Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 240: Quảng Cáo Có Phải Như Vậy Đâu

Trang 122# 2

 

 

 

Chương 240: Quảng cáo có phải như vậy đâu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ồ?" Vương Vũ giơ tay lấy món trang bị kia ra.

Đây là một thanh đao, vừa nhìn thấy tạo hình của cây đao này là Vương Vũ đã rất thích rồi.

Trong trò chơi bối cảnh phương Tây này, chỉ có kiếm và chiến nhận, Vương Vũ chưa từng nhìn thấy một thanh đao mang tính truyền thống nào cả.

Cây đao này dài chừng hơn một mét, thân đao thẳng và hẹp, có vỏ đao, chuôi rất dài phù hợp để cầm bằng hai tay. Phần che tay kéo dài tới lưỡi đao chừng một lóng tay, tạo hình đúng chuẩn đao thời Đường.

Càn Khôn Đao (Song thủ kiếm) (Ám Kim) (Hàng lỗi)

Vật công: 17 - 26

Ma công: 5 - 17

1 nhanh nhẹn

6 sức mạnh

Tấn Tốc Thiết Hoán: Có thể nhanh chóng thay đổi trạng thái của vũ khí

Thu Sao: Đòn tấn công mang theo hiệu quả bạo kích

Trường Nhận: Tốc độ đánh giảm xuống 50%, sát thương tăng lên 100%

Đoản Nhận: Sát thương giảm xuống 50%, tốc độ đánh tăng lên 100%

Nghề nghiệp yêu cầu: Thông dụng

Cấp độ yêu cầu: 1

Giới thiệu về vật phẩm: Lúc còn trẻ Tượng sư Simba du lịch khắp lục địa, vô tình tiến vào một quốc gia thần bí, vũ khí mà người nơi đó sử dụng chính là thanh Càn Khôn Đao này, Simba nhiều lần phỏng chế nhưng không thành công, chỉ tạo ra sản phẩm có ngoại hình giống mà không có thần, cuối cùng trở thành nỗi tiếc nuối của Simba.

Rác, quả thực chính là rác... Nếu để người chơi khác nhìn thấy cây đao này, nhất định sẽ coi thường nó.

Thuộc tính chính cực kỳ thấp, thuộc tính gia tăng cũng cực kỳ thấp, ngay cả bốn thuộc tính đi kèm cũng là rác trong rác, quả thực sỉ nhục hai chữ Ám Kim kia.

Điểm ra hồn duy nhất chính là thanh đao này trông rất đáng thưởng thức, vả lại hình thái cắt đổi quả thực rất đặc biệt, nhưng với người chơi mà nói, dù có đặc điểm, thuộc tính rác cũng chẳng có tác dụng chó gì...

Nhưng ở trong mắt Vương Vũ, nó lại là bảo bối...

Vương Vũ là một người học võ, khi hắn lựa chọn binh khí thì đầu tiên là xem trọng lượng có thuận tay hay không, thứ nhì là xem hình dạng có phù hợp hay không, cuối cùng mới xem thuộc tính có mạnh không.

Thanh Càn Khôn Đao này có trọng lượng phù hợp, hình dáng lại cực kỳ phù hợp với sở thích của Vương Vũ, còn thuộc tính thì chỉ là thứ yếu.

Nhất là sự chuyển giao giữa ba đoạn hình thái, đây là điều Vương Vũ thích nhất.

Thu Sao có tính ẩn nấp cao, phù hợp cho đánh lén, Trường Nhận có phạm vi tấn công rộng, sát thương cao, có thể dùng để bù đắp cho khuyết điểm tay ngắn của Võ sư, Đoản Nhận có tốc độ đánh nhanh, phù hợp đánh cận thân. Một loại vũ khí mà có thể sử dụng theo ba cách, ở trong mắt Vương Vũ thì đây chính là thần kỹ rồi.

Vương Vũ cất Càn Khôn Đao đi, rời khỏi con hẻm nhỏ này. Vương Vũ không thích sử dụng súng, cho nên hắn không vội vã làm nhiệm vụ Nền Văn Minh Đánh Mất này, dù sao thành Tinh Linh cách thành Dư Huy quá xa, chỉ riêng việc đi sang đó và về không mất nửa ngày thì không được, phải nói là mất nhiều hơn được, chờ sau này hắn tiện đường thì sẽ qua đó làm nhiệm vụ sau.

Vương Vũ rời khỏi hẻm nhỏ, đi tới tiệm tạp hóa ở thành nam.

Mục Tử Tiên đang bận bịu ở trong tiệm tạp hóa, bận rộn bày hàng hóa lên trên giá để hàng.

Hàng hóa này đủ mọi chủng loại, có dược tề do Lý Tuyết luyện chế, có trang bị mang thuộc tính do Mã Lỵ rèn ra, còn cả một số rác mang ra cho tiệm trông có vẻ nhiều đồ...

Mặc dù trong trò chơi có một mục là tự động sửa sang để giải quyết vấn đề phân loại đồ vật, nhưng bắt buộc phải chủ quầy tự niêm yết giá, mỗi một món đồ khác nhau là phải đặt giá một lần, khá là phiền phức.

"Anh tới rồi..." Thấy Vương Vũ đi vào trong tiệm, Mục Tử Tiên dừng tay lại, cười nói.

"Ừ, em có mệt không, để anh giúp cho." Vương Vũ đi tới định giúp Mục Tử Tiên bày hàng.

Mục Tử Tiên vội vàng nói: "Thôi anh sang bên cạnh nghỉ ngơi đi, đừng giúp em làm gì, càng giúp càng bận..."

Vương Vũ: "..."

Ở trong mắt Mục Tử Tiên, Vương Vũ vĩnh viễn là một đứa trẻ cần người ta chăm sóc, dần dà Vương Vũ cũng quen với loại cảm giác này, xem ra cậu chủ tới từ nhà giàu luôn có tính luyến mẫu.

Mục Tử Tiên bày từng món đồ lên kệ hàng, Vương Vũ ngồi một bên lặng lẽ nhìn cô, không ngại phiền toái. Nửa giờ sau, hàng đã được bày xong.

Lúc này Vương Vũ mới lên tiếng: "Sao không có vị khách nào nhỉ..."

Ngay từ đầu Vương Vũ còn nghiền ngẫm, cho rằng chỗ này gần cửa thành thì việc làm ăn sẽ tốt, ai ngờ chờ cả nửa tiếng mà không thấy khách nào tới cửa.

"Em không rõ lắm, có lẽ là do ta không quảng cáo, người khác không biết có chỗ này." Mục Tử Tiên đáp.

"Thế thì dễ thôi!" Vương Vũ mở kênh truyền âm của game, mua một xấp loa truyền âm.

Việc mở tiệm trong trò chơi này thì tuyên truyền là mấy chuyện khá đơn giản... Một loa truyền âm một phạm vi trong thành mới mất có 10 bạc, loa cho cả tòa thành thì là 1 vàng, còn loa thông báo thế giới thì chỉ mới 10 vàng.

Mười vàng đúng là rất đáng tiền, nhưng so với phí quảng cáo ngoài đời thật, thì con số vàng này chẳng là gì.

"Tiệm tạp hóa khai trương ở thành nam... Kính mời mọi người tới mua đồ..."

Vương Vũ không có thiên phú gì về làm quảng cáo, câu nói kia hắn học từ đám thương nhân bán hoa quả khô Tây Vực ở bên ngoài khu chung cư.

Nhưng hắn hô nửa ngày, dùng xong hết 10 cái loa mà chẳng nhận được hiệu quả gì, vẫn chẳng có lấy một mống khách hàng tới xem đồ. Điều này làm cho Vương Vũ cảm thấy vô cùng buồn bực.

Lúc này, trong công hội có người tag Vương Vũ.

Vương Vũ vừa mở ra nhìn thì thấy đó là Vô Kỵ.

"Chuyện gì thế?" Vương Vũ hỏi Vô Kỵ.

Vô Kỵ hỏi đầy khinh thường: "Nhìn ngươi làm gì kìa, hô hào linh tinh gì thế?"

"Tiệm của ta khai trương, quảng cáo chứ sao..."

"Làm như ngươi sao mà được!" Vô Kỵ nói.

"Vậy ngươi cung cấp cho ta một ý hay nào." Vương Vũ rất là khiêm tốn, về chuyện động não thì Vương Vũ tự nhận là mình kém xa Vô Kỵ.

Vô Kỵ đáp: "Bây giờ đang là lúc thiên hạ tranh nhau luyện cấp, tất cả mọi người đều đang bận rộn cày phụ bản đánh quái, ai rảnh tới tiệm của ngươi mua hàng ủng hộ. Chờ tới lúc rảnh thì người ta lại quên quảng cáo của ngươi rồi, cho nên ngươi phải tìm thứ gì có khả năng hấp dẫn ánh mắt của bọn họ mới được!"

"Hấp dẫn ánh mắt?"

"Đúng vậy..."

Vương Vũ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ta bắt mấy người các ngươi tới đây nhảy múa thoát y vũ nhá?"

Quả thật ở thành Dư Huy này có không ít người tung hô mấy tên Toàn Chân Giáo này.

Vô Kỵ thở dài: "Ngưu ạ, ngươi học thói xấu rồi, cũng biết thoát y vũ, cứ thế này, sớm muộn gì vợ ngươi sẽ tính sổ lên đầu bọn ta mất."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Không thì ta bắt Xuân Tường tới biểu diễn?"

"Ngươi còn muốn kéo bọn ta ra bêu trò thì chúng ta đoạn tuyệt luôn!" Vô Kỵ giận dữ.

"Những thứ hấp dẫn ánh mắt người ta mà ta biết thì chỉ có mấy người các ngươi thôi..."

"Vậy ngươi có đồ gì ngon không?"

"Có chứ, nhưng ngươi không dùng được..." Vương Vũ nói.

"Không sao, có người sử dụng là được, ngươi làm theo ta nói đây này!"

Không lâu sau, một chiếc loa lớn bao phủ cả thành Dư Huy vang lên.

"Kỹ năng hiếm Kim Chung Tráo cho Võ tăng, bán đấu giá tại chỗ, tọa độ 44.26 tiệm tạp hóa thành nam thành Dư Huy, cơ hội chỉ một lần duy nhất, mọi người mau tới đấu giá nào!"

Bên cạnh đó còn có một bức ảnh về cuốn sách kỹ năng kia.

Vương Vũ hô xong, lòng vẫn còn không nỡ, vì thế bèn hỏi Vô Kỵ: "Chủ ý này của ngươi có được không vậy..."

"Hỏi thừa, có bao giờ chủ ý của ta không được..." Vô Kỵ cười nói.

"Nhưng tới giờ vẫn chưa có ai tới." Vương Vũ nhìn ra ngoài cửa, đã gửi tọa độ rồi mà chẳng thấy ai hỏi han gì.

Vô Kỵ thản nhiên đáp: "Đừng vội, để cho thông báo bay một lúc, ngươi sẽ thành ông chủ lớn ngay thôi. Lát nữa bán được bí tịch thì nhớ rút 10% làm tiền trà nước cho ta."

"Chỉ cần có tác dụng, ta sẽ cho ngươi 20%." Vương Vũ đồng ý, nếu đặt lên phòng đấu giá thì phí thủ tục đã là 10% rồi, huống chi lại còn thuế thu nhập, 10% mà Vô Kỵ đòi quả thật không nhiều.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment