id="244256" class="calibre7">Trang 978# 2
Chương 1955: Kết thúc hoàn mỹ. (Kết thúc)
-
=== oOo ===
Chương 1955: Kết thúc hoàn mỹ. (Kết thúc)
Chương 1955: Kết thúc hoàn mỹ. (Kết thúc)
Trên bục lĩnh thưởng, đám người chiến đội Một Đám Ô Hợp đứng ở vị trí quán quân. Tuy rằng mọi người không nói một lời nào, ra vẻ trấn định, thế nhưng làm thế nào cũng không che giấu được sự kích động ở trên khuôn mặt.
Cho dù là người bình tĩnh như Vô Kỵ, vào giờ phút này cũng vô cùng kích động.
Dù sao một năm trước, Toàn Chân Giáo chỉ là một đoàn thể nhỏ người người kêu đánh, đừng nói vô địch thế giới, ngay cả suy nghĩ tham gia đánh giải chuyên nghiệp cũng chưa từng có.
Mà bây giờ, lại đứng ở trên bục lĩnh thưởng, nhận được vinh dự mà người khác cả đời cũng khó mà với tới được.
Tất cả những điều này, giống như là đang nằm mơ vậy.
"Lão Ngưu!"
Vô Kỵ nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Hả?"
Vương Vũ quay đầu, không hiểu gì nhìn Vô Kỵ.
"Cảm ơn ngươi!" Đây là lời nói từ tận đáy lòng của Vô Kỵ.
"Chuyện này..."
Vương Vũ ngẩn người một lúc, sau đó chợt cười nói: "Thật ra ta mới là người nên cảm ơn các ngươi mới đúng."
Cuộc sống của mỗi người có lúc thăng lúc trầm, lúc lên lúc xuống, cho dù là người được tự do nuông chiều từ bé như Vương Vũ cũng giống vậy. Ở giai đoạn tối tăm nhất trong cuộc đời, Vương Vũ ngoại trừ có một người vợ không rời không bỏ, may mắn nhất chính là gặp được đám người Toàn Chân Giáo.
Tuy rằng nhân phẩm của những người đó đều rất kém, thế nhưng bọn họ đã mang Vương Vũ đi xem hết một trăm sắc thái của cuộc đời, sự giả tạo xốc nổi giữa người với người, chỉ một năm ở chung đã khiến Vương Vũ hoàn toàn trưởng thành.
Nếu như không có Mục Tử Tiên, Vương Vũ vẫn là một đại thiếu gia không biết sự khó khăn gian khổ bên ngoài. Nếu như không có Toàn Chân Giáo, Vương Vũ còn tưởng rằng thế giới sẽ giống như trong tưởng tượng của mình – tốt đẹp mà đơn điệu.
Bây giờ đứng ở trên bục lĩnh thưởng này, Vương Vũ đã nhìn thấy trách nhiệm của bản thân, hiểu được bản thân phải gánh vác những gì. Từ một vị thiếu niên ngây thơ hồ đồ, đã hoàn thành một cuộc lột xác vô cùng hoa lệ.
Lúc này người chủ trì bước tới, giơ microphone trước mặt Vương Vũ, lên tiếng hỏi: "Là một chiến đội tự phát, mọi người lấy thân phận là một chiến đội nghiệp dư nắm được niềm vinh dự lớn nhất của chiến đội chuyên nghiệp, nhờ vào đâu vậy ạ?"
"..."
Nghe xong lời của người chủ trì, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Vũ.
Hết sức hiển nhiên, mọi người đều biết bọn họ có thể giành được chức quán quân, tất cả đều là nhờ Vương Vũ.
Mà Vương Vũ lại hờ hững chỉ vào đồng phục chiến đội ở trên ngực.
"…"
Người chủ trì với vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
Cùng lúc đó chỉ nghe thấy đám người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp không hẹn mà cùng nói: "Võ thuật!"
"Võ thuật? Chẳng lẽ tên đó mạnh mẽ như vậy là bởi vì am hiểu võ thuật sao?"
"Không nghĩ tới mấy thứ như võ thuật lại có thật."
Chiến đội Một Đám Ô Hợp vừa mới dứt lời, bất kể là ở hiện trường hay trong trò chơi, người chơi trên toàn thế giới lúc này đều ồ lên.
Võ thuật!
Đã từng là từ ngữ trong mấy câu chuyện thần thoại, từ nhà võ thuật nổi tiếng Lý Tiểu Long mang ra ngoài thế giới, viết vào trong từ điển...
Sau này lại bởi vì bọn giang hồ bịp bợm hoành hành nên đã hoàn toàn xuống dốc.
Kể từ đó hơn mấy chục năm, hai chữ này từ vinh quang đã biến thành một trò cười.
Cho đến hôm nay, Vương Vũ lại khiến nó vang vọng chân trời.
Có lẽ trên thế giới này vẫn còn tồn tại rất nhiều kẻ lừa đảo dùng võ thuật để lừa bịp. Nhưng chỉ cần có người học võ chân chính tồn tại, thì môn thủ nghệ này vẫn sẽ có thể ngoan cường lưu truyền.
...
Cách giải thi đấu chuyên nghiệp thế giới đã mấy tháng, đám người Vương Vũ đều trở thành đại sứ hình ảnh của công ty Long Đằng.
Hai vợ chồng Vương Vũ đi ở trên đường cái, thì thấy biển quảng cáo bên đường không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm mấy bảng hiệu của đạo quán võ thuật, mấy người bạn nhỏ bên đường cũng mặc trang phục võ đạo, bắt chước động tác mang nhãn hiệu của Vương Vũ trên biển quảng cáo của trò chơi.
Cũng không biết trào lưu này có thể kéo dài bao lâu, cũng không biết bên trong sẽ xuất hiện bao nhiêu hạng người lừa đời lấy tiếng, thế nhưng có một chuyện khiến Vương Vũ vô cùng vui mừng – võ thuật không còn là một danh từ bị mọi người lãng quên.
"Trông anh có vẻ vui quá nhỉ."
Thấy dáng vẻ này của Vương Vũ, Mục Tử Tiên cười tủm tỉm hỏi: "Em có một chuyện vui hơn nhiều muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Vương Vũ mỉm cười hỏi.
"Ha ha!"
Mục Tử Tiên ghé vào tai Vương Vũ nhỏ giọng thầm thì.
"Thật không?" Vương Vũ nghe vậy, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, phấn khích nói: "Chúng ta nên đặt tên cho nó trước chứ nhỉ."
"Em đã nghĩ tới chuyện đó rồi." Mục Tử Tiên dịu dàng nói: "Em hi vọng đứa bé này sẽ giống như anh, có hoài bão, chí hướng cao xa, gánh vác được trách nhiệm mà nó nên gánh vác."
"Chí hướng cao xa? Vương Chí Cao thế nào?" Vương Vũ tùy tiện lấy một cái tên.
"Cút!" Mục Tử Tiên đá một cước vào mông của Vương Vũ.
"Ha ha!" Vương Vũ phấn khích nói: "Ngày hôm nay anh rất vui, thế nên anh muốn đá quán nhiều một chút! Chúng ta bắt đầu từ con phố này đi!"
(KẾT THÚC.)