Trang 121# 1
Chương 237: Điểm tích lũy hoạt động
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Được! Ta nhớ ngươi rồi đấy!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới trừng Vô Kỵ một cái, cất kiếm rồi quay người bước đi...
Bắc Minh Hữu Ngư và bốn người Lý Tuyết thì lo lắng ra mặt, còn những người khác lại chẳng thèm để ý.
"Vô Kỵ đại ca, Nhất Hoa Nhất Thế Giới không phải kẻ tốt lành gì..." Bắc Minh Hữu Ngư lòng sầu muộn, quay sang nói với Vô Kỵ.
Vô Kỵ bĩu môi: "Thảo nào đám con gái lại chẳng thèm để ý tới ngươi, chơi game đương nhiên thích thế nào thì chơi thế đó, có phải là thực sự giết người đâu, ngươi sợ cái quái gì."
"Ngộ nhỡ bọn họ trả thù thì sao?"
Minh Đô ở bên cạnh nói xen vào: "Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, nếu thật sự đánh không lại thì nghỉ game chứ sao... Có cái quái gì! Bọn ta chơi game, có trò nào là không bị người ta đuổi giết khắp thế giới đâu, quen là thấy bình thường ngay ấy mà..."
Bắc Minh Hữu Ngư: "..." Tư duy của đám người này, một người chơi kiếm tiền bình thường như hắn ta quả thực không thể hiểu được.
Xuân Tường nói: "Được rồi, được rồi, năm mới năm me đừng nói mấy chuyện mất hứng như thế, nói cái gì may mắn tí!"
Ký Ngạo vui vẻ nói: "Chuyện may mắn hở? Đương nhiên là chia tiền rồi!"
Trong đội ngũ của Thiên Đường Cực Lạc, sắc mặt Nhất Hoa Nhất Thế Giới sa sầm, tối tăm tới cực độ. Y chơi nhiều game online như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy ngột ngạt như thế này, cho dù đối mặt với các công hội lớn, Nhất Hoa Nhất Thế Giới luôn ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, không thể ngờ được lại có ngày y mất mặt với một đám vô lại.
"Dù sao bọn họ đã trở lại rồi, có cần chúng ta giết chết bọn chúng bây giờ không?" Như Ta Nghe Thấy hỏi.
Nhất Hoa Nhất Thế Giới đáp lại: "Thôi bỏ đi... Mấy tên này sớm muộn gì cũng có ngày gặp xui, nhưng không phải hiện tại!"
"Chẳng lẽ cứ phải nuốt xuôi cơn tức này sao?"
"Đành chịu thôi... Nếu chỉ là mấy tên vô lại kia thì không sao, nhưng tên Võ sư kia thì không dễ chọc chút nào..." Nhất Hoa Nhất Thế Giới rất là bất đắc dĩ.
Theo như những gì Xuân Tường nói, trong tâm trí của phụ nữ thì bọn họ luôn vĩnh viễn đúng.
Ví dụ như Huyết Sắc Hồng Hoa, vì cô ta làm ra chuyện lớn như vậy, nhưng cô ta không những không hối lỗi, mà lại còn nghĩ một cách nhỏ nhen rằng đây là do Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo liên hợp lại bắt nạt cô ta.
Vì vậy trong cơn giận dữ, Huyết Sắc Hồng Hoa rời khỏi công hội, lại còn cho tất cả bạn bè vào sổ đen, một mình chuyển tới thành thị khác.
Tuy Huyết Sắc Tường Vi lề mề, nhưng không phải kẻ ngu ngốc, lúc này cô ta cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả của câu chuyện, chung quy chuyện này là do Huyết Sắc Hồng Hoa gây ra, lại e ngại thanh danh xấu của đám Toàn Chân Giáo nên Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không dám dây vào bọn họ, Huyết Sắc Tường Vi lại càng không thể làm gì.
Nhưng cô gái này cũng nghĩ thông rồi, từ khi cô ta làm hội trưởng tới nay, không có chuyện nào là được như ý muốn, ví dụ như bốn người Lý Tuyết, hay như chuyện nhằm vào Toàn Chân Giáo...
Game chỉ là để giải trí, để tiêu khiển, còn biến nó thành trách nhiệm thì đúng là tự làm khổ mình.
Công hội chó má gì chứ, kể từ khi Trường Thương Và Hoa Hồng giải tán, Huyết Sắc Tường Vi có tiếp tục chơi công hội thì cũng không thấy vui vẻ gì nữa, xem ra chuyện ngươi lừa ta gạt này thật sự không phù hợp với người như cô ta.
Khi đã nghĩ rõ điểm này, Huyết Sắc Tường Vi truyền chức hội trưởng luôn cho Huyết Sắc Đỗ Quyên, sau đó lặng lẽ rời khỏi công hội, ngay cả Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không biết cô ta đi đâu.
Trong phòng nghị sự ở lãnh địa công hội của Toàn Chân Giáo, mười lăm người Toàn Chân Giáo đang xúm lại bên chiếc bàn chia chác của cải.
Trên bàn là một đóng túi tiền đỏ rực, vì đã sang xuân nên hệ thống thiết kế túi tiền thành bao lì xì màu đỏ có in hình chữ phúc.
Vô Kỵ lần lượt luận công ban thưởng.
"Xuân Tường, Ký Ngạo, Đạo Tuyết và lão Ngưu có công cứu ta, một người một nghìn..."
"Lão Nhị, lão Lý, và Bao Tam bị sợ hãi, phí tổn thất tinh thần cho mỗi người là một nghìn..."
"Ta và Tình Tuyết cô nương mỗi người chết một lần, phí bồi thường là mỗi người một nghìn..."
Cứ như thế, Vô Kỵ vừa nêu công trạng vừa chia tiền cho mọi người, mười lăm nghìn vàng vừa đủ cho mỗi người được một nghìn...
Minh Đô khinh bỉ: "Mợ, chia đều hết ra luôn không phải là xong sao, lại còn phải nói mấy cái giả dối này làm gì!"
Vô Kỵ nói: "Khác chứ, nói ra như vậy thì mới khiến mọi người biết rõ trách nhiệm của mình là gì..."
Lý Tuyết có chút ngại ngùng: "Bọn muội chẳng làm gì cả, một người một nghìn thế này có phải hơi nhiều không?"
"Không nhiều chút nào..." Vô Kỵ còn chưa kịp lên tiếng, Bao Tam đã nói trước.
"Lần này may có dược tề của các nàng... Không thì chúng ta chắc chắn không chống đỡ được rồi." Bao Tam nói với vẻ hãy còn sợ hãi.
"Đúng thế, đúng thế." Minh Đô hùa theo: "Ôi, bây giờ nhớ lại, thật sự còn chẳng bằng chết, ba người chúng ta sử dụng ba mươi bộ dược tề, mỗi bộ là sáu cái... Ôi, lãng phí quá đi thôi."
"Ta..." Thấy mọi người tỏ ra ủng hộ bốn người mình như vậy, Lý Tuyết cảm thấy mũi nhức nhức.
Lý Tuyết không phải người ngu, cô đương nhiên biết dược tề có đắt đỏ đến mấy cũng không đáng cái giá bốn nghìn vàng... Đám người Toàn Chân Giáo này tuy xấu xa tới mức như đám cặn bã, nhưng xưa nay chưa từng bạc đãi người nhà bao giờ. Nhớ ngày đó bốn người Lý Tuyết còn ở trong công hội lớn, làm gì cảm nhận được tình cảm ấm áp như thế này.
"Tiểu Tuyết, cứ cầm đi." Mục Tử Tiên cười nói: "Chị chỉ mở một cửa, không phải là cũng được chia cho một nghìn vàng sao? Em thấy chị có từ chối đâu..."
"Nào có, nào có, Ngưu tẩu mà không mở cửa là chúng ta bị giết chết hết rồi... Lúc Ngưu huynh không ở nhà, ở cùng một phòng với Ngưu tẩu bọn ta rất là vui vẻ..." Đám gia súc cười nói đầy đáng khinh.
Chia tiền xong thì đã là hai giờ đêm, mọi người hàn huyên tán gẫu vài câu rồi đều thoát game.
Vương Vũ không có thói quen thức đêm, đăng xuất muộn như vậy nên hắn ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau.
Sau khi vào game, hắn thấy tất cả người của Toàn Chân Giáo đều ngồi trong phòng nghị sự, không ai vắng mặt.
"Các người cũng vừa vào game à?" Vương Vũ kỳ quái hỏi.
"Ngươi còn biết online, bọn ta suýt thì điện thoại gọi ngươi rồi..." Minh Đô kêu ầm lên.
"Chuyện gì thế? Các ngươi lại bị ai đuổi giết nữa rồi à?" Vương Vũ hỏi.
Đám người này bẩm sinh có khiếu gây chuyện, bị người ta đuổi giết mấy ngày liền cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Bao Tam nói: "Sắp phát phần thưởng hoạt động rồi! Nghe nói top 10 sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt..."
"À..." Lúc này Vương Vũ mới nhớ ra mùng 1 Tết là ngày kết thúc hoạt động.
Mấy ngay nay Vương Vũ bận rộn rất nhiều chuyện, tới mức sắp quên chuyện về hoạt động Tết này.
"Chúng ta có cày hoạt động mấy đâu, theo lý mà nói thì top 10 không có chúng ta mới đúng." Vương Vũ lẩm bẩm.
"Ha ha!" Xuân Tường cười nói: "Thiết Ngưu hiền đệ, ngươi được bao nhiêu điểm?"
"40.634." Vương Vũ nhìn cột nhiệm vụ rồi trả lời.
Xuân Tường nói: "Tổng cộng có bao nhiêu con Niên Thú?"
"Hình như mỗi một thành chính có bảy con..." Vương Vũ ngẫm nghĩ.
"Vậy chẳng phải rồi sao." Xuân Tường nhún vai.
Trong thời gian Beta, toàn bộ trò chơi chỉ có cả thảy hơn nghìn người, mỗi một thành chính có bảy con Niên Thú, như vậy ba trăm thành chính là có 2.100 con Niên Thú rồi.
Trước khi thông tin về tác dụng của pháo trúc lan rộng, người chơi bình thường hoàn toàn không giết được Niên Thú, các công hội lớn cũng phải dựa vào chiến thuật biển người để rỉa dần, cho nên số điểm tích lũy chia đều ra là rất ít.
Sau đó, tác dụng của pháo trúc được công bố trên diễn đàn, số người tìm Niên Thú BOSS càng ngày càng nhiều, như vậy số điểm tích lũy lại càng ít đi. Với người chơi khác mà nói, bốn mươi nghìn điểm đã là một con số khổng lồ.