id="239005" class="calibre7">Trang 957# 1
Chương 1912: Linh Lung Mộng phản công
-
=== oOo ===
Chương 1912: Linh Lung Mộng phản công
Chương 1912: Linh Lung Mộng phản công
"Đúng, chính là vậy đó ông bạn già, không cho cô ta cơ hội!:
Thấy Sát Lục bám riết Linh Lung Mộng không ngừng nghỉ, mọi người trong chiến đội Thánh Đường không ngừng kích động, trầm trồ khen ngợi hắn.
Khán giả cũng đổ mồ hôi thay cho Linh Lung Mộng.
Cung thủ vẫn nổi tiếng là thứ máu giấy ít nội lực, Linh Lung Mộng chỉ dựa vào kỹ năng bỏ chạy như vậy, rõ ràng là sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Hơn nữa cô gái này cũng không dũng mãnh như Dương Na, nếu bị Sát Lục đuổi kịp, chỉ sợ là sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Mặc dù mọi người không có ấn tượng gì tốt với chiến đội Một Đám Ô Hợp, nhưng Linh Lung Mộng xem ra cũng được coi là một cô gái có dáng vẻ dễ nhìn, ý thức chủ quan của nhiều người vẫn thiên về Linh Lung Mộng hơn.
Ngay lúc tất cả mọi người đang lo lắng cho Linh Lung Mộng, chính bản thân Linh Lung Mộng lại nở một nụ cười.
Sở dĩ Linh Lung Mộng có thể xuyên qua rừng cây là nhờ vào kỹ năng của bản thân, bởi vậy mà mặc dù khoảng cách di chuyển khá xa nhưng kỹ năng có thời gian hồi chiêu, thời điểm sử dụng kỹ năng cũng vẫn có lúc cứng người ngắn ngủi.
Sự di chuyển của Sát Lục cơ bản dựa vào khả năng nhảy vọt, không chịu ảnh hưởng của việc hồi chiêu, nên hành động vô cùng tự nhiên, tuy khoảng cách di chuyển không xa, nhưng lại có thể bật nhảy liên tục.
So sánh hai bên, tốc độ di chuyển của Sát Lục vẫn cao hơn Linh Lung Mộng, lúc này đang dần dần tiếp cận Linh Lung Mộng.
May mắn thay, Linh Lung Mộng thuộc loại chuyên gia chạy trốn, có tính chủ động, nếu không sợ rằng giờ phút này đã bị Sát Lục túm được rồi.
Cứ như vậy, hai người bay nhảy trong cánh rừng, ngươi chạy ta đuổi, tuy vẫn là trò chơi trốn tìm nhàm chán như mấy cuộc tranh tài lần trước, nhưng thật ra hiện tại cũng khá có tính thưởng thức.
Trước kia chỉ là nội dung đuổi bắt không có kỹ thuật gì, bây giờ ít nhất cũng có thêm hiệu ứng tốc chạy, nhìn qua cũng khá giật gân.
Nhưng vì tốc độ của Linh Lung Mộng hơi chậm hơn một chút, cho nên mỗi lần Linh Lung Mộng bị Sát Lục đuổi kịp đều phải thay đổi phương hướng.
Không quá bao nhiêu lượt, hai người đã rượt đuổi vòng quanh khu rừng.
Khán giả xem nhiều tốc chạy cũng đã hơi buồn chán, thấy hai người bắt đầu lượn vòng vòng buồn tẻ, khán giả đều tỏ thái độ: "Nhảy tới nhảy lui như vậy thật lãng phí thời gian, chi bằng đầu hàng luôn đi!"
Linh Lung Mộng sử dụng là kỹ năng, thanh nội lực cuối cùng cũng sẽ cạn, chuyện bị đuổi kịp cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, hiện tại cơ bản là chạy lòng vòng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Lão Mộng cứ chạy như vậy, có thể cầm cự được ba mươi phút sao?"
Ngay cả người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp nhìn như vậy còn thấy hơi nhức đầu.
Kéo dài thời gian chạy trốn là để cắt đuôi đối thủ, không cho đối thủ cơ hội đuổi giết bản thân, nhưng đối thủ cứ như con chó điên không chịu từ bỏ cũng khiến người ta hơi phiền muộn trong lòng.
Tuy mọi người biết Linh Lung Mộng thêm toàn điểm vào trí lực, thanh nội lực rất nhiều, nhưng kỹ năng duy nhất này cũng rất tốn nội lực, dù thế nào cũng không thể chống đỡ tới ba mươi phút.
Phải biết rằng Linh Lung Mộng không phải là Cung thủ nhanh nhẹ, dùng hết kỹ năng cơ bản là ngồi chờ chết thôi.
"Nếu chỉ muốn trốn chạy, khẳng định là không chịu nổi tới ba mươi phút." Vô Kỵ khoát tay áo nói: "Nhưng lão Mộng rõ ràng cũng không hề muốn chạy."
"Hả? Sao lại nói như vậy?" Mọi người nghe vậy đều khó hiểu hỏi lại.
"Các người đều không nhìn ra sao?" Không đợi Vô Kỵ giải thích, Vương Vũ chỉ vào Linh Lung Mộng trên hội trường nói: "Không thấy lão Mộng chạy vòng quanh đó sao?"
"Vòng quanh thì sao nào?" Mọi người lại mờ mịt.
Sở dĩ Linh Lung Mộng đi vòng quanh là vì tốc độ cô ấy không đủ nhanh, cần phải thay đổi phương hướng để bỏ xa mục tiêu thôi mà.
"Các người cũng không nhận ra vòng tròn này ngày càng thu hẹp lại sao?" Vương Vũ hỏi lần nữa.
"Chuyện này..." Vừa nghe Vương Vũ nói như vậy, cuối cùng mọi người cũng ý thức được trọng tâm của câu hỏi.
Theo lý thuyết thì vòng tròn không nên co lại, nếu không thì khoảng cách tới mục tiêu sẽ ngày càng gần hơn, tới lúc đó kẻ xui xẻo chắc chắn là người chạy trốn. Linh Lung Mộng không phải tên ngốc, việc khiến cho vòng tròn ngày càng thu hẹp lại, chắc chắn là hành động tự chui đầu vào rọ, nhưng cô lại cố tình làm như thế, hiển nhiên là đã có tính toán.
...
Ngay lúc mọi người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp đang bàn luận, biên độ vòng luẩn quẩn của Linh Lung Mộng ngày càng thu hẹp rõ ràng hơn.
"Chao ôi... cô gái này hơi ngốc nghếch nha."
Khán giả thấy thế đều vắt tay lên trán cười khổ nói: "Làm sao lại đi vòng vèo như vậy chứ? Không phải là tự đào mồ chôn cho mình sao?"
"Ồ?"
Đá Trắng thấy thế nhịn không được ngạc nhiên nói: "Không xong, phạm vi càng ngày càng nhỏ lại chắc chắn là lừa đảo! Sát Lục bị gạt rồi!!"
Không thể không nói, Đá Trắng này bất kể là khả năng quan sát hay tư duy đều cực kỳ sâu sắc, thời điểm hắn nhận ra vòng tròn của Linh Lung Mộng đang dần thu hẹp lại, đã lập tức phát hiện ý đồ của Linh Lung Mộng.
Dù sao, người ngoài cuộc cũng luôn tỉnh táo, trong cuộc thì u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Lúc này toàn bộ lòng dạ của Sát Lục đều tập trung vào Linh Lung Mộng đang chạy trốn, hắn chỉ chú ý tới khoảng cách giữa hai người, căn bản không hề nhận ra phạm vi chạy của Linh Lung Mộng ngày một nhỏ lại.
Hiện tại Sát Lục càng ngày càng tới gần Linh Lung Mộng, vui mừng không kịp, làm sao có thể chú ý tới chuyện khác.
Dưới con mắt bao người, vòng tròn của Linh Lung Mộng thu nhỏ lại tới cực độ.
Cuối cùng thì khoảng cách giữa hai người chẳng còn đủ ba mét!
Thân hình Linh Lung Mộng loáng một cái nhảy từ trên cành cây xuống mặt đất.
"Ha ha! Rột cuộc cũng hết nội lực rồi chứ gì!"
Sát Lục thấy thế trong lòng vui vẻ, giơ đại kiếm từ trên trời giáng xuống
Đuổi bắt lâu như vậy, Sát Lục vẫn luôn đếm số lần Linh Lung Mộng sử dụng kỹ năng, từ khi bắt đầu tới bây giờ, Linh Lung Mộng sử dụng kỹ năng di chuyển vị trí khoảng chừng sáu mươi tư lần.
Với nội lực của Cung thủ mà nói, giá trị ma pháp của Linh Lung Mộng có thể nói là rất khủng khiếp, nhưng Cung thủ suy cho cùng vẫn chỉ là Cung thủ, thanh nội lực sớm muộn gì cũng tới lúc dùng hết, sáu mươi bốn kỹ năng đã là giới hạn của Linh Lung Mộng.
"Ha ha!"
Không ngờ nhìn Sát Lục từ trên trời chém xuống, Linh Lung Mộng lại chẳng hề bối rối, ngược lại chỉ mỉm cười và lùi về phía sau từng bước.
"Lạch cạch!"
Đúng lúc này, một âm thanh trong vắt vang lên, Sát Lục đột nhiên cảm thấy dưới chân trũng xuống, không biết từ khi nào đã có thêm một cái bẫy dưới chân hắn ta.
"?"
Sát Lục cười lạnh nhìn cái bẫy dưới bàn chân, nói với Linh Lung Mộng bằng thứ tiếng quốc ngữ bập bẹ: "Này, đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi đó hả?" (Với thủ lĩnh là Mộng Hi, người chơi của chiến đội Thánh Đường sẽ nói được thứ tiếng quốc ngữ không kỳ quái sao)
"Đúng vậy!"
Linh Lung Mộng thu lại cung nỏ, khoanh tay phải lại, tay trái chống cằm cười quyến rũ đáp: "Như thế nào? Ngươi có ý kiến gì không?"
"Hừ!" Sát Lục hừ lạnh một tiếng nói: "Quá coi thường ta rồi!'
Sát Lục suy cho cùng vẫn là một Chiến sĩ hàng đầu, chỉ dùng một cái bẫy mà bắt được hắn, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Trong lúc nói chuyện, Sát Lục dồn lực xuống dưới chân, giẫm nát bét cạm bẫy của Linh Lung Mộng. Sau đó hắn lập tức giương vũ khí tung người chém về phía Linh Lung Mộng.
Linh Lung Mộng không hề tránh né, bàn tay phải khẽ khép lại, quát lớn một tiếng:
"Thu!"
"Viu viu viu viu!!"
Theo mệnh lệnh của Linh Lung Mộng, vô số bóng đen bỗng chốc lao tới từ bốn phương tám hướng, dài như những con rắn nháy mắt trói chặt lấy Sát Lục đang nhảy lên thật cao giữa không trung.