Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 27 - Chương 27: Gia Nhập Toàn Chân Giáo (1)

Trang 14# 2

 

 

 

Chương 27: Gia Nhập Toàn Chân Giáo (1)
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===

Một tên bên Thiên Hạ Mạt Thế nói: "Bây giờ gọi cứu viện còn có thể như vậy được? Không hổ là Toàn Chân Giáo... Đúng là chuyện quái gì chúng nó cũng làm được..."

Nghe người đó nói vậy, mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết đỏ bừng, không dám hó hé nửa lời.

Anh Quang hếch cằm, khinh thường: "Hừ, cho dù ngươi có kêu gào rách họng cũng vô dụng thôi, mau giao trang bị của Tiểu Đao đây, không hôm nay bọn tao coi Toàn Chân Giáo các người thành kẻ tử thù."

Danh Kiếm Đạo Tuyết cười lạnh, nói: "Nhìn ngươi nói kìa, cứ như trước kia không phải tử thù của nhau vậy!"

Anh Quang nói: "Hừ! Trước kia thấy các ngươi ít người, Thiên Hạ Mạt Thế bọn tao lười bắt nạt các ngươi! Lần này thì khác, hãy nhìn Thiên Hạ Mạt Thế bọn ta nhổ tận gốc các ngươi! Không để sót tên thành viên Toàn Chân Giáo nào trong game Trọng Sinh này!"

"Ui da, to còi quá nhỉ, không để sót tên nào, ngươi tưởng ngươi là GM hả?"

Đúng lúc này, giọng của Vương Vũ truyền tới từ sau gốc cây.

Nghe thấy giọng nói của Vương Vũ, Danh Kiếm Đạo Tuyết thở phào một hơi, thầm nói: "Cuối cùng cũng tới!"

Đám người Anh Quang vội vàng nhìn ra sau, thấy Vương Vũ, cả lũ tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhao nhao mắng mỏ: "A, là thằng chó bán đứng anh em!"

Ban nãy khi ở hẻm núi Lạc Nhật, ngoài tên Thích khách xui xẻo kia ra, mười lăm người còn lại đều chết đầy ấm ức, tên này dựa vào BOSS diệt cả đội bọn họ, thế có khác gì cáo mượn oai hùm?

Một người chơi cùng quái vật giết hại người chơi khác, đây là kẻ phản bội, là kẻ bán người!!

Lúc này người của Thiên Hạ Mạt Thế cũng không quên phát huy tế bào hài hước của mình, chụp cái tội đó lên đầu Vương Vũ.

"Ý gì?" Danh Kiếm Đạo Tuyết thấy người của Thiên Hạ Mạt Thế đầy căm phẫn như vậy, có phần không hiểu.

Vương Vũ cười nói: "Bọn họ cướp BOSS, rồi bị BOSS diệt cả đội!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy thì cười to: "Ha ha, đáng đời lắm!" Đồng thời hắn ta còn giơ ngón tay thối với đám người Thiên Hạ Mạt Thế.

Bị Danh Kiếm Đạo Tuyết khinh thường, Anh Quang nổi giận mắng chửi: "Bố tiên sư, ngươi cứ đắc chí đi, ban nãy có BOSS giúp nên ngươi mới đánh bại bọn ta, giờ ngươi chỉ có một mình mà thôi, lại còn là một tên Võ sư rẻ rách, xem bọn ta có đánh cho ngươi quay về thôn tân thủ không!!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết nhìn quanh rồi hỏi: "Ê đại ca, người của ngươi đâu?"

"Người nào?" Vương Vũ ngẩn ra.

Danh Kiếm Đạo Tuyết căng thẳng: "Ngươi tới cứu ta, chẳng lẽ không dẫn thêm ai theo?"

"Hừ, một mình ta là đủ đối phó với bọn họ rồi!" Vương Vũ mỉm cười.

Nói xong, hắn đưa tay sang bên cạnh, túm một Tên thích khách ra khỏi không khí, chính là tên "Lưỡng Lặc Sáp Đao" vừa mới bị Vương Vũ giết chết.

Đám người Anh Quang thấy cảnh tượng kỳ dị đó, tuy vẫn giật mình như trước, nhưng bọn họ cũng nhìn quen rồi. Còn Danh Kiếm Đạo Tuyết thì lần đầu thấy vậy, kinh hãi há hốc miệng, không cách nào ngậm lại được: "Ngươi có trang bị phản Tiềm Hành? Bán cho ta đi!"

Cùng lúc đó, người của Thiên Hạ Mạt Thế đã bày xong trận địa, mũi tên với ma pháp rầm rầm đánh tới.

"Không có!" Vương Vũ trả lời Danh Kiếm Đạo Tuyết, tay siết chặt, cầm tóc tên Lưỡng Lặc Sáp Đao kia rồi ném bay hắn ta ra ngoài.

Mũi tên và ma pháp lập tức bắn vào Lưỡng Lặc Sáp Đao, khiến hắn ta hóa thành vệt sáng trắng ngay tức khắc.

Thương thay cho Lưỡng Lặc Sáp Đao, hôm nay ra ngoài không xem lịch, ban nãy bị Vương Vũ giết một lần, đã rớt vũ khí rồi, lần này còn chưa chờ hắn liều mình vì anh em thì đã bị anh em hợp lực bắn chết, không để lại chút tro bụi nào.

Vương Vũ bĩu môi khinh bỉ đám người kia: "Giết cả đồng đội, các người độc ác thật!"

Đám người đó cùng mắng chửi: "Đồ chó! Vô liêm sỉ!"

Bọn họ vừa mắng vừa giương cung lắp tên, đọc phép.

Mà lúc này Vương Vũ đã mở kỹ năng "U Linh", hắn nhảy lên không trung, đạp lên đầu tên Chiến sĩ và Kỵ sĩ đứng phía trước, xông vào trong đám người kia.

Pháp sư và Cung thủ đều là nghề nghiệp có lượng máu còn mỏng hơn cả Võ sư, cấp mười mấy rồi nhưng cũng chỉ có 300 - 400 máu.

Vương Vũ không chút khách khí tung các đòn Đá Tống Ngang, Băng Quyền.

Từng vệt sáng trắng lóe lên, đám người chơi Tanker chống chịu đứng ở phía trước quay người lại, mới phát hiện hàng sau đã không còn ai.

"Mẹ!! Hắn dùng pháp thuật gì vậy? Càn Khôn Đại Na Di à?" Nhìn phía sau chẳng còn bóng người nào, đám Chiến sĩ đều trợn tròn mắt.

Tay Mục sư được chứng kiến thảm kịch đó nói: "Ngươi đọc nhiều tiểu thuyết YY quá rồi đấy, bọn họ bị tên khốn này giết chỉ trong nháy mắt!"

"..." Tất cả đều ngây dại, chỉ quay người lại thôi mà tên Võ sư này đã giết được tám người, tốc độ kinh khủng quá đi mất.

Quyền cước của Vương Vũ trước nay chưa từng cho ai có cơ hội vờ ngây ngốc bao giờ, chỉ thấy Vương Vũ giơ tay tóm lấy cổ một tên Kỵ sĩ đứng đầu, tung một Băng Quyền đánh lên đầu tên Kỵ sĩ đó. Hắn ta lập tức hóa thành ánh sáng bay vụt đi.

Mấy người còn lại mới kịp phản ứng, vội vã vung vũ khí đập lên người Vương Vũ.

Vương Vũ đạp chân, một mình nghênh chiến. Hắn né tránh những vũ khí kia, tới sát trước ngực Anh Quang, lại giơ tay tấn công, làn này lại một vệt sáng trắng lóe lên, Anh Quang đã "mỉm cười nơi chín suối".

"Mục sư! Mục sư!! Ngươi nhá, sao không buff máu!!" Anh Quang quát ầm lên trong kênh Đội.

"Buff cái đầu ngươi, ngươi cảm thấy ta có cơ hội đó không?" Mục sư mắng lại.

Chơi game mà thôi, có ai vào game để rước bực vào thân đâu. Đừng nói là Anh Quang, kể cả lão đại của Thiên Hạ Mạt Thế cũng không dám tùy tiện quát người dưới trướng mình.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Chiến sĩ và Kỵ sĩ đều đã bị Vương Vũ giết sạch. Vương Vũ nhìn chằm chằm hai tên Mục sư, nói: "Vẫn là hai ngươi thức thời, không phản kháng vô nghĩa!"

Hai tay Mục sư khóc ròng, lòng thầm mắng: "Mẹ nó chứ bọn tao cũng muốn lắm, nhưng phải có cơ hội chứ. Vả lại tí xíu lực chiến của Mục sư, đánh người khác gì gãi ngứa, có phản kích cũng vô dụng!"

Thấy hai tên Mục sư mặt đắng ngắt, không nói câu nào, Vương Vũ lại nói tiếp: "Anh em các ngươi đi hết rồi, nếu hai ngươi còn không đi theo có vẻ không ổn lắm, lên đường thôi!"

Dứt lời, Vương Vũ sải bước lên trước, giơ cả hai tay bắt lấy cổ hai Mục sư kia, vặn một cái, ánh sáng trắng bay lên.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã sáng tạo ra kỹ năng hiếm "Khóa Họng", thưởng 500 điểm danh vọng.]

Trong khu hồi sinh của thành Dư Huy, đám người Thiên Hạ Mạt Thế nhìn nhau.

"Không phải chứ, các ngươi cũng bị hắn giết rồi?" Pháp sư và Cung thủ thấy đám người Anh Quang cũng tới đây, kinh ngạc hỏi.

Là nghề nghiệp máu giấy, bọn họ bị người ta giết ngay tức khắc cũng là điều hợp tình hợp lý, nhưng mấy người kia là Chiến sĩ cơ mà, nhất là Anh Quang còn mặc bộ trang bị Hắc Thiết với một món áo giáp Thanh Đồng, sao cũng bị tên Võ sư kia giết được.

"..." Một Kỵ sĩ và ba Chiến sĩ cúi đầu, mặt đỏ bừng, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Bốn nghề nghiệp cận chiến da dày máu nhiều, lại bị một tên Võ sư thuộc cái nghề nghiệp mà cả trò chơi công nhận là ăn hại giết trong nháy mắt, có nói ra thì chính bọn họ cũng không tin.

Tên Kỵ sĩ kia vội vàng chuyển đề tài: "Còn ai chưa chết không?"

Anh Quang đáp: "Hai Mục sư Tiểu Bạch và A Vân vẫn còn ở đó!"

Mọi người ngẩn ra, đều giơ ngón tay cái trong kênh Đội: "Hai người siêu đó, đúng là dũng sĩ!"

Vừa mới nói xong, hai vệt sáng bỗng xuất hiện giữa đám người. Hai anh em Mục sư xuất hiện trước mặt mọi người, cả hai vẫn còn thể hiện rõ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ trên mặt.

Nhìn hai Mục sư cũng bị giết về đây, mọi người mới thấy tâm lý mình cân bằng hơn đôi chút: "Hai ngươi sao không chạy trốn!"

Mục sư Tiểu Bạch tức giận nói: "Mẹ nó chứ, thằng oắt đó gian trá quá, rõ ràng là hắn đã nói là bọn ta không phản kháng thì sẽ không giết, nhưng sau đó lại bóp cổ chết bọn ta!"

Mục sư A Vân vò đầu: "Hắn có nói là không giết chúng ta à?"

"Bóp chết..." Đám người hít vào một hơi khí lạnh, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Ai nấy đều nhớ lại cảnh tượng mình bị hắn ta giết như nào.

Những người bị quyền cước đánh chết còn tỏ ra may mắn.

So với đồng đội bị bóp chết, cái chết của bọn họ coi như cũng có thể diện, nhất là tên Thích khách Ảm Nhiên và một Pháp sư khác, hai người này còn thảm hơn, bị Vương Vũ đá vào chỗ đó...
 

 

 

Bình Luận (0)
Comment