id="234256" class="calibre7">Trang 938# 2
Chương 1875: Chiến tranh tâm lý là thượng sách
-
=== oOo ===
Chương 1875: Chiến tranh tâm lý là thượng sách
Chương 1875: Chiến tranh tâm lý là thượng sách
"Xem ra là một tên rác rưởi!"
Thấy Doãn Lão Nhị bị khiêu khích đủ kiểu vẫn thờ ơ, Gospel cũng ý thức được Doãn Lão Nhị không dám tấn công mình, dứt khoát thở dài một tiếng trực tiếp vọt thẳng về phía Doãn Lão Nhị.
Doãn Lão Nhị là một Chiến sĩ khiên thuẫn, không những chân ngắn mà tay cũng không dài, kỹ năng tấn công có khoảng cách xa nhất của hắn ta là Va Chạm, cũng chỉ có phạm vi năm mét thôi.
Gospel vẫn khống chế khoảng cách kỹ năng rất chính xác, sau khi bước vào phạm vi Va Chạm của Doãn Lão Nhị, lại lặng lẽ đạp lên tấm bùa trọng lực dưới chân, sau đó ném Thánh Quang Cầu về phía Doãn Lão Nhị.
Vừa nãy đứng cách xa ngươi không cử động, bây giờ ông đây dâng đến tận miệng rồi, chẳng lẽ ngươi còn không dám đánh lại sao? Trong khoảng cách này, ngoại trừ Va Chạm cũng không thể sử dụng kỹ năng nào khác nữa rồi.
Doãn Lão Nhị có thể lăn lộn ở Toàn Chân Giáo lâu như vậy vẫn không chịu thiệt thòi, rõ ràng cũng là một kẻ tinh mắt, ngay từ khi vừa bắt đầu Doãn Lão Nhị chẳng qua chỉ nghe mệnh lệnh của Vô Kỵ không muốn để ý đến đối thủ mà thôi, bây giờ thấy đối thủ chủ động đến gần lập tức đoán ra được đối thủ không có lòng tốt gì, đương nhiên sẽ càng không dễ dàng mắc bẫy hơn.
Kết quả là Doãn Lão Nhị vừa sờ lên eo lưng, lấy ra khẩu súng, nhắm vào Gospel bắn một phát.
Súng là do Vương Vũ tạo ra, mỗi người trong Toàn Chân Giáo đều có một khẩu, là phó vũ khí. Súng không những tăng sát thương của tay phải, còn có hiệu quả đẩy lùi đến trình độ nhất định, hiệu quả này không quá lớn với BOSS, nhưng đối với người chơi nhất là người chơi hệ pháp thuật phán định thấp vẫn có hiệu quả rất rõ ràng.
"Ầm!"
Tiếng súng vang lên, thanh máu trên đầu Gospel đột ngột giảm xuống thấy đáy, đồng thời toàn thân giống như bị người ta đẩy một cái, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
Doãn Lão Nhị chẳng qua chỉ đánh trả một chiêu theo thói quen, để thể hiện rõ thái độ của mình, cũng không phải chỉ biết chịu đòn, ai ngờ Gospel này vừa vội vàng lùi lại, bùa trọng lực dưới chân hắn ta nhất thời xuất hiện trước mặt Doãn Lão Nhị.
"Đệt!"
Nhìn thấy cạm bẫy dưới chận Gospel, Doãn Lão Nhị nhất thời toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Tuy không rõ đối thủ có thủ đoạn tấn công gì lợi hại, nhưng Doãn Lão Nhị cũng biết một khi mình bị bùa trọng lực khống chế thì sẽ rơi vào kết quả gì.
Bị người ta trói lại đánh, cho dù sát thương của đối thủ có thấp hơn chăng nữa, ba mươi phút cũng đủ để mài chết mình, huống chi Mục sư còn có thể tự nổ tung, rồi cả những kỹ năng vô liêm sỉ như Vô Địch và Hồi Phục.
Ngộ nhỡ đối thủ lợi dụng Thánh Quang Vô Địch và kỹ năng Hồi Phục sử dụng tuần hoàn Vô Địch, mình cũng không chạy thoát được đâu.
Thực lực của Doãn Lão Nhị đương nhiên không bằng các cao thủ đang ngồi, nhưng hắn ta quý ở chỗ tự biết mình, hiểu rõ đối thủ không phải nghề nghiệp chiến đấu nhưng vẫn là một cao thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp, đương nhiên sẽ không có chút coi thường nào với đối thủ.
Lúc này thấy đối thủ có lòng dạ độc ác, Doãn Lão Nhị càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối mặt với Gospel không ngừng ném Thánh Quang Cầu sang quấy rối, Doãn Lão Nhị cũng không bước lên tấn công, chỉ đứng tại chỗ bắn súng, miễn là đối thủ hơi đến gần một chút, Doãn Lão Nhị lập tức lùi về phía sau kéo dài khoảng cách, rất sợ sẽ bị khống chế.
Dù sao cũng là nghề nghiệp hợp tác hoàng kim, so sánh với Chiến sĩ khiên thuẫn, chân của Mục sư cũng chẳng dài, Doãn Lão Nhị cố gắng kéo dài khoảng cách, không phải nghề nghiệp chiến đấu như Gospel muốn đến gần hắn ta cũng là chuyện không tưởng.
Cứ như vậy, hai người trên sàn đấu triển khai một cảnh ngươi đuổi ta chạy vô cùng khô khan...
Hai người này một người máu dày phòng ngự cao, một người lại biết hồi máu, hơn nữa tấn công đều rất thấp, cho dù ngươi đến ta đi ném ra mấy chiêu tấn công cũng đều không đau không ngứa.
Sau khi xem lại ba mươi phút trận đấu "chạy đua bạo lực" xong, hai người bị truyền tống xuống khỏi sàn đấu trong tiếng suỵt của những người xem.
Trận thứ ba, hai bên hòa nhau.
Lúc này những người xem cũng phục đám người Một Đám Ô Hợp kia, "Đánh không lại bỏ chạy" vẫn luôn là một trong những tiêu chí của chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Trong vòng đấu loại trực tiếp cực kỳ đê tiện thì cũng thôi đi, không thể tưởng tượng được đám người kia còn một đường chạy đến sàn đấu của những trận chiến đỉnh cấp.
Phương pháp thi đấu bỉ ổi như vậy, quả thật khiến người khác có chút một lời khó nói hết.
Đương nhiên rồi, tuy người xem và người chơi đều cảm thấy khinh thường phương pháp thi đấu của của chiến đội Một Đám Ô Hợp, nhưng đám người kia vẫn cảm thấy kiêu ngạo.
"Làm tốt lắm! Một đổi một, đợt này không lỗ!"
Doãn Lão Nhị vừa xuống sàn đấu, đám người lập tức vây xung quanh dựng ngón tay cái lên khen ngợi.
Dù sao cũng là cao thủ nghiệp dư mà, có thể cùng đến chỗ chết với cao thủ cấp thế giới dù có nhìn thế nào cũng thấy có lợi rồi.
"Nào có nào có!" Doãn Lão Nhị khiêm tốn nói: "Vừa nãy suýt nữa thì bị lọt bẫy rồi, may mà nghe lời Vô Kỵ không chủ động tấn công."
"Đám người kia đều là dân chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không tốn thời gian với ngươi, nhưng chúng ta thì lại khác." Vô Kỵ dạy dỗ mọi người nói: "Miễn là không mất điểm, mọi người có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, chiêu thức giống nhau dùng một trăm lần, chỉ cần có hiệu quả thì đều là phương pháp hay cả."
"Vô Kỵ nói đúng trọng tâm, Vô Kỵ nói đúng trọng tâm!"
Một đám người bắt đầu nịnh nọt lẫn nhau, những người xem nhìn thấy mà trợn mắt há miệng.
Hay rồi, mẹ nó cái này là thứ gì hả, không những không cảm thấy bị sỉ nhục ngược lại còn cho rằng vinh quang lắm... Cảnh giới như vậy người bình thường thật sự khó mà giải thích nổi.
"Ngươi đuổi theo hắn ta để làm cái gì?"
Đúng như Vô Kỵ từng nói, người chuyên nghiệp rất cần thể diện, bên phía chiến đội FREE Gospel lại bị đối xử hoàn toàn ngược lại, cả đám người chỉ vào Gospel gương mặt buồn bã, chẳng ngờ được hắn ta không chịu hăng hái như vậy.
Bị người ta nắm mũi dắt lòng vòng quanh sàn đấu xấu hổ muốn chết đi được, còn không bằng trực tiếp chết luôn đi.
"Trách ta sao? Ta là một nghề nghiệp hỗ trợ, là ai bảo ta đi lên hả?" Gospel cũng không phải kẻ mặc cho người ta mắng chửi mà không đáp lại câu nào, bị mọi người trách mắng như vậy, Gospel trực tiếp hỏi ngược lại.
"..."
Đám người nghe vậy im lặng một lát, ánh mắt đồng loạt nhìn sang Wade.
Còn không phải sao, Gospel người ta là một Mục sư cũng không ép mọi người đưa người ta lên, chuyện này người đầu tiên nên trách không phải là Gospel mà là đội trưởng chỉ huy mắt mù kia.
Nói cái gì mà đối thủ trận thứ ba sẽ là người lợi hại nhất, kết quả đối phương phái ra một Chiến sĩ khiên thuẫn không biết tấn công, thua lớn như vậy Wade mới là đầu sỏ gây tội.
"Ngươi... Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Thấy sắc mặt mọi người không ổn, Wade cũng có chút sợ hãi.
Mọi người đen mặt lại, miệng đồng thanh hỏi: "Đội trưởng, trận thứ tư ai lên sàn đấu đây? Vẫn là nghề nghiệp hỗ trợ sao?"
"Chuyện này..." Wade vội vàng nói: "Ta, ta lên là được chứ gì."
"Được! Đây là ngươi nói đấy nhé! Chúng ta cũng không ép ngươi đâu!" Mọi người bĩu môi, hung dữ lườm Wade một cái.
"Ai..."
Wade thở dài một tiếng bất đắc dĩ lắc đầu.
Lòng người tan vỡ, không dễ dẫn đội ngũ đâu, đáng thương Wade đến bây giờ vẫn không hiểu được thuộc hạ của mình ngay từ khi vừa bắt đầu tranh tài vẫn còn bình thường cơ mà, tại sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ như thế này, lại không biết rằng tất cả những chuyện này đều được Vô Kỵ nắm trong lòng bàn tay.
Là lão đại của Toàn Chân Giáo, thuộc hạ của Vô Kỵ từng người từng người một đều là cao thủ, cho dù là loại cao thủ không tính là cao thủ đỉnh cấp như Minh Đô, cũng trời sinh có một cảm giác hơn hẳn người khác, mắt mọc trên đỉnh đầu đối với bất kỳ ai cũng có khí thế không chịu khuất phục, huống chi là những cao thủ đỉnh cấp trình độ thế giới kia.
Nhất là loại chiến đội thương mại hóa này, mọi người bị ép buộc gom lại một chỗ, nền tảng tình cảm cũng không quá bền vững. Một khi có chút suy sụp mọi người đương nhiên sẽ không cho rằng lỗi lầm nằm ở bản thân mình, mà chính là nghi ngờ lẫn nhau trước, cứ như vậy ngăn cách giữa những người chơi trong chiến đội sẽ càng lúc càng lớn.