Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 335: Ông Trời Thật Biết Nói Đùa

Trang 170# 1

 

 

 

Chương 335: Ông trời thật biết nói đùa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Thần May Mắn? Nó là thứ gì?” Vương Vũ hoang mang hỏi.

Ngày thường Vương Vũ cũng thường xuyên dạo qua diễn đàn, người chơi khác đánh được con quái tinh anh cũng nói phét cả nửa ngày trên diễn đàn, đánh được con BOSS hận không thể spam toàn màn hình, bởi vậy Vương Vũ đã từng gặp không biết bao nhiêu BOSS có hình thù kỳ quái.

Nhưng Thần May Mắn, đây là lần đầu tiên Vương Vũ nghe nói tới cái tên này.

“Là BOSS May Mắn!” Xuân Tường nói cho Vương Vũ.

Giống như hầu hết những game khác, Trọng Sinh cũng có không ít hệ thống trứng Phục Sinh, BOSS May Mắn chính là một trong số đó.

Loại BOSS này không có địa điểm hiện mới cụ thể, thậm chí đến hình thái hiện mới cũng không cố định, có thể là một con Chó Hoang May Mắn cấp thấp, hoặc cũng có thể là một quái Cự Long May Mắn cấp cao.

Trong tư liệu trên trang web thì trong cả ba trăm thành chính của trò chơi, tổng cộng chỉ có mười con BOSS May Mắn, hơn nữa còn là loại đi lông bông cả thế giới, không chỉ có thể gặp được chúng tại bản đồ hoang dã, chúng còn có thể xuất hiện trong nhiệm vụ, cũng có thể xuất hiện trong phụ bản, căn bản chưa từng có người nào nhìn thấy hình dáng của chúng.

Điểm duy nhất có thể phân biệt BOSS May Mắn và BOSS thường nằm ở chỗ, phía trước tên của BOSS May Mắn luôn có hai chữ “may mắn”, đằng sau treo hậu tố BOSS đặc biệt.

BOSS May Mắn hiếm có như vậy, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, nếu nhìn thấy một con Chó Hoang có máu siêu dày, sức tấn công siêu cao ở thôn Tân Thủ, đừng trách hệ thống đã để xảy ra bug, đây có thể là một con BOSS May Mắn.

BOSS May Mắn, nghĩa như tên, là một quái có tính trao thưởng rất lớn, trong trang chủ có giới thiệu, chỉ có những người vô cùng may mắn mới có thể gặp được loại BOSS này, những trang bị nó bạo ra đều là cực phẩm trong cực phẩm, thậm chí có xác suất sản sinh trang bị Truyền Thuyết. Những đạo cụ cực phẩm gì đó, muốn thứ gì có thứ đó.

Có điều trò chơi đã tiến hành hàng loạt những cuộc thử nghiệm đến nay cũng được hai năm rưỡi, nhưng chưa từng thấy có người nào từng gặp BOSS May Mắn, có câu người tốt có phước, không ngờ tên đáng khinh như Minh Đô cũng có thể gặp được chuyện tốt này, chuyện này đã chứng minh một điều, ông trời chưa bao giờ có mắt, chỉ biết kể chuyện cười.

“Ừm ừm.” Ngày thường Vương Vũ vẫn hay dạo quanh trang chủ, vẫn khá hiểu biết về hệ thống trứng màu BOSS May Mắn này.

Lúc này Vô Kỵ cũng nói: “BOSS May Mắn vô cùng khó gặp, mọi người đều tới điểm truyền tống đi thành Liệt Nhật thôi!”

“Vợ ta đang bận lắm…” Vương Vũ có chút khó xử nói.

“Má mi!” Cả đám ào ào mắng chửi, đây là BOSS May Mắn đấy, trong lòng Vương Vũ còn không quan trọng bằng ở bên cạnh vợ, thật là không biết nặng nhẹ.

Mục Tử Tiên cười nói: “Đi thôi đi thôi, BOSS May Mắn mà, tùy tiện bạo ra đồ gì cũng rất đáng tiền, mua bán không vốn, kiếm được nhiều hơn mở cửa hàng liền.”

Mục Tử Tiên cũng ở trong kênh công hội, tất nhiên cũng nhìn thấy cuộc trò chuyện của họ, đám con gái thực lực yếu mỏng, ngày thường đánh BOSS không giúp được nhiều, lúc này cũng không thể làm vướng chân, càng huống hồ, Vương Vũ ở đây cũng không giúp gì được nhiều.

“Thế được rồi, các ngươi đợi ta!” Vương Vũ nhắn lại một câu rồi chen ra khỏi tiệm tạp hóa nhảy lên nóc nhà chạy ra điểm truyền tống.

Thành Liệt Nhật, nghe tên đã biết không cách thành Dư Huy quá xa, chỉ cách có một tòa thành, dùng truyền tống trận là có thể lập tức chuyển tới.

10 phút sau, ngoài Minh Đô ra, toàn bộ những người khác của Toàn Chân Giáo đã tập hợp ở trong điểm truyền tống đến thành Liệt Nhật.

“Tọa độ bao nhiêu?” Vô Kỵ hỏi Xuân Tường.

Vừa này Minh Đô cứ liên tục spam, sớm đã bị đá bay ra khỏi lịch sử trò chuyện, cũng chỉ có những người mẫn cảm với con số như Xuân Tường mới có thể nhớ được.

Xuân Tường quả nhiên không hổ danh là người chuyên nghiệp, không hề do dự báo tọa độ lên.

“Này, đó là BOSS May Mắn đó, mấy người chúng ta ăn được không?” Sau khi Xuân Tường báo tọa độ xong, cẩn thận hỏi.

Nếu BOSS May Mắn đã có vài xác suất bạo ra trang bị cấp Truyền Thuyết, thực lực có vô dụng đến mấy cũng phải cùng trình độ với BOSS Sử Thi, trước mắt mọi người mới tầm cấp 25, đối phó với BOSS Sử Thi, hiển nhiên có chút như kiểu thiêu thân lao đầu vào lửa.

Dù sao thuộc tính hệ thống cũng không thay đổi được, cho dù trình độ thao tác của Vương Vũ và Dương Na cao đến mức nào, gặp phải loại quái mạnh đến mức không nói lý này cũng sẽ phải chịu thua.

Hơn nữa, nghe ý Minh Đô nói thì đã có người đánh BOSS rồi, lấy thực lực hiện giờ của Minh Đô, nếu hắn ta muốn cướp BOSS, dăm chục người chơi bình thường cũng không đủ để hắn ta đánh mấy giây, khẳng định không cần viện binh, hiện giờ lại gọi tất cả mọi người ra, đủ thấy công hội đánh BOSS có số người không hề ít.

Cứ thế, áp lực của đám người Toàn Chân giáo lại càng lớn hơn.

Vô Kỵ nói: “Đương nhiên không ăn được, có điều nếu đã là BOSS, chắc chắc sẽ có cách giết chết!”

“Chậc chậc, ta tán thành niềm tin này của lão đại!” Ký Ngạo vô cùng bái phục lòng dũng cảm đi tìm đường chết của Vô Kỵ.

“Mọi người còn có câu hỏi nào không?” Vô Kỵ hỏi đám người.

Vương Vũ nói: “Có ai cần trang bị không? Trang bị mới ra lò, giá bạn bè…”

“Cút!” Vương Vũ còn chưa nói xong, đám người đã đồng loạt tức giận nói: “Đệt mợ, ngươi còn quảng cáo tới tận đây nữa! Có còn sĩ diện không?”

Vương Vũ khinh bỉ nhìn Vô Kỵ: “Còn không phải là tên ngốc Vô Kỵ kia hỏi ta có còn câu hỏi nào không mà…”

Đối mặt với nắm đấm cực đại của Vương Vũ, Vô Kỵ bất lực thầm thừa nhận sự thật mình là một tên ngốc, nói trong kênh công hội: “Nếu đã không có câu hỏi nào khác, vậy chúng ta xuất phát thôi.”

Thần May Mắn xuất hiện ở khu vực luyện cấp 30 tại thành Liệt Nhật, trên bình nguyên Liệt Nhật.

Nơi này vô cùng trống trải, mênh mông vô bờ.

Lúc mấy người đến chỗ tọa độ Minh Đô, từ đằng xa đã nhìn thấy một biển người, cứ như đang mở hội, tụ tập lại chỗ kia, bao quanh họ là mấy chục người đang đứng trông chừng.

Còn Minh Đô hoàn toàn không dám tiến lên, chỉ đành đứng ở một chỗ cách đám người rất xa, lén lén lút lút giả vờ như đang vừa luyện cấp, vừa đứng hóng.

Trước giờ Minh Đô là kẻ tàn nhẫn nói một lời không hợp là phóng hỏa, lần này lại rúc vào trong một góc, rơi vào trong mắt người khác thật sự rất buồn cười.

Thấy dáng vẻ Minh Đô thế này, Vô Kỵ không khỏi chế nhạo nói: “Lão Lý à, sao ngươi lại hèn thế này? Không giống ngươi chút nào!”

“Tổ sư nhà ngươi!” Minh Đô nghẹn khuất nói: “BOSS này là của ta... Bị đám rác rưởi kia cướp đi rồi, tổ sư nhà chúng nó!”

Danh Kiếm Đạo Tuyết khinh thường nói: “Hừ, BOSS là vật vô chủ, ngươi có thể cướp của người ta, người ta cũng có thể cướp của ngươi, rất bình thường mà…”

“Đậu má… BOSS này mẹ nó là của ta!” Minh Đô buồn bực nói.

Thấy Minh Đô thế này, Xuân Tường cười đáng khinh: “Minh à, nói xem, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Minh Đô nói có chút khóc không ra nước mắt nói: “Đây là nhiệm vụ trận doanh “Con rối của Ma Thần” của ta, trùng hợp xoát ra BOSS May Mắn, ta lại đội mả nhà hệ thống lên!”

“...” Đám người nghe thế toàn bộ đều câm nín.

Quả nhiên ác giả ác báo không phải là nói chơi, thường ngày việc Minh Đô thích làm nhất là cướp BOSS, lúc này đánh quái nhiệm vụ, hệ thống đại thần lại trực tiếp cho hắn BOSS cực phẩm nhất trong trò chơi, cũng không biết tên này may mắn hay là xui xẻo nữa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment