id="238505" class="calibre7">Trang 955# 1
Chương 1908: Cao thủ mạnh nhất
-
=== oOo ===
Chương 1908: Cao thủ mạnh nhất
Chương 1908: Cao thủ mạnh nhất
Dù camera có quay chậm đến đâu, thì hiệu ứng đặc biệt từ kỹ năng của hai người Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng được phân giải trên diện rộng, một màn giao thủ vừa rồi của hai người hiện ra rõ ràng trước mắt khán giả.
Chỉ thấy cùng lúc một cước của Yêu Nghiệt Hoành Hành đá trúng Sứ Đồ Thánh Đường, thì Sứ Đồ Thánh Đường cũng giao hai tay thành hình chữ thập ở trước ngực, chặn được Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Trong nháy mắt Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích bùng phát sát thương, Sứ Đồ Thánh Đường bị trúng một kích đột nhiên vọt về phía trước, đánh một quyền lên ngực Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Trên đầu hai người đồng thời bay lên chỉ số mất máu giống nhau.
"Mẹ nó, chuyện gì đã xảy ra thế này?"
Tuy nhìn thấy rõ một màn vừa rồi kia, nhưng mọi người vẫn có chút khó hiểu, vì sao dưới tình huống Sứ Đồ Thánh Đường bị trúng một kích, mà vẫn có thể phát động phản công, dựa theo logic mà nói, hẳn phải là trực tiếp bị đá chết hoặc bị một cước đá bay đi mới phải.
"Là đón đỡ rồi phản kích!"
Ngay lúc mọi người không hiểu vì sao, thì bình luận viên liền kích động nêu lên.
Không sai! Chính là đón đỡ rồi phản kích! Cũng được xưng là kỹ năng chắn thân, dựa vào tư thế phòng thủ để ngăn địch, có thể phát động phản công trong nháy mắt đối thủ tập trung vào mình.
Tuy loại kỹ năng này cực kỳ hiếm có, nhưng thân là cao thủ chuyên nghiệp hàng đầu, Sứ Đồ Thánh Đường có đủ các loại kỹ năng cũng không hiếm lạ.
Kỹ năng này của Sứ Đồ Thánh Đường gọi là Thần Thánh Phản Kích, sau khi mở trạng thái kỹ năng sẽ tiến vào tình trạng cầu nguyện, có thể đón đỡ 50% - 100% sát thương tấn công trực diện, cũng sẽ trả lại toàn bộ cho mục tiêu công kích mình, thời gian cầu nguyện càng dài, thì sát thương của đón đỡ rồi phản kích càng cao, thời gian cầu nguyện dài nhất là hai giây.
Loại tình huống vừa rồi, hiển nhiên Sứ Đồ Thánh Đường không có thời gian hai giây để tiến hành cầu nguyện, cho nên hiệu quả đón đỡ của Thần Thánh Phản Kích này chỉ đến mức thấp nhất là 50%.
Giờ này khắc này, thanh máu của Yêu Nghiệt Hoành Hành và Sứ Đồ Thánh Đường đều khoảng 30%, chẳng qua thứ không giống chính là Yêu Nghiệt Hoành Hành là Võ sư chân chính, nghề nghiệp da giòn, mà bản chất của Sứ Đồ Thánh Đường lại là Thánh Kỵ sĩ da dày thịt béo.
Hơn nữa lại thêm đồ đằng vào, giá trị thuộc tính phòng ngự và lượng máu của Sứ Đồ Thánh Đường đã tăng lên trên diện rộng, tuy miễn cưỡng ăn một nửa sát thương từ một cước vừa rồi của Yêu Nghiệt Hoành Hành, nhưng lại may mắn không trực tiếp mất mạng.
Mà Yêu Nghiệt Hoành Hành thì lại không may mắn như vậy, đã trúng một nửa sát thương từ Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích của chính mình, tự giẫm mình thành bạch quang ngay tại chỗ.
Tổng kết lại thành một câu, ta tự giết chính mình.
"Xí! Thật không biết xấu hổ!"
Sau khi hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khán giả cùng lúc cảm thấy tiếc nuối cho Yêu Nghiệt Hoành Hành, lại nhao nhao tiến hành chào hỏi Sứ Đồ Thánh Đường, dùng loại kỹ năng trơ tráo như vậy để thắng lợi, thắng được mẹ nó thực sự không vẻ vang gì.
Đương nhiên, suy nghĩ của khán giả thực ra cực kỳ chủ quan.
Sứ Đồ Thánh Đường người ta không mở hack, không gian lận, chỉ dùng kỹ năng nghề nghiệp của mình để đón đỡ công kích của đối thủ mà thôi, nói một cách khách quan, thì chiến thắng vẫn khá tích cực.
Bằng không thì như thế nào? Chẳng lẽ kiên cường ăn một cước mà không phản kích mới được hay sao?
Nói đùa, cao thủ quyết đấu trên sân thi đấu thể thao, có thể quyết định thắng bại trong một chiêu, mọi người đầu tư nhiều tinh lực và tiền bạc như vậy đi thu hoạch kỹ năng và trang bị, dưới loại tình huống này, chắc chắn phải cố gắng hết sức mình để giành chiến thắng trong trận đấu, đứng ở nơi đó bị đánh hoàn toàn không thực tế.
.........
"Thật đáng tiếc!"
Thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành thua trận đấu, Minh Đô ở một bên tức giận bất bình, nói: "Kỹ năng của tên đó thật quá vô sỉ."
Xem ra Minh Đô vẫn còn có chút tinh thần thi đấu thể thao, chẳng qua chỉ cảm thấy kỹ năng của đối thủ vô sỉ, cũng không nói hành vi của đối phương vô sỉ.
Bằng không thì với biểu hiện của cái đám bại hoại như chiến đội Một Đám Ô Hợp, gần như có thể tự sát tập thể để tạ tội.
"Không!"
Ai ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành lại cực kỳ thản nhiên nói: "Thua cũng không đáng tiếc."
"Sao lại không đáng tiếc, nếu không phải tiểu tử kia sử dụng đón đỡ rồi phản kích, thì ngươi đã thắng rồi." Minh Đô nắm chặt tay nói.
"Kỹ năng chỉ là một phần mà thôi!" Yêu Nghiệt Hoành Hành khoát khoát tay đáp: "Dưới loại tình huống vừa rồi, cho dù kỹ năng có như thế nào, mà có thể sử dựng được dưới tình huống đó thì hắn ta đã thắng rồi, Sứ Đồ Thánh Đường này thực sự vô cùng lợi hại."
"Cái này......" Nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói như vậy, Minh Đô nhất thời kinh ngạc.
Quả thực, công kích vừa rồi của Yêu Nghiệt Hoành Hành có thể nói là mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, liên tục không ngớt, sự nối tiếp giữa những kỹ năng với nhau cũng không có chút sơ hở nào, nhất là một cước cuối cùng kia, tất cả người trên sân, bao gồm cả các cao thủ hàng đầu của những chiến đội lớn, có một tính một, ngoài loại phi nhân loại như Vương Vũ ra, thì hoàn toàn không có bất kỳ người nào dám đảm bảo có thể sử dụng đón đỡ thành công.
Mà Sứ Đồ Thánh Đường lại ở dưới tình huống này ngã người rồi đón đỡ, hành động liền mạch lưu loát, có thể thấy được bất luận là năng lực phản ứng hay trình độ thao tác, hoặc là tố chất tâm lý, nghiễm nhiên không kém Yêu Nghiệt Hoành Hành bao nhiêu.
Sự so sánh giữa những võ giả không chỉ có mỗi thắng bại mà thôi, xong một trận đấu, mỗi một chiêu đều đáng giá nghiền ngẫm cẩn thận.
Cái khác không nói, nhưng một chiêu đón đỡ kia của Sứ Đồ Thánh Đường, đã khiến cho Yêu Nghiệt Hoành Hành vô cùng chịu phục.
Phải biết rằng, Yêu Nghiệt Hoành Hành là tập võ từ nhỏ, mới có tố chất tổng hợp cường mạnh như vậy, mà Sứ Đồ Thánh Đường chẳng qua chỉ là một người chơi trò chơi mà thôi, có thể có tố chất tổng hợp mạnh mẽ như vậy, có thể thấy được thiên phú của hắn ta cao tới cỡ nào, phỏng chừng chỉ thấp hơn thiên tài tuyệt thế như Vương Vũ một chút mà thôi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành là người tôn kính cường giả, kết quả của một ván thi đấu này, Yêu Nghiệt Hoành Hành tất nhiên không có lời nào để nói.
Không chỉ như thế, Yêu Nghiệt Hoành Hành còn có thái độ thản nhiên đối với thắng thua, loại bình tĩnh nhìn thấu bản chất này, lại càng làm cho trên sắc mặt của tiểu tử con buôn này nhiều thêm một tia khí phách tông sư.
Ngay cả Dương Na cũng không nhịn được mà nói ở một bên: "Không ngờ người như ngươi lúc không cà lơ phất phơ, lại có phong độ như vậy."
"Không sai!" Vương Vũ cũng gật đầu vui mừng nói: "Ngươi có thể có suy nghĩ như vậy, có thể thấy được ngươi đã trưởng thành rồi."
"Nào có nào có!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy, lại không biết xấu hổ nói: "Thực ra con người ta, vẫn luôn có bản lĩnh như vậy đó, chỉ là các người mắt mù mà thôi."
"Ta..."
Nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói như vậy, Vương Vũ và Dương Na nhất thời chán nản.......... Người không biết xấu hổ thực sự da mặt rất dày.
.....................
Ngay lúc đám người Vương Vũ đang cảm khái, thì Sứ Đồ Thánh Đường giành được thắng lợi trận đấu cũng được truyền tống về trong đội ngũ của mình.
Sứ Đồ Thánh Đường lúc này vẫn còn đang sợ hãi trong lòng về biểu hiện vừa rồi của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Trở lại trong đội ngũ, câu đầu tiên nói chính là : "Võ sư kia thực sự quỷ dị!"
"Quỷ dị?" Đá Trắng khó hiểu nói: "Ta có thể lý giải thành rất mạnh được không?"
"Không được đầy đủ!" Sứ Đồ Thánh Đường giải thích nói: "Mạnh chỉ là một phần, mấu chốt chính là ta cảm thấy cả người đều bị hắn nhìn thấu vậy, bất luận là kỹ năng hay là phương thức chiến đấu, dường như không còn giữ lại gì trong mắt hắn, lần này ta chỉ lợi dụng kỹ năng nghề nghiệp tương đối xa lạ của hệ thống, nếu như đánh một lần nữa với hắn, chỉ sợ ai thua ai thắng còn chưa nói chắc được."
Nói tới đây, Sứ Đồ Thánh Đường dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Ta chơi trò chơi nhiều năm như vậy, vẫn lần đầu tiên gặp được người khủng khiếp như vậy, người này hẳn chính là cao thủ mạnh nhất trước mắt rồi nhỉ."
"Cái này....."
Đá Trắng cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua Vương Vũ phía trước rồi đáp: "Chỉ sợ không phải...."