Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1934 - Chương 1934: Chiến Đội Bất Bại Một Mạch Xông Đến Cuối Cùng.

id="241755" class="calibre7">Trang 968# 1

 

 

 

Chương 1934: Chiến đội bất bại một mạch xông đến cuối cùng. -
=== oOo ===


Chương 1934: Chiến đội bất bại một mạch xông đến cuối cùng.



Chương 1933: Chiến đội bất bại một mạch xông đến cuối cùng.
Lượt thứ ba chiến thắng, chiến đội Một Đám Ô Hợp đã thu hoạch được mười điểm thưởng - vượt qua cả dự định ban đầu.
Sau ba lượt thi đấu, cuối cùng chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng đã giành được số điểm tuyệt đối chiến thắng cuộc tranh tài, thành công thăng lên cấp bậc mới.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hiện trường đều trở nên sôi trào, người chơi trong sân đấu cũng xôn xao ồn ào hẳn lên.
Biểu cảm của mỗi người rất khác nhau: kinh ngạc có, bất mãn có, không phục có, cảm khái cũng có.
Tóm lại nếu gộp chung tất cả biểu cảm này lại thì chỉ có năm từ mới có thể hình dung - Không thể tưởng tượng được.
Nghề thi đấu thể thao điện tử từ khi bắt đầu đến nay đã tồn tại được mấy chục năm. Vốn dĩ ban đầu chỉ gây được sự hứng thú của một số ít game thủ, nhưng dần dần nó đã phát triển thành một cuộc thi đấu toàn dân.
Qua nhiều năm như vậy, duy chỉ có chiến đội Một Đám Ô Hợp là lấy thân phận một chiến đội nghiệp dư để tham dự thi đấu.
Tuy rằng ở vòng loại và vòng dự tuyển, chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng đã từng chiến thắng những chiến đội khác, nhưng cách để giành lấy chiến thắng rõ ràng là không vẻ vang gì, phong cách và thực lực của bọn họ vẫn bị đa số người xem lên án, cũng không được khán giả xem trọng là mấy. Tất cả mọi người đều cho rằng chiến đội này chẳng qua chỉ là mấy tên hề đang nhảy nhót, dựa vào việc dùng thủ đoạn và sự may mắn, đánh bậy đánh bạ mới xông được vào trận chung kết mà thôi. Bọn họ không khác gì những chiếc bánh bao nhân thịt chó, mặc dù cũng có chút hương vị nhưng lại không thể nào bưng lên bàn tiệc, gặp được cao thủ chân chính chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng mà ai biết, một đám bánh bao nhân thịt chó như chiến đội Một Đám Ô Hợp cứ như vậy mà giết thẳng một đường, ngay đến cả chiến đội đoạt giải quán quân đứng đầu trong các chiến đội như chiến đội Thánh Đường cũng bị bọn họ đánh cho thảm bại.
Kết quả như thế này quả thực là quá khủng khiếp đối với khán giả, ngay đến cả cao thủ của các chiến đội lớn cũng không thể nào chấp nhận được.
Yêu cầu của tuyển thủ nghiệp dư hiện nay cao như vậy sao? Hay là do thực lực của cao thủ chuyên nghiệp quá bảo thủ?
Dù sao thì cảm giác đó giống như là đang xem ninja của làng Lá đánh lộn với nhau vậy, khiến cho người ta không nhịn được chỉ muốn phun ra một câu: “Má nó!”
Nhất là lượt đấu thứ ba, cảnh Vương Vũ một thân một mình chém bay bảy cái đầu của chiến đội Thánh Đường, càng khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt về cách định nghĩa của một vị cao thủ trong trò chơi “Trọng Sinh”, cũng lần nữa đổi mới suy nghĩ của mọi người về loại nghề nghiệp Võ sư này.
Mặc dù trong đó có hai lần Bắc Minh Hữu Ngư ra tay, nhưng trận đấu này tuyệt đối có thể xem như là một trận đấu trước nay chưa từng có trong sử sách của ngành thi đấu thể thao điện tử.
Cao thủ ở trong trò chơi này có trình độ cao đến mức như vậy sao?
Nghề nghiệp Võ sư không đỡ nổi cái gối lớn thêu hoa sao có thể mạnh mẽ đến vậy?
Sau khi xem hết trận đấu, trong đầu của khán giả chỉ lởn vởn hai vấn đề này.
Ban đầu vốn bởi vì chọn sai nghề nghiệp, những Võ sư xưa nay bị người ta ghét bỏ khinh bỉ bây giờ lại được nở mày nở mặt, cảm giác ấy giống như chính bọn họ mới là người ở trên sân đấu đánh bại bảy người kia vậy.
...
Khái niệm một đánh bảy là gì?
Một trận thi đấu, hai bên nhiều nhất chỉ có thể cho hai mươi người tham dự, một người có thể kiềm chế bảy người chẳng khác nào để cho chín người bên mình đi vây đánh ba người của đối phương,
Thực lực kinh khủng như thế, chỉ sợ đây là người đầu tiên từ trước đến nay làm được.
Có cao thủ như vậy đứng ra nghênh chiến, những trận đấu thông thường căn bản là chiếm hơn phân nửa phần thắng rồi.
Đương nhiên, đối với thực lực của Vương Vũ, người xúc động lớn nhất cũng không phải là mấy tỉ người chơi của “Trọng Sinh” trên toàn thế giới, mà là hai chiến đội cuối cùng đối địch với chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Suy cho cùng dù thực lực của Vương Vũ có cao hơn đi chăng nữa, cũng không liên quan gì với đám người chơi hết, càng không có chút xung đột lợi ích nào.
Nhưng với hai chiến đội cuối cùng thì lại khác, có sự đối lập quan hệ trực tiếp rất lớn.
Sau mấy vòng thi đấu, chiến đội đứng được trên sân đấu cũng chỉ còn sót lại ba đội, không cần biết là chiến đội Cửu Châu hay là Pantheon, trận thi đấu tiếp theo đều có thể phải chém giết với chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Bây giờ chiến đội Một Đám Ô Hợp đang một đường thuận buồm xuôi gió khí thế hưng thịnh, lại có thêm cao thủ siêu cấp như Vương Vũ trấn thủ, có thể nói là tạo thành áp lực rất lớn đối với hai chiến đội còn lại.
“Con mẹ nó!”
Dưới đấu trường, Tam Sơn Ngũ Nhạc nhìn chằm chằm vào Vương Vũ lúc này đã rời khỏi phòng thi đấu, nhịn không được sợ hãi than thở: “Trận đấu trước đó cũng không thấy tên nghiệt súc này mạnh mẽ như vậy. Ai mà ngờ được lần này gặp lại, hắn đã mạnh mẽ đến mức này rồi, mới cách có mấy tháng thôi mà, tốc độ gia tăng thực lực cũng quá kinh khủng rồi đó.”
“Không không không!”
Ngũ Hồ Tứ Hải nghe vậy liền cười cười, khoác tay nói: “Không phải là thực lực của hắn tăng quá nhanh. Mà là giống như lời hắn nói đó, thực lực của chúng ta còn chưa đủ để hắn ta bộc lộ thực lực chân chính của bản thân.”
“Chuyện này...”
Nghe Ngũ Hồ Tứ Hải nói như vậy, Tam Sơn Ngũ Nhạc không khỏi đờ ra một lúc, sau đó liền lập tức phản ứng lại.
Chính xác, ở trước mặt Vương Vũ, bất kỳ ai cũng không phải là đối thủ có thể đối đầu với hắn, đối phó với người chơi yếu hơn mình, Vương Vũ cũng đâu cần phải sử dụng toàn lực làm gì.
Sở dĩ Tam Sơn Ngũ Nhạc không thể nhìn thấy một mặt mạnh mẽ khác của Vương Vũ, chỉ có thể nói là do hắn ta hoàn toàn không đủ trình độ để khiến cho Vương Vũ bộc lộ toàn bộ thực lực của bản thân mà thôi.
Tan nát cõi lòng, đúng là tan nát cõi lòng mà.
Tam Sơn Ngũ Nhạc ôm lấy trái tim, tự lẩm bẩm nói: “Ngươi nói xem, có phải hắn vẫn đang ẩn tàng thực lực của bản thân hay không.”
“Cũng không chừng!”
Ngũ Hồ Tứ Hải lạnh nhạt nói: “Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như vẫn chưa đạt đến cực hạn đâu.”
“Má nó...”
Tam Sơn Ngũ Nhạc không khỏi cả kinh nói: “Nếu thật sự như vậy, trình độ của chúng ta và chiến đội Thánh Đường cũng không thua kém nhau là bao. Bọn họ liên tiếp ba trận đều bị ngược cho thê thảm, chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không phải là đối thủ của mấy tên khốn đó đâu.”
“Đúng vậy!”
Ngũ Hồ Tứ Hải gật gù nói: “Nhìn vào tình hình trước mắt, có lẽ cũng chỉ có loại chiến đội hội tụ toàn những cao thủ hàng đầu như Pantheon mới có thể đánh thắng được bọn họ thôi.”
“Vậy... Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa.” Ngũ Hồ Tứ Hải buông tay nói: “Cầu nguyện cho ván kế tiếp đối thủ của chúng ta không phải là bọn họ chứ sao.”
Tam Sơn Ngũ Nhạc: “...”
Cộng tác với Ngũ Hồ Tứ Hải nhiều năm như vậy, ở trong lòng Tam Sơn Ngũ Nhạc trước nay vẫn luôn xem Ngũ Hồ Tứ Hải là một người vô cùng bình ổn đồng thời cũng là một vị lãnh đạo có thể tạo cho người ta cảm giác an toàn.
Không cần biết là gặp phải loại đối thủ nào, hắn ta cũng có thể khiến cho đồng đội không hề chịu một chút áp lực cho dù là nhỏ nhất. Nhưng bây giờ đến cả Ngũ Hồ Tứ Hải cũng đã nói ra những lời này, thực sự khiến cho Tam Sơn Ngũ Nhạc cảm thấy có chút không yên tâm.
Giờ phút này Tam Sơn Ngũ Nhạc đột nhiên hiểu rõ tại sao trước khi đến đây thi đấu, Ngũ Hồ Tứ Hải lại để cho mình chủ động đi gây hấn với Vương Vũ.
Ban đầu Tam Sơn Ngũ Nhạc còn cảm thấy để một cao thủ như hắn đi đối đầu với Vương Vũ thì chẳng khác nào giết gà mà dùng dao mổ trâu. Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại thì, nếu như lúc đó thật sự chọc đến mức đánh nhau làm cho Vương Vũ bị cấm thi đấu, hiện tại bọn họ chắc đã lật ngược được thế cờ rồi.
“Đáng tiếc, quá đáng tiếc.” Tam Sơn Ngũ Nhạc lắc đầu, tiếc nuối ra mặt.
Có điều may mắn là trên mặt của hắn ta viết đầy sự tiếc nuối. Mấy tên nhóc này không biết được tính khí của Yêu Nghiệt Hoành Hành, nếu như lúc đó Tam Sơn Ngũ Nhạc thật sự “may mắn” chọc đến Vương Vũ, thì chỉ sợ tất cả thành viên của chiến đội Cửu Châu bây giờ đang treo giò ở trong bệnh viện rồi.
Vương gia cũng đâu có thiếu tiền, hai anh em Vương Vũ không đi thi đấu thì nhiều nhất là về nhà làm đại thiếu gia, đám người Vô Kỵ cũng là nhân viên công chức đã vào biên chế. Nhưng thành viên của chiến đội Cửu Châu chỉ sợ nghề nghiệp kiếm sống đến đây là chấm dứt.
Đường đi ngàn vạn nẻo, tuân thủ pháp luật luôn là ưu tiên hàng đầu. Bình yên vô sự không muốn mà cứ thích đi kiếm chuyện thì chuẩn bị tâm lý nhìn người thân chảy hai dòng nước mắt đi.
...
Cùng lúc đó, đám người trong đội ngũ của chiến đội Pantheon đang đứng cách đó không xa cũng đã bị thủ đoạn của Vương Vũ làm cho chấn kinh rồi.
Qua một lúc lâu sau, đám người đó mới lũ lượt hỏi Uranus: “Ông chủ, nếu như trận sau chúng ta đối đầu với bọn họ thì có nắm chắc được phần thắng không?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment