Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 227: Xin Giúp Đỡ Từ Bên Ngoài

Trang 116# 1

 

 

 

Chương 227: Xin Giúp Đỡ Từ Bên Ngoài
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ầy, được thôi!" Vừa nghe thấy hai chữ Thiết Ngưu, trong lòng Bao Tam và Doãn Lão Nhị đột nhiên cảm thấy việc này còn có chút hy vọng.

Dù sao hiện tại trong ngõ hẻm cùng lắm chỉ chứa được gần trăm người mà thôi, với sức mạnh của Vương Vũ, tuy không đến nỗi có thể ngay chính diện giết chết những người này, nhưng hắn vẫn có thể phá vỡ trận hình của họ được.

10% kinh nghiệm cũng vẫn là kinh nghiệm, có thể không chết thì tốt nhất là không chết.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới thấy cả ba người đều nhảy lên nóc nhà, hận đến nghiến răng nghiến lợi, kêu gọi người chơi của Thiên Đường Cực Lạc, làm y như thế nhảy lên nóc nhà bắt ba người kia.

Nhưng mà có ba người kia ở đây, người của Thiên Đường Cực Lạc muốn nhảy lên nóc nhà, nào có dễ dàng như vậy...

Ba người giống như đập chuột, Thuẫn Kích, Hỏa Cầu, Trọng Kích... Ai lên thì nện người đó...

Các Chiến sỹ của Thiên Đường Cực Lạc cứ như vậy bị ba người đẩy xuống... Tình cảnh kia từ dưới mặt đất nhìn lên, thì mẹ nó giống như thả sủi cảo.

Nói đến sủi cảo, người của Thiên Đường Cực Lạc đột nhiên nhớ đến, hôm nay mẹ nó là ba mươi tết đó, tổ sư, ba mươi tết ở đây làm sủi cao, tình cảm thật đúng là đủ sâu đậm.

Nhìn thấy thuộc hạ của mình thê thảm như vậy, Nhất Hoa Nhất Thế Giới giận dữ nói: "Hỏa lực che chắn!"

Pháp sư của Thiên Đường Cực Lạc đều dồn dập đi về phía trước mấy bước, nâng pháp trượng lên bắt đầu tiến hành tấn công từ xa với ba người...

"Hì hì! Họ khờ khạo thật hay là bị ngu vậy?" Minh Đô cười đê tiện, lắc la lắc lư chạy ra, vung pháp trượng trong tay lên, trong lúc nhất thời, mặt đất bốc lửa, mũi tên trên trời rơi xuống, khiến người chơi Thiên Đường Cực Lạc nháy mắt xuống đất ăn tỏi.

Cũng may đám người Toàn Chân Giáo bảo vệ trụ sở công hội thành công, phần thưởng là không ít vinh dự thành Dư Huy, nếu không họ giết nhiều người như vậy, làm sao cần đến người của Thiên Đường Cực Lạc tự mình ra tay đâu? Vệ binh đại ca đã phải thay trời hành đạo rồi.

"Đéo đỡ được! Quay lại hết đi, Cung thủ bắn họ!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới bị đánh đến mức vẻ mặt mơ hồ, vội vàng quay lại gào lên với những Pháp sư còn sót lại, phái nghề nghiệp tay dài hơn bước ra.

Doãn Lão Nhị hừ lạnh, "Leng keng” một tiếng, đặt khiên lớn trước mặt ba người, khiên lớn giống như một bức tường được xây kín, bảo vệ chặt chẽ phía trước của ba người.

Phá Giáp của Cung thủ chỉ có thể phá vỡ hộ giáp, lá chắn thuộc về vũ khí, phòng ngự của nó hoàn toàn phụ thuộc vào độ cứng rắn và độ bền vững.

Tấm khiên lớn này của Doãn Lão Nhị đương nhiên không có chút lực tấn công nào, phòng ngự ma pháp cũng không cao, nhưng mà độ cứng rắn và độ bền vững lại khiến người ta hết sức điên cuồng, mũi tên của Cung thủ bắn lên trên, phát ra âm thanh keng keng dày đặc, khiên lớn chẳng qua chỉ hơi rung nhẹ.

Trong tình huống Cung thủ không đánh nổi lá chắn thì sẽ tạo thành chút sát thương ép buộc với Doãn Lão Nhị, tuy Doãn Lão Nhị có trang bị hồi máu, nhưng mà Xạ Kích của Cung thủ rất dày đặc, máu của Doãn Lão Nhị cũng đang từ từ giảm xuống.

Xạ Kích giằng co khoảng mười mấy phút, lượng máu của Doãn Lão Nhị cuối cùng cũng hạ xuống dưới 50%, khi đám Cung thủ còn đang vui mừng đã thấy Doãn Lão Nhị móc ra một bình dược tề khôi phục đổ vào miệng, lượng máu nháy mắt tràn đầy trở lại.

"..." Thấy thanh máu trên đỉnh đầu Doãn Lão Nhị đột nhiên tràn đầy trở lại, đám Cung thủ suýt nữa ném cung đi rồi.

Hắn ta chịu bắn như vậy được còn chưa tính, lại còn có dược tề khôi phục mạnh mẽ như vậy, mẹ nó đây là đạo lý gì chứ... Mẹ nó không những không rỉa chết họ được, còn hao tốn hết mũi tên của mình rồi.

"Lão đại, mẹ ta gọi ta ăn cơm tất niên..." Cung thủ tủi thân nhìn Nhất Hoa Nhất Thế Giới nói.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới vội vang an ủi đoàn người: "Yên tâm đi, dược tề khôi phục trung cấp rất khó mua được, trong tay họ chắc chắn không có nhiều đâu!"

Minh Đô cũng nghe thấy lời nói của Nhất Hoa Nhất Thế Giới, cười ha ha, ném một tổ dược tề khôi phục trung cấp xuống đất, cũng cười nói: "Dược tề khôi phục trung cấp mà thôi, Toàn Chân Giáo chúng ta còn có nhiều lắm... Những thứ này tặng cho các ngươi đi!"

Nhất Hoa Nhất Thế Giới sợ hãi nói: "Đừng tới đó, cẩn thận có bẫy!"

"Ôi chao, thật sự là dược tề khôi phục trung cấp." Đám người của Thiên Đường Cực Lạc tập trung nhìn lại, quả nhiên không sai, không để ý đến sự ngăn cản của Nhất Hoa Nhất Thế Giới, đều sôi nổi xông lên phía trước...

Dược tề khôi phục trung cấp, đây chính là thứ có tiền cũng khó mua được, thứ này ở trước mắt lại không chiếm lấy mới là người ngu.

Nhưng mà mọi người vừa định chạy đến dưới mái hiên, một quầng lửa từ dưới mặt đất dâng lên, bao vây tất cả mọi người lại...

"Ái chà run tay thôi... Thật xin lỗi quá đi, mọi người tiếp tục đến nhặt đi..." Minh Đô lại kêu lên lần nữa.

"..." Mọi người làm sao còn có thể mắc mưu lần nữa, vội vàng lùi ra ngoài tầm bắn của Minh Đô, trơ mắt nhìn tổ dược tề khôi phục trung cấp kia, bị hệ thống đổi mới biến mất sạch sẽ.

Sau khi tổ ba người Toàn Chân Giáo chơi khăm chết một nhóm người Thiên Đường Cực Lạc, còn sung sướng quay ra nói chuyện phiếm.

"Ngươi nói Thiết Ngưu bao giờ mới đến nhỉ, không phải là cả đêm cũng không đến luôn chứ... Mẹ ngươi có gọi ngươi đi ăn cơm không?" Doãn Lão Nhị hỏi Bao Tam.

"Sẽ không, Vô Kỵ chắc chắn sẽ gọi điện cho mẹ ta thăm hỏi..." Bao Tam lắc lắc đầu hỏi: "Ngươi thì sao? Người nhà của ngươi không gọi ngươi sao?"

"Ta không có nhà..." Vẻ mặt Doãn Lão Nhị có chút thê thảm.

"Ấy, thật xin lỗi... Còn ngươi lão Lý?"

"Ta một mình đi làm thuê, không về nhà cũng không có ai để ý đến..." Minh Đô nói.

Thấy một cảnh như vậy, Nhất Hoa Nhất Thế Giới sắp phát điên đến nơi rồi, Chiến sỹ không thể tiến lên được, Pháp sư không thể cản trở được, Cung thủ không có tác dụng gì... “Chỉ vẻn vẹn ba người này thôi, ta cũng không tin không trị chết được bọn họ..." Nhất Hoa Nhất Thế Giới oán hận ra lệnh trong kênh công hội.

Những người chơi của Thiên Đường Cực Lạc ở khu hồi sinh, điểm truyền tống, cổng thành, sau khi nhận được mệnh lệnh của Nhất Hoa Nhất Thế Giới, đều rầm rập dũng mãnh chạy về phía ngõ hẻm thành nam.

Đêm ba mươi tết vốn cũng không quá đông người, khí thế mấy nghìn người cuồn cuộn mênh mông chạy về nơi đó, khiến mấy người chơi của thành Dư Huy đều nhao nhao tò mò châu đầu ghé tai hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ thành nam có nhiệm vụ à?"

"Có nhiệm vụ cái rắm ấy, nghe nói là người của Thiên Đường Cực Lạc và người của Liên Minh Huyết Sắc đánh nhau rồi!"

"Nói bậy, ta chính là người của Liên Minh Huyết Sắc nè, lần này là người của Thiên Đường Cực Lạc bao vây tấn công Toàn Chân Giáo..."

"Bao vây tấn công Toàn Chân Giáo? Ôi chao, có phải não những người bên ngoài này có bệnh rồi không..."

"Ai biết được... thật không bình thường..."

Thế giới quan của người chơi thành Dư Huy đã sớm bị người của Toàn Chân Giáo lật đổ rồi, các bang hội lớn bắt nạt những công hội nhỏ rõ ràng là chuyện rất bình thường, ở trong mắt họ lại biến thành không bình thường.

Số người thường trú trong Thiên Đường Cực Lạc là 2987 người, ngoại trừ những người chơi không online vào ba mươi tết và những người chơi nghề nghiệp sinh hoạt ra thì Thiên Đường Cực Lạc hiện nay có khoảng 2400 người...

Trong đó tỷ lệ của Cung thủ chiếm khoảng một phần năm, cũng chính là bốn năm trăm người.

Mưa tên của bốn năm trăm người, đó là một hình ảnh khá kinh khủng, Doãn Lão Nhị mặc một bộ trang bị chỉ có một nửa, lượng máu lúc này cũng chỉ còn khoảng 3000, ba vòng bắn một lượt là có thể ép buộc trừ đi một nửa máu của Doãn Lão Nhị, cũng khiến Doãn Lão Nhị tiêu hao mất một bình huyết dược.

Huyết dược của Toàn Chân Giáo có sung túc hơn nữa cũng tuyệt đối không chịu đựng nổi dạng tiêu hao như vậy, chẳng mấy chốc, huyết dược của Doãn Lão Nhị đã chỉ còn lại một tổ cuối cùng, hơn nữa trong tay Bao Tam và Minh Đô, cũng chỉ có thể chống đỡ khoảng mười phút nữa thôi.

Lúc này ở bên ngoài, Lý Tuyết vừa ăn cơm tất niên xong đang giúp đỡ thu dọn bàn ăn, nhận được một cuộc điện thoại.

"Anh Vũ, tìm anh đấy." Lý Tuyết đưa điện thoại cho Vương Vũ đang ngồi xỉa răng ở ghế sô pha.

"Ừ, ừ!" Vương Vũ nhận điện thoại, sau khi ừ vài tiếng trả lời thì đứng dậy.

"Anh Vũ, giáo chủ Vô Kỵ gọi điện chúc tết anh sớm thế à?"

"Chúc cái rắm, trong game đánh nhau rồi, hắn ta xin anh cứu viện." Vương Vũ đưa điện thoại cho Lý Tuyết, chạy về phía phòng ngủ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment