id="237255" class="calibre7">Trang 950# 1
Chương 1898: Long hổ tranh tài.
-
=== oOo ===
Chương 1898: Long hổ tranh tài.
Chương 1898: Long hổ tranh tài.
Trận tranh tài thứ hai, chiến đội Thánh Đường đấu với chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Nhìn thấy kết quả này, khán giả lại có vẻ mặt khác nhau.
Đại đa số khán giả đều rất phấn khích. Sau trận đấu ngày hôm qua, chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Thánh Đường đã thể hiện vô cùng xuất sắc, nên cuộc chiến giữa hai chiến đội tất sẽ là một trận long hổ tranh tài.
Có một số ít người xem tiếc nuối, chẳng hạn như người hâm mộ của chiến đội Cửu Châu.
Trong mắt hội người hâm mộ chiến đội Cửu Châu, đẳng cấp của chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng chỉ có vậy mà thôi, mà chiến đội Thánh Đường và Pantheon mới là những đối thủ thực sự của chiến đội Cửu Châu.
Nếu ở trận thứ hai chiến đội Thánh Đường đối đầu với Pantheon, chiến đội Cửu Châu sẽ trực tiếp ít đi một đối thủ mạnh.
Thật đáng tiếc, hệ thống dường như cũng đã nghĩ đến điều này. Ba chọn hai cũng không thể chọn được chiến đội Thánh Đường đối đầu với chiến đội Pantheon, nếu quả thực ra kết quả như vậy, thì sẽ khiến cho người ta có chút tiếc nuối.
Nhưng chiến đội Một Đám Ô Hợp thấy đối thủ của mình chính là chiến đội Thánh Đường, thì trong lòng ít nhiều vẫn thấy có chút may mắn.
Mặc dù mọi người đều biết chiến đội Thánh Đường lợi hại, nhưng chiến đội Thánh Đường là một đối thủ cũ, hơn nữa mọi người đã theo dõi một trận đấu của chiến đội Thánh Đường ngày hôm qua, coi như chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng đã có hiểu biết hơn một chút về thực lực của chiến đội Thánh Đường.
Mà chiến chiến đội Pantheon từ trước đến giờ luôn luôn có chút thần bí, những trận chiến đấu trước kia đều có khuynh hướng nghiêng về một bên. Trận đấu ngày hôm qua chiến đội này còn đi thẳng vào vòng tiếp mà không cần thi đấu, vì vậy mọi người đều mù tịt thông tin về Pantheon.
Sự sai lệch trong thông tin có thể ảnh hưởng đến chiến thắng hoặc thất bại của một trận đấu. Gặp một đối thủ quen thuộc sẽ khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi hơn gặp phải một đối thủ xa lạ.
Dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, đám người Vương Vũ và đám người chiến đội Thánh Đường cùng bước vào phòng thi đấu.
Là người quản lý của chiến đội Thánh Đường, tất nhiên Mộng Hi cô nương cũng đi vào theo.
Nhìn cô gái quen thuộc trước mặt, Vô Kỵ liếc nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết một cái, không nhịn được hỏi Mộng Hi: “Này, ngươi cứ trơ mắt xem họ đánh chúng ta như vậy à?”
“Nếu không thì sao?” Mộng Hi lạnh nhạt nhìn Vô Kỵ nói: “Đối với bọn họ mà nói kiếm tiền quan trọng hơn.”
Loại chiến đội chuyên nghiệp thương mại hóa này, tiền lương có liên quan trực tiếp với chiến tích mà bọn họ đạt được. Chiến tích càng cao, thì lương và tiền thưởng cũng càng cao. Đứng trước tiền, họ cũng mặc kệ liệu người quản lý có phải là con gái ruột của ông chủ hay không, mà người phát lương cũng không phải Mộng Hi.
“Không thể thả một chút được à?” Vô Kỵ thì thầm.
“Tuyển thủ của chiến đội Một Đám Ô Hợp!” Ai ngờ Vô Kỵ vừa dứt lời, các nhân viên ở bên cạnh liền trừng mắt và quở trách: “Xin hãy chú ý đến lời nói và hành động của anh. Tôi có quyền cấm anh thi đấu.”
“Ha ha! Đùa thôi.” Vô Kỵ nói: “Tôi chỉ kiểm tra xem họ có thẳng thắn như tôi không thôi, cũng muốn xem các anh sẽ có thái độ như thế nào khi chiến đội mà gian lận thôi mà.”
“Không cần kiểm tra!” Nhân viên nghiêm mặt nói: “Thể thao điện tử tuân thủ ba nguyên tắc công bằng công chính công khai, nếu có hành vi vi phạm chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng bỏ qua.”
“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Vô Kỵ nhàn nhạt cười một tiếng, rồi đi vào cabin trò chơi như không có chuyện gì xảy ra.
Mộng Hi còn muốn nói vài lời với Danh Kiếm Đạo Tuyết, cũng bị nhân viên cảnh báo: “Hai chiến đội các ngươi tranh giải cho tốt đi, có gì thì lên đấu trường mà nói, đừng ở đây xì xào bàn tán.”
Vào cabin trò chơi, khởi động.
Người chơi của cả hai chiến đội xuất hiện trên sân đấu.
Chiến đội chủ nhà trong cuộc tranh tài này là chiến đội Thánh Đường, vì vậy sân đấu đầu tiên được lựa chọn bởi chiến đội Thánh Đưòng.
Ngày hôm qua tranh giải, chiến đội Thánh Đường đã hiểu rõ hơn về chiến đội Một Đám Ô Hợp. Hơn nữa, đã đấu với chiến đội Một Đám Ô Hợp nên ai cũng biết Vương Vũ mạnh như thế nào, cũng như sức mạnh của những người khác trong chiến đội ra sao.
Tất nhiên, chiến đội Thánh Đường dù chỉ có vài người thì cũng có thể đè tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo trừ Vương Vũ ra đất ma sát, nên tại thời điểm này, đối địch không có áp lực.
Đối với sức mạnh của Ký Ngạo, ngay cả người trong chiến đội Cửu Châu cũng có thể biết rõ tại sao thực lực Ký Ngạo đột nhiên trở nên mạnh hơn, thì với tư cách là một chiến đội đã chiến đấu chính diện với Toàn Chân Giáo, chiến đội Thành Đường tất nhiên cũng biết rõ.
Cho nên trận đấu này đối với chiến đội Thánh Đường mà nói, không quá quan trọng. Miễn là trong mấy trận đầu có thể thắng, họ có thể vững vàng lấy được thắng lợi, vì vậy lượt đầu tiên, Đá Trắng, vẫn chọn sân đấu là đấu trường.
Hơn nữa Đá Trắng cũng là người đầu tiên chơi cho chiến đội của mình ở vòng đối đầu này.
Mà bên chiến đội Một Đám Ô Hợp này, người đầu tiên đấu đó là Vô Kỵ.
“?”
Thấy người ra sân của chiến đội Một Đám Ô Hợp không phải là đại cao thủ Vương Vũ hay Yêu Nghiệt Hoành Hành, khán giả có chút bất ngờ.
Đá Trắng cũng hỏi lại với vẻ mặt khó chịu: “Mấy cao thủ kia trong chiến đội ngươi đâu? Sao không để họ ra mà lại để cho loại tự đi tìm cái chết như ngươi lên?”
“Ha ha!”
Trước sự mỉa mai của Đá Trắng, Vô Kỵ cũng không khó chịu, mà cười híp mắt nói: “Ngươi biết đấy, chiến đội Một Đám Ô Hợp của chúng ta từ trước đến giờ luôn là đúng bệnh hốt thuốc. Cử ta đến là vì thực lực của ngươi cùng đẳng cấp với ta.”
“...”
Đá Trắng cũng xui xẻo, phí miệng lưỡi với tên như Vô Kỵ đã không chiếm được lợi ích gì rồi, còn bị trình độ như thằng cha này chế giễu ngược lại tự chuốc nhục nhã.
Hai người đều mỉa mai nhau một hồi thì thời gian đếm ngược vào thi đấu kết thúc.
Mục sư là một nghề nghiệp tương đối không có sức chiến đấu cao, thân thủ của Vô Kỵ, Đá Trắng cũng đã từng gặp qua. Bắt đầu tranh tài, Đá Trắng hoàn toàn không chút nương tay, tay phải hướng chỉ về phía Vô Kỵ, sử dụng Địa Dẫn Thuật.
Lực hấp dẫn dưới chân Vô Kỵ trong nháy mắt tăng lên, tốc độ di chuyển bị giảm hơn một nửa.
Sau khi giảm tốc độ của Vô Kỵ, Đá Trắng bỗng bay nhẹ lên bầu trời, pháp trượng chỉ vào Vô Kỵ chuẩn bị tấn công.
Nhưng đúng lúc này, Vô Kỵ không hề lo lắng cũng cầm pháp trượng chỉ xuống đất, bắt chước bay lên.
Không Dẫn Thuật của Đá Trắng này là sử dụng kỹ năng thấp kém lợi dụng điều tiết lực hấp dẫn để đạt được mục đích bay trên không, còn thuật Phi Hành của Vô Kỵ là kỹ năng Phi Hành thứ thiệt.
Tác dụng của Địa Dẫn Thuật chỉ tồn tại trên mặt đất. Sau khi Vô Kỵ sử dụng thuật Phi Hành rời mặt đất, trạng thái giảm tốc độ lập tức biến mất.
Vô Kỵ không nói gì, mà lao về phía Đá Trắng.
Không Dẫn Thuật của Đá Trắng cũng không phải là kỹ năng Phi Hành nên hiệu quả kỹ năng chỉ có thể giữ thân lơ lửng giữa không trung, tốc độ di chuyển của nó dĩ nhiên kém hơn kỹ năng Phi Hành của Vô Kỵ.
Lối đánh tự bạo của Vô Kỵ không phải biểu diễn lần một lần hai, Đá Trắng thấy Vô Kỵ bay tới thì trong lòng đã có đề phòng.
Không chờ đợi Vô Kỵ bay đến cạnh mình, Đá Trắng lập tức duỗi tay phải ra, dùng lực hấp dẫn phong tỏa Vô Kỵ, tay trái nhấc một mảng lớn sàn đấu trường bay lên không trung, bao vây Vô Kỵ lại.
“Đi chết đi!”
Sau đó, tay phải Đá Trắng ngay lập tức nắm chặt, trong một thoáng, tất cả sàn nhà trên không trung che khuất bầu trời bay về phía Vô Kỵ.
“Bang bang bang!”
Một loạt tiếng va chạm vang lên, còn Vô Kỵ đột nhiên bị sàn nhà đầy trời bao vây.
Sàn nhà đập vào cơ thể của Vô Kỵ vỡ thành bụi phấn, rồi biến thành một màn sương mù, sương mù màu xám tro che phủ bầu trời.
Toàn bộ hội trường căng thẳng tới nghẹt thở.