Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1892 - Chương 1892: Đá Trắng Đáng Sợ

id="236505" class="calibre7">Trang 947# 1

 

 

 

Chương 1892: Đá Trắng đáng sợ -
=== oOo ===


Chương 1892: Đá Trắng đáng sợ



Chương 1892: Đá Trắng đáng sợ
Giờ phút này khoảng cách giữa Phạm Âm và Đá Trắng cũng chỉ có hai mét, cộng thêm Cự Phủ trong tay Phạm Âm thuộc loại vũ khí cán dài, phạm vi của Toàn Phong Trảm đương nhiên rộng hơn Chiến sĩ bình thường một chút.
Nghề nghiệp của Đá Trắng là Thuật sĩ, tốc độ di chuyển không nhanh, hơn nữa thiết lập vật lý của nghề nghiệp hệ pháp thuật ở trước mặt Toàn Phong Trảm cũng có thể bỏ qua không tính.
Khoảng cách như thế, cho dù là né tránh hay đón đỡ, Đá Trắng cũng khó mà làm được.
"Không Dẫn Thuật!"
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người nghĩ rằng Đá Trắng sẽ bị Toàn Phong Trảm của Phạm Âm cắn giết, đúng lúc này pháp trượng trong tay Đá Trắng gõ xuống mặt đất, cả người hắn bỗng bay lên né tránh kỹ năng của Phạm Âm một cách hoàn hảo, bay tới ngay phía trên Phạm Âm.
Bản lĩnh của Phạm Âm cũng không tệ, thấy Toàn Phong Trảm đánh hụt liền quyết đoán hủy bỏ kỹ năng, Cự Phủ trong tay hất lên trên, tung người nhảy từ dưới lên trên cao tung ra Thăng Long Trảm nhắm thẳng về phía Đá Trắng ở bên trên.
Thân hình của Đá Trắng hơi hơi ngả về phía sau tránh được Thăng Long Trảm của Phạm Âm.
Phạm Âm đã chuẩn bị từ trước, trong chớp mắt vừa tung ra Thăng Long Trảm xong, lưỡi rìu lại chuyển động xuống phía dưới, thuận thế vung ra Băng Sơn Liệt Địa Trảm.
Băng Sơn Liệt Địa Trảm không chỉ có lực tấn công mạnh mẽ phán định kinh khủng, mà còn kèm theo hiệu quả di chuyển vị trí đặc biệt, cộng thêm với việc nó là một kỹ năng tấn công từ trên đánh xuống.
Khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần, cho dù Đá Trắng có thể bay, hiện tại cũng không tránh được kỹ năng của Phạm Âm.
Thời điểm Đá Trắng thoát khỏi Toàn Phong Trảm của mình, Phạm Âm cũng đã tính đến một nước này.
Không thể không nói, là cao thủ của chiến đội BTR, Phạm Âm cũng có chút tài năng.
Vòng lặp tiếp nối vòng lặp, có thể nói là không chê vào đâu được, có thể tùy cơ ứng biến nháy mắt đã nghĩ ra loại phương pháp này trong lúc chiến đấu, hoàn toàn không giống với cái vẻ bề ngoài thô lỗ kia.
"Hây!"
Phạm Âm hét lớn một tiếng nhảy tới phía trên đỉnh đầu Đá Trắng, Cự Phủ trong tay đập mạnh xuống đầu của Đá Trắng.
Công dụng đặc biệt của Băng Sơn Liệt Địa Trảm chủ yếu là đánh bay, chỉ cần Đá Trắng bị Băng Sơn Liệt Địa Trảm đánh trúng, tất nhiên sẽ bị đòn tấn công hất bay, một khi đã bị đánh bay tất nhiên sẽ trúng phải loạt tấn công đằng sau.
"Lùi lại!"
Ai ngờ đúng lúc này hai tay của Đá Trắng đột ngột mở rộng ra.
Khán giả chỉ thấy luồng không khí xung quanh Đá Trắng hơi méo mó một chút, lấy Đá Trắng làm trung tâm khuếch tán mạnh mẽ ra bên ngoài.
"Vù vù!"
Phạm Âm trên đầu Đá Trắng chỉ cảm thấy đầu ù ù một tiếng, cả người trực tiếp bị một luồng năng lượng mạnh mẽ bắn ra ngoài.
"Cái này... đây là..."
Thấy một màn như vậy, khán giả trực tiếp trợn tròn mắt.
Chiêu thức này rất quen thuộc, chẳng lẽ là Thần La Thiên Chinh trong truyền thuyết? Meo, Thuật sĩ này lại biết cả loại kỹ năng biến thái này sao?
Băng Sơn Liệt Địa Trảm là một trong những kỹ năng có phán định mạnh nhất của Chiến sĩ, có thể dùng ma pháp cưỡng ép đánh gãy Băng Sơn Liệt Địa Trảm, thiết lập của chiêu này cao tới mức rợn cả người.
Một kỹ năng thiết lập cao tới nỗi có thể triệt tiêu cả loại kỹ năng thiết lập vật lý số một như Băng Sơn Liệt Địa Trảm, đương nhiên có thể nghĩ tới thiết lập ma pháp.
Có thể tưởng tượng rằng, chừng nào thiết lập của kỹ năng không cao hơn kỹ năng này, Đá Trắng nghiễm nhiên là một sự tồn tại vô địch.
Không hổ là trận đấu đẳng cấp thế giới, quả nhiên khiến người ta mở rộng tầm mắt, trận trước được chứng kiến Thuật Độn Thổ vô lại, tới trận này trực tiếp thấy một kỹ năng càng vô lại hơn.
"Đùng!"
Phạm Âm cũng không bay lên, sau nháy mắt bị chặt đứt kỹ năng ở giữa không trung liền mất đi thăng bằng, nặng nề ngã xuống sàn đấu.
Phạm Âm là một Chiến sĩ, một thân áo giáp cứng rắn không gì sánh được rơi thật mạnh từ trên trời xuống, nền của sàn đấu bị Phạm Âm tạo thành một cái hố to, Phạm Âm cũng bị ngã rơi vào trạng thái hôn mê.
Đá Trắng ở giữa không trung nhìn Phạm Âm dưới chân với vẻ mặt lạnh lùng, áo bào dài trên người không gió mà bay, hơn nữa toàn thân còn toát ra khí chất cao thủ, rất có dáng vẻ của nhất đại tông sư, khiến khán giả ngồi xem dưới đài đều ngây dại.
Chỉ giơ tay nhấc chân đã đánh một cao thủ đẳng cấp thành bộ dạng này, thực lực mạnh mẽ khí thế trang nghiêm mà Đá Trắng biểu hiện thực sự lấn át hai người Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành ban nãy.
"Con mẹ nó!"
Ngay cả người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm, Minh Đô lại càng ngạc nhiên nói: "Đã lâu không gặp, thằng nhóc này lại càng biến thái rồi."
"Đúng vậy nha..." Danh Kiếm Đạo Tuyết ở bên cạnh cũng nói với vẻ mặt khó chịu: "Ta cũng đã nói là ông chủ của bọn họ không tốt đẹp gì mà."
Có một đám cao thủ như vậy còn đưa ra điều kiện bắt Danh Kiếm Đạo Tuyết phải đạt được quán quân, mẹ nó đây rõ ràng là ngại mặt mũi Mộng Nhi không tiện từ chối thẳng thừng, mà là uyển chuyển từ chối Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Ý kia rõ ràng là chỉ vào mũi Danh Kiếm Đạo Tuyết mà nói: Mày chỉ là một hai tên buôn bán nhỏ mà thôi, cho dù là kinh tế hay năng lực điểm nào mày cũng không xứng đáng, quan trọng là phải tự ý thức rõ được vị trí của mình nhé.
"Nén bi thương nhé, nén bi thương." Minh Đô vỗ bả vai Danh Kiếm Đạo Tuyết an ủi: "Huynh đệ chúng ta cùng nhau làm chó độc thân chẳng phải vui vẻ à."
"Cút!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết hung hăng trừng mắt liếc Minh Đô, theo bản năng sờ vào chỗ Minh Đô vừa mới vỗ vỗ trên vai.
"Lần trước các ngươi bị thẳng nhóc này đuổi giết mà chưa chết sao?" Vương Vũ có hơi bất ngờ hỏi Vô Kỵ.
"Đúng vậy nha." Vô Kỵ gật gật đầu: "Chỉ có mỗi đồ bỏ đi kia bị chết một lần." Nói xong Vô Kỵ nhìn thoáng qua hai người Minh Đô và Ký Ngạo.
"Thật sự là vượt ngoài sức tưởng tượng nha." Vương Vũ làm vẻ mặt đầy thâm thúy sờ sờ cằm.
"Cái tên súc sinh nhà ngươi, thật sự là càng ngày càng đáng đánh đòn rồi!"
Người thông minh như Vô Kỵ, đương nhiên nghe được sự trào phúng trong lời nói của Vương Vũ, nghe Vương Vũ nói như vậy, sắc mặt của Vô Kỵ chợt biến thành màu đen.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khiến cho kẻ mạnh như Vương Vũ cũng cảm thấy hơi bất ngờ, màn trình diễn tại thời điểm này khá là đáng chú ý.
Trên sàn đấu, Đá Trắng đang lơ lửng trên không trung đâu có ngu mà không tới gần Phạm Âm đang rơi vào trạng thái hôn mê, tay phải của hắn từ trên hạ xuống nhắm trúng Phạm Âm, nhấc thẳng hắn lên không trung.
Phạm Âm trên mặt đất bị hấp dẫn bởi trọng lực, không tự chủ được liền bay lơ lửng, cho dù Phạm Âm giãy dụa hai chân hai tay trong trạng thái không trọng lực như thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Đá Trắng.
Đá Trắng hơi nhấc bàn tay trái lên một cái, đất đá vụn trên mặt đất đều bay lên, cùng với Phạm Âm trôi lơ lửng giữa không trung.
"Chết đi!"
Ngay sau đó, Đá Trắng mở tay trái và đẩy về phía trước, đá vụn biến thành những lưỡi dao sắc bén nhọn hoắt từ bốn phương tám hướng đồng loạt nhắm vào Phạm Âm ở giữa khoảng không.
"Tạm biệt!"
Đá Trắng nắm mạnh bàn tay trái một cái, tất cả lưỡi dao cắm phập vào cơ thể Phạm Âm từ trên dưới trái phải.
"Phập phập!"
Những mũi gai đá lợi hại cắm vào Phạm Âm như một con nhím.
-1121
-1154
-945
...
Tổn thương của gai đá cũng không được tính là cao, nhưng số lượng nhiều đến không thể chịu nổi, trên dưới trái phải to to nhỏ nhỏ khoảng mấy trăm cái.
Góp gió thành bão, thiệt hại do một lượt tấn công này mang lại cực kỳ kinh người.
Lượng máu của Phạm Âm cùng lắm cũng chỉ tới một trăm ngàn mà thôi, làm sao gánh chịu nổi tổn thương như thế, biến thành một luồng ánh sáng trắng tại chỗ bay xuống khỏi sàn đấu.
Ván đầu tiên, chiến đội Thánh Đường giành chiến thắng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment