id="237756" class="calibre7">Trang 952# 2
Chương 1903: Cao thủ của chiến đội Thánh Đường
-
=== oOo ===
Chương 1903: Cao thủ của chiến đội Thánh Đường
Chương 1903: Cao thủ của chiến đội Thánh Đường
Việc chiến đội Một Đám Ô Hợp thắng liên tiếp ba trận nằm trong dự liệu của mọi người ở chiến đội Thánh Đường, thế nhưng thắng ba trận liên tiếp lại chỉ có một cao thủ vào sân, thì lại nằm ngoài dự liệu của chiến đội Thánh Đường.
Nhất là Ký Ngạo thắng được ván thứ ba, lại trực tiếp làm lộn xộn tiết tấu của chiến đội Thánh Đường.
Giờ này khắc này, trong phòng nghỉ ngơi của chiến đội Thánh Đường, mọi người đều đang cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tiếp tục như vậy sẽ không ổn."
Đá Trắng nhíu chặt hai hàng lông mày, nói: "Hai người mạnh nhất của đối phương vẫn chưa có người nào lên sân, chúng ta đã thua ba ván rồi, chẳng lẽ trận đầu tiên đã phải toàn quân bị diệt rồi sao?"
Thân là võ giả, chính là có tố chất bẩm sinh vượt xa người bình thường, cho dù là trong mắt những cao thủ hàng đầu như Đá Trắng, thực lực của Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành, cũng tương đối khủng khiếp.
Dựa theo dự tính ban đầu của Đá Trắng, trận đầu bên mình thua nhiều nhất là ba ván, đánh xong trận đầu thì cũng chỉ bất lợi tối đa một điểm.
Cho dù trận thứ hai vận khí không tốt, ván đầu tiên đã rút phải Vương Vũ, thì sự chênh lệch điểm số nhiều nhất cũng kéo ra mười một điểm.
Tuy trận cuối cùng tổng điểm là hai mươi điểm, nhưng chênh lệch cao nhất lại là mười một điểm, cho dù hai trận trước đánh không được như ý muốn, thì chỉ cần có thể thắng được trận cuối cùng, dù cho chỉ còn lại một người sau cùng thì cũng có thể có cơ may thắng được đối phương.
Nhưng ai biết hai đại cao thủ là Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn còn chưa ra trận, thì bọn họ đã bị người đánh ra tỉ số 3-0, cho dù Đá Trắng có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng có chút ngồi không yên.
Dù sao Đá Trắng cũng đã từng giao thủ với Vương Vũ, thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành như thế nào thì Đá Trắng không dám kết luận bừa, nhưng trình độ của Vương Vũ, tuyệt đối cao hơn bất cứ ai trong chiến đội của mình.
Trận đấu của những chiến đội đứng đầu hiển nhiên phải nắm chắc phần thắng mới được, lúc này ván thứ nhất đã đánh ra cục diện này rồi, tính toán thận trọng nhất ban đầu cũng không có khả năng đạt được mong đợi, trong lòng Đá Trắng khẩn trương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Ván thứ tư để ta đi cho."
Ngay lúc Đá Trắng đang lo lắng, thì một người râu ria rậm rạp ở bên cạnh Đá Trắng đột nhiên đứng dậy xung phong nhận việc.
Người râu ria đó có vóc người cực kỳ to lớn, ánh mắt sáng ngời có thần, cơ bắp một thân cường tráng, thoạt nhìn không giống một người chơi trò chơi, ngược lại giống một người chơi đấm bốc.
"Lão đại!!"
Đá Trắng nghe vậy, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua người râu ria kia, nhất thời cả kinh nói: "Sớm như vậy mà ngươi đã muốn lên sân rồi sao?"
Nếu như chiến đội Một Đám Ô Hợp có người ở nơi này, nghe được cách xưng hô của Đá Trắng với người râu ria kia nhất định sẽ chấn động vô cùng.
Bất luận là sức mạnh cá nhân hay là năng lực chỉ huy, Đá Trắng hoàn toàn xứng đáng là một cao thủ đỉnh cấp, ngay cả Vô Kỵ cũng khen không dứt miệng về khả năng chỉ huy trên chiến trường của Đá Trắng. Người này đặt vào trong bất kỳ chiến đội nào cũng đều phải tồn tại ở cấp đội trưởng mới đúng, nhưng Đá Trắng lại gọi người râu ria kia là lão đại, hơn nữa còn tự nhiên như vậy, có thể thấy được người râu ria kia hiển nhiên không phải là người bình thường.
"Ừm!"
Người râu ria gật gật đầu đáp: "Nói thật, ta cũng muốn gặp được vị cao thủ mà các ngươi thường xuyên nhắc tới kia sớm một chút."
"Nhưng.... nhưng hiện tại ngươi lên sân không phải hơi sớm một chút rồi sao?" Đá Trắng có chút khó xử nói: "Ta còn dự định để ngươi ở phía sau kiềm chế tên Thiết Ngưu ở đội đối phương nữa mà."
"Chờ không kịp." Người râu ria khoát tay bảo: "Chúng ta đã thua ba ván rồi, hai trận sau bất kể như thế nào cũng không thể thua tiếp được nữa, đạo lý này ngươi hẳn cũng hiểu."
"Ta... ta hiểu."
Đá Trắng gật gật đầu.
Trên sân thi đấu chuyên nghiệp, bị người cạo sạch đầu chính là sự tình cực kỳ dọa người, nhất là trận đầu tiên.
Nếu như thua trận thi đấu thứ hai, tối thiểu còn có thể giải thích được, dù sao theo cơ chế thi đấu, thì vận may thuộc loại nhân tố không thể khống chế, bị cạo trọc đầu cũng là chuyện có thể tha thứ được.
Mà trận đầu tiên lại là tự chủ lựa chọn tuyển thủ thi đấu, chính là để nghiên cứu chất lượng và số lượng cao thủ trong mỗi chiến đội.
Nếu như trận đầu đã bị đánh ra tỉ số 5-0, đây hiển nhiên là nói rõ trình độ của bên thua cực kỳ kém, bất luận là số lượng cao thủ hay là chất lượng đều sẽ thấp hơn đối phương.
Chuyện này đối với một chiến đội hàng đầu mà nói là điều không thể tha thứ được.
Chiến đội đi đến trình độ của bọn họ, dĩ nhiên là nổi tiếng thế giới rồi, hiển nhiên danh tiếng cực kỳ quan trọng, trận đầu tối thiểu không thể thua toàn bộ, thắng một điểm cũng coi như là chừa chút mặt mũi cho bản thân.
Hiển nhiên Đá Trắng cực kỳ tôn kính người râu ria kia, nếu người râu ria đã nói như vậy rồi, thì Đá Trắng cũng không dám có điều phản kháng.
"Được rồi! Vậy trận tiếp theo để lão đại lên đi." Đá Trắng đáp: "Nhưng mà đối thủ cũng không phải là người bình thường, cho dù là lão đại ngươi, thì cũng phải cẩn thận một chút."
"Ta biết rồi." Người râu ria gật gật đầu hiểu rõ.
...........
Trong phòng nghỉ ngơi của chiến đội Một Đám Ô Hợp, cái đám phần tử cặn bã này dường như vẫn còn đang trong dư vị chiến thắng của Ký Ngạo ở trận trước, đoàn người vừa nói vừa cười, Ký Ngạo lại là Tintin vênh lên trời, không ngừng thể hiện nói: "Cảnh giới võ học tối cao chính là không chiến mà khiến kẻ địch phải khuất phục! Đám lão già các ngươi đã học được chưa?"
"Lợi hại, lợi hại, lợi hại!" Mọi người tới tấp dựng thẳng ngón tay cái.
"Ta xưng là đệ nhất cao thủ của Toàn Chân Giáo cũng không quá mức đi." Ký Ngạo lại thể hiện lần nữa nói.
"?"
Ký Ngạo vừa dứt lời, Vương Vũ ở một bên đã nhảy ra một dấu chấm hỏi trên đầu.
"Thu liễm chút, thu liễm chút."
Nghe được lời này của Ký Ngạo, mọi người nhìn thoáng qua Vương Vũ ở một bên, rồi vội vàng nói: "Quá trớn rồi nha, Gà Con đừng vì có chút thành tích liền bành trướng."
"Ha ha!" Ký Ngạo thấy Vương Vũ nhìn mình mà mặt không chút thay đổi, cũng vội vàng bật cười đáp: "Đương nhiên rồi, vẫn còn kém chú Ngưu một chút."
"Cốc cốc cốc!"
Ngay lúc mấy người đang khoe khoang với nhau rất náo nhiệt, thì ngoài phòng nghỉ ngơi đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Linh Lung Mộng ở bên cạnh liền thuận tay mở cửa, chỉ thấy Mộng Hi đi tới với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hửm?"
Nhìn thấy người tới, mọi người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp đều có chút bất ngờ, Vô Kỵ lại nói đùa: "Cái tên phản đồ Toàn Chân Giáo nhà ngươi, tới nơi này làm gì? Điều tra quân tình ra sao rồi?"
"........"
Tính khí của Mộng Hi là gì, hiển nhiên sẽ không để lời nói của Vô Kỵ vào trong lòng, cô nương này lạnh lùng liếc nhìn Vô Kỵ, sau đó đảo mắt nhìn bốn phía một chút, cuối cùng mới vô cùng nghiêm túc nói: "Trận tiếp theo, các ngươi tốt nhất hãy cẩn thận một chút."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Thực ra Mộng Hi thật sự có lòng tốt nhắc nhở đám người Toàn Chân Giáo, nhưng lời này kết hợp với thân phận dẫn đầu của cô nàng hiện tại, nghiễm nhiên có chút chối tai.
"Hở?"
Lời Mộng Hi vừa nói ra, sắc mặt của mọi người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp đều tối sầm lại.
Vô Kỵ lại cười tủm tỉm bảo: "Đại tỷ, ngươi như vậy là không phúc hậu đó nha, tuy rất quen thuộc ngươi, nhưng ngươi cũng không thể tới cửa khiêu khích như vậy được."
"Ngươi xem ta có tâm tình để ý tới ngươi không?" Mộng Hi mặt không chút thay đổi như cũ, đáp: "Ta tới đây để nhắc nhở các ngươi, ván sau chiến đội Thánh Đường có cao thủ không đơn giản vào sân!"
"Không đơn giản? Ha ha!"
Minh Đô ở một bên chỉ vào Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành rồi nói: "Hai ông nội đây, có người nào đơn giản đâu?"
"Hừ! Dù sao thì ta cũng đã nhắc nhở các người rồi đó, các người thích thì nghe không thì thôi."
Cô nàng Mộng Hi này từ trước đến nay đều không nhiều lời vô nghĩa, thấy chiến đội Một Đám Ô Hợp rất có bộ dáng địch ý nên cũng chẳng muốn giải thích, sau khi thản nhiên ném một câu liền đập cửa mà đi, chỉ để lại đám người Một Đám Ô Hợp với vẻ mặt mờ mịt.