Đây cũng được coi là một loại lấy đạo của người trả lại cho người.
Người Tàng Hình lúc chưa bị gây mù cũng không đánh đến gần Dương Na được, giờ đây hai mắt đều không thấy gì thì đương nhiên càng không chạm nổi tới Dương Na.
Sau khi chọc mù Người Tàng Hình, Dương Na ngay lập tức kéo dài khoảng cách, sau đó dù Người Tàng Hình có cầm dao găm chém bừa như nào cũng không thể gây tổn thương cho Dương Na được.
Dương Na còn cẩn thận tỉ mỉ bắn tất cả mũi tên lên Người Tàng Hình, khổ thân Người Tàng Hình bị giết sạch thanh máu trong bóng tối.
Khi hắn được nhìn thấy lại ánh sáng một lần nữa thì đã bị đánh xuống khỏi đấu trường và truyền tống về đội ngũ của mình rồi.
Trận đầu của ván đầu tiên, chiến đội Một Đám Ô Hợp chiến thắng.
Dương Na chiến thắng, khẽ vén tóc trên mặt của mình, để lộ ra nụ cười mỹ lệ nhưng thực ra lại khiến người khác kinh sợ.
Ở dưới khán đài không cần biết là khán giả hay tuyển thủ thi đấu, đều đã nhớ kỹ khuôn mặt đáng sợ này.
“Chậc chậc chậc…”
Loki tấm tắc cảm thán nói: “May là để đám chiến đội FREE ngu xuẩn kia đi khiêu chiến trước, chứ không nếu để chúng ta gặp phải cô ta, chắc là cũng sẽ có kết cục thảm như vậy.”
Đương nhiên, chiêu đâm vào mắt này của Dương Na đối với những người của chiến đội Cửu Châu và chiến đối Một Đám Ô Hợp thì không còn gì lạ lẫm. Bởi vì, khi thi đấu ở trong nước, Dương Na hay sử dụng chiêu này rồi.
Là một Cung thủ giỏi cận chiến, Dương Na không có tính sát thương bộc phát cao và cũng không có kĩ năng khống chế. Vậy nên, muốn có được chiến thắng trừ di chuyển vị trí tinh tế và tuyệt diệu ra còn cần những cách chiến đấu khác bổ trợ.
Chiêu đâm mù mắt này cũng được coi là một chiêu thức đặc biệt của Dương Na.
Là bên khiêu chiến, chiến đội FREE không hề nghi ngờ việc mình có thể hành hạ chiến đội Một Đám Ô Hợp đến chết. Nhưng ngay ván đầu tiên đã bị người ta dùng phương thức này đánh rơi xuống đấu trường, thì có thể nói khí thế của chiến đội FREE lần này đúng là nhục nhã to lớn.
Ở ván đầu tiên, ai cũng hăng hái biểu hiện mình muốn là người lên trước. Nhưng đến ván thứ hai, tất cả mọi người đều giả vờ như chưa từng nói mấy lời này, sau đó cúi đầu, một lời cũng không nói được.
Nói đùa sao, cuộc thi vừa rồi mọi người ai cũng xem thấy, người ta đang ở hoàn cảnh xấu, nghề nghiệp thế yếu mà vẫn có thể giết ngược lại được, thì có thể thấy đám người này không phải là củi mục như trong tưởng tượng.
Mình là một cao thủ chuyên nghiệp có đẳng cấp, đối với việc thắng những tuyển thủ nghiệp dư không có gì là hãnh diện. Nếu lên trên kia mà giống như Người Tàng Hình bị người hành hạ đến chết, thì không phải là làm mất mặt tổ tiên sao?
Huống chi, đám tuyển thủ nghiệp dư này đều là một bọn với nhau, một em gái đã ra tay không nặng không nhẹ như này, thì những người khác không phải sẽ càng ra tay ác hơn sao?
Lần này chỉ đơn giản là đâm vào mắt thôi, nhỡ đâu bị đâm vào cúc hoa thì có mà cả đời này bị bóng ma rồi. Chơi mỗi trò chơi mà bị người ta đánh cho thành bệnh tâm lý thì thật không đáng giá.
Không lên đấu có được không, sờ sợ!
“Fuck! Đám các ngươi là đồ con lừa hèn nhát!” Thấy đám người bên dưới đều có dáng vẻ này, Wade suýt tức chết.
“Ngươi dũng cảm như thế, ngươi đi đi.”
Người của chiến đội FREE đúng là người cũng như tên, giống như lũ người Toàn Chân Giáo, không ai xem đội trưởng ra cái gì. Bị Wade mắng như vậy mà bọn họ còn ầm ĩ cãi lại, người cãi lại hăng nhất là tên Chiến sĩ cầm thanh kiếm lớn màu đỏ đứng cách xa Wade nhất.
Wade đen mặt chỉ vào Chiến sĩ nói: “Wolf, ván thứ hai ngươi lên đi!"
“Ta?” Wolf nghe vậy thì sững sờ, kinh ngạc nói: “Tại sao lại là ta?”
“Bởi vì tiếng ngươi mắng ta to nhất!” Wade chỉ vào mình và nói: “Hơn nữa, ta là đội trưởng nên ngươi phải nghe ta.”
Wolf: "..."
. . .
Trong khi chiến đội FREE đang lựa chọn người ra sân tiếp theo, thì Dương Na cũng bị truyền tống về đội của mình.
Thấy Dương Na xuất hiện lại trong chiến đội, Ký Ngạo bày ra vẻ mặt nịnh nọt hô to: “Cô Tiểu Dương trâu bò quá!”
“?”
Dương Na lạnh lùng rút một mũi tên ra, trừng mắt nhìn Ký Ngạo: “Cho ngươi thêm một cơ hội, chỉnh lại cách xưng hô với ta ngay.”
“Dương tỷ tỷ thật trâu bò!” Ký Ngạo đổi giọng ngay lập tức.
“Ha ha!”
Vô Kỵ ở một bên cười nói: “Nói thật, ta cũng không ngờ em gái Tình Tuyết đây lại có thể thắng tàn ác như thế, lần này chắc khí thế của bên kia giảm đi không ít.”
Là bên khiêu chiếu, lại là cao thủ chuyên nghiệp, các tuyển thủ của chiến đội FREE trước khi thi đấu chắc chắn khí thế hừng hực như cầu vồng.
Sở dĩ Vô Kỵ để Dương Na ra sân ván thứ nhất là vì chèn ép khí thế của đối phương. Nhưng không ngờ Dương Na lại ra tay ác độc như vậy, còn tạo ra hiệu quả ngoài dự đoán, không chỉ chèn ép được khí thế của chiến đội FREE, mà còn khiến tất cả khán gỉa im như hến.
“Ván tiếp theo nên để ai lên?” Mọi người vẫn nhao nhao hỏi.
Theo lý mà nói, thì mặc dù chơi game với Vô Kỵ lâu như vậy rồi, nhưng tất cả mọi người đều không hiểu Vô Kỵ đang nghĩ gì.
Nếu mà bắt buộc phải phán đoán, chắc Vô Kỵ còn không giữ liêm sỉ mà kịp thời thay đổi chiến lược, đến cùng còn không quên làm bẽ mặt những người cố gắng phán đoán hắn nghĩ gì.
Cho nên trong tình huống này, tốt nhất là làm vai phụ phù hợp nhất trong suy nghĩ của Vô Kỵ.
“Còn phải hỏi? Đương nhiên là Lão Yêu lên rồi! Đám ngu si các ngươi!” Vô Kỵ nhìn đám người đó với ánh mắt khinh bỉ, sau đó nói xạo: “Chúng ta phải dùng một hơi để đánh cho khí thế đối phương tan nát!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment