id="238755" class="calibre7">Trang 956# 1
Chương 1910: Bản đồ không biết xấu hổ
-
=== oOo ===
Chương 1910: Bản đồ không biết xấu hổ
Chương 1910: Bản đồ không biết xấu hổ
Có câu nói phải linh hoạt ứng biến, đó mới là quy tắc sống.
Đối mặt với cao thủ chiến thuật cấp thế giới như Đá Trắng, nếu vẫn trước sau như một chết dí một motif sẽ đào hố tự chôn chính mình.
Nếu lượt đấu thứ ba chiến đội Một Đám Ô Hợp được chọn bản đồ thì cũng tạm ổn, nhưng nay trận thứ ba do đối thủ làm chủ, Vô Kỵ có kiêu căng cỡ nào cũng không dám xem thường cao thủ cấp thế giới.
Bởi vậy hắn vẫn đặt hi vọng vào trận đấu trên sân nhà tạm coi như ổn thỏa nhất.
"Chuyện này không hề dễ dàng..."
Đám người suy nghĩ một chút nói: "Năng lực của chúng ta vốn không được như đối phương, lượt thứ hai là ngẫu nhiên lên sàn đấu đánh đơn, như vậy làm sao có thể sắp xếp được?"
Mọi người trong Toàn Chân Giáo đương nhiên cũng biết sự chênh lệch giữa mình và đối thủ.
Xét về sức mạnh tổng thể, hơn một nửa tuyển thủ của chiến đội Một Đám Ô Hợp không mạnh bằng đối thủ.
Lượt đầu có thể chọn người chơi ra thi đấu, dựa vào mấy người Vương Vũ chiếm được chút lợi thế mỏng manh, nhưng trận thứ hai do hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên vốn dĩ không thể điều khiển, tính toán.
Nếu là thi đấu đồng đội, mọi người còn có khả năng thắng được, nhưng đánh đơn thì không dễ gì bù đắp được sự chênh lệch về thực lực.
"Năng lực không đủ, tiếp cận địa hình!" Vô Kỵ chỉ vào bản đồ nói: "Mục tiêu chủ yếu của chúng ta lúc này chính là lựa chọn một bản đồ có lợi cho tất cả mọi người trong đội, quan trọng nhất là không thể cho đối thủ có điểm."
"Nếu vậy, bản đồ đương nhiên càng phức tạp càng tốt." Xuân Tường cân nhắc nói.
"Địa hình càng phức tạp, càng phù hợp để phát huy chiến thuật.”
Xuân Tường cũng được coi như một tuyển thủ chiến thuật, hơn nữa Thuật sĩ có nhiều quyền kiểm soát, địa hình phức tạp thích hợp với đặc điểm chiến đấu của Xuân Tường hơn.
"Được!"
Vô Kỵ gật đầu, vừa sàng lọc vừa nói: "Còn gì nữa không?"
"Có!" Cung thủ Linh Lung Mộng ở bên cạnh bổ sung: "Bản đồ càng lớn càng tốt."
Cung thủ mà, luôn thích thoáng mát, Linh Lung Mộng không phải dạng khác người như Dương Na, đương nhiên sẽ không thích bản đồ nhỏ.
Hơn nữa mà nói, cho dù năng lực không đủ để đánh đối phương cũng không sao cả, không phải bản đồ lớn còn có thể chạy sao, cùng lắm là mọi người đều liều mình cùng tìm cái chết.
"Bản đồ phải rộng lớn!" Vô Kỵ hỏi lần nữa: "Còn gì nữa không?"
"Càng nhiều chỗ ẩn núp càng tốt." Bắc Minh Hữu Ngư suy nghĩ rồi bổ sung.
Thích khách là một loại nghề nghiệp đánh lén, tính ẩn náu của bản đồ càng cao, Thích khách sẽ càng có lợi.
"Cảm giác phân tầng càng rõ ràng càng tốt." Không đợi Vô Kỵ hỏi lại, Minh Đô lớn giọng nói.
"Cảm giác phân tầng? Là thứ gì?" Đám người đều không hiểu phải hỏi lại.
"Chính là mức độ cao thấp phân tầng của khung cảnh chứ sao..." Minh Đô vội vàng giải thích: "Ta không thể chạy cũng không ẩn mình được, kỹ năng khống chế cũng không nhiều. Nếu chọn một bản đồ đồng bằng, chẳng phải ta sẽ rất thảm sao?"
"Thì ra là vậy."
Nghe Minh Đô giải thích xong, mọi người lập tức sáng tỏ, cái cảm giác phân tầng trong miệng thằng nhóc này chính là việc phân tầng cảnh quan các loại rõ ràng như bậc thang vậy.
Minh Đô là một Pháp sư thuần tấn công, tốc độ di chuyển cũng không cao, muốn tấn công mà không cần kiêng kỵ gì, còn phải dựa vào địa hình đặc thù từ trên cao nhìn xuống của hắn.
Bằng không cho dù hắn có kỹ năng Thiểm Hiện nhị đoạn đi nữa, nếu chiến đấu trên đất bằng thì sự khác biệt chẳng qua chỉ là vấn đề chết sớm hay muộn thôi.
Hơn nữa, tuy đám người Toàn Chân Giáo đánh nhau có vẻ nghiệp dư so với cao thủ chuyên nghiệp hạng nhất, nhưng chạy trốn lại vô cùng chuyên nghiệp. Ngày trước người của Toàn Chân Giáo bị các công hội lớn đuổi giết chạy đầy đường, toàn phải dựa vào mái nhà để chạy, cho nên cảm nhận tầng lớp đối với mấy người chiến đội Một Đám Ô Hợp mà nói ắt là không thể thiếu được.
"Đã hiểu rồi!"
Vô Kỵ nghe vậy lưu loát vỗ tay thành tiếng, quay đầu hỏi Vương Vũ: "Ngươi có yêu cầu gì không?"
"Ta?" Vương Vũ suy nghĩ một chút nói: "Trực tiếp chọn sàn thi đấu thể thao đi! Tiết kiệm công sức ta đi tìm."
"Cút!" Mọi người đồng loạt giơ ngón giữa, tất cả đều thấy không cần thiết phải hỏi tên này.
Biết làm sao được, người có năng lực làm gì cũng đầy tự tin... Thực ra Vương Vũ cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép nha.
Không quan tâm tới loại không phải người như Vương Vũ, Vô Kỵ bắt đầu sàng lọc chọn lựa khung cảnh trong tay.
Sàng lọc khoảng chừng ba phút, cuối cùng Vô Kỵ cũng đã tìm ra một khung cảnh có đặc điểm vị trí phù hợp nhất với mọi người trong tất cả các cảnh.
Rừng rậm bóng đêm!!
...
Địa hình rừng rậm, từ trước tới nay đều là địa hình mai phục, nơi ẩn nấp đương nhiên không phải nói nhiều.
Rừng rậm bóng đêm mặc dù không rộng lớn vô cùng như khu rừng mê hoặc, nhưng cũng đủ mênh mông vô bờ.
Chưa nói tới việc rừng tùng rậm rạp này cũng có thể được coi là địa hình phức tạp, những chỗ dừng chân trên cành cây thân cây cao cũng phù hợp với cảm giác phân tầng theo lời Minh Đô nói.
Bản đồ này có thể dùng để mai phục tấn công, có đủ khoảng không, có thể chạy trốn, có thể gây rối, miễn là người chuyên đâm chọc dùng thủ đoạn bỉ ổi đều có thể làm chơi ăn thật ở cái bản đồ này, có thể nói là một bản đồ hoàn toàn phù hợp với khí chất của chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Có thể lựa chọn ra một cảnh tượng có một không hai như vậy từ hơn một ngàn bản đồ, không thể không nói, Vô Kỵ con mẹ nó quả thực là một thiên tài.
Chiến đội hai bên nghiên cứu chiến thuật xong, thời gian nghỉ giải lao giữa trận cũng kết thúc, hai chiến đội lại bước vào cabin trò chơi, tiến vào hội trường với vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Lượt đấu thứ hai của chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Thánh Đường chính thức bắt đầu.
Lượt đấu thứ hai là lượt lựa chọn bản đồ của chiến đội Một Đám Ô Hợp, đội trưởng Vương Vũ không mảy may suy nghĩ, trực tiếp lựa chọn khung cảnh bọn họ đã sàng lọc tuyển chọn ra ở phòng chờ - Rừng rậm bóng đêm.
Khi Vương Vũ nhấp vào nút xác định, sàn thi đấu ban đầu trên hội trường bắt đầu biến đổi vặn vẹo, một khu rừng tăm tối khổng lồ nhanh chóng xuất hiện trước mắt khán giả.
"Hừ!!"
Hiện tại mọi người đã nằm lòng phong cách của chiến đội Một Đám Ô Hợp, thấy chiến đội Một Đám Ô Hợp chọn khung cảnh rừng cây, khán giả không khỏi phát ra tiếng thổn thức bất đắc dĩ.
Bất cứ ai hiểu về đám người kia cũng biết rằng, một khi chiến đội Một Đám Ô Hợp đã lựa chọn bản đồ này, tiếp sau đây sẽ là trò chơi trốn tìm nhàm chán tới phát điên.
Meo, đám lưu manh này thật sự chẳng có tính toán gì mới, chẳng lẽ muốn sử dụng cái phương pháp thi đấu đã hình thành sẽ không thay đổi này tới tận chung kết hay sao?
May mà mọi người đã biết về phong cách của chiến đội Một Đám Ô Hợp từ lâu, nếu không thể nào họ cũng la hét đòi trả lại vé.
Nhưng đứng vào vị trí của họ mà nói, đám người kia dù sao cũng là "quần thể yếu thế", dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng có thể hiểu được, đổi lại nếu những chiến đội khác dám làm như thế, có lẽ hiện giờ khán giả đã la mắng om sòm.
Đây là lợi ích của việc không biết xấu hổ, tất cả mọi người đều cảm thấy bạn không biết xấu hổ là chuyện đương nhiên, cứ như vậy chỉ cần bạn chịu mất mặt, cả thế giới đều có thể nhường đường cho bạn.
Đương nhiên, đây chỉ là miêu tả trong tiểu thuyết viễn tưởng mà thôi, cũng không có nghĩa tác giả là tên không biết xấu hổ, trái lại, tác giả khiêm tốn, nho nhã, ngay thẳng, là một người cực kỳ có phong độ, không cẩn thận lại gieo một cành liễu, há há.
Thấy chiến đội Một Đám Ô Hợp quả thật lựa chọn bản đồ rừng rậm như bản thân dự tính, trên gương mặt Đá Trắng hiện lên nụ cười hài lòng.
Tuy Đá Trắng và những người khác cũng biết địa hình rừng rú trong trò chơi này ghê tởm cỡ nào, nhưng chiến đội Một Đám Ô Hợp càng làm như vậy, càng chứng minh đám người kia cũng chẳng có bản lĩnh gì, càng có thể chứng minh việc triển khai chiến thuật của họ hoàn toàn chính xác.