Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 34 - Chương 34: Trang Bị Hoàng Kim

Trang 18# 1

 

 

 

Chương 34: Trang Bị Hoàng Kim
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===

Mục Tử Tiên nhìn khuôn mặt Vương Vũ với ánh mắt chứa chan tình cảm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói với Lý Tuyết: “Chị tin một ngày nào đó các em cũng sẽ tìm được một nửa của đời mình!”

“Vâng, cảm ơn lời chúc của chị!” Lý Tuyết nhìn thoáng qua Vương Vũ, hơi mất mát nói.

“Được rồi anh Vũ, bây giờ anh tăng lên cấp 10 chưa? Tổng bộ của chúng ta được đặt ở thành Dư Huy rồi, anh lên cấp 10 rồi thì đến thành Dư Huy nhập hộ khẩu.” Lý Tuyết chợt nói với Vương Vũ.

Vương Vũ nói: “Bây giờ anh đang ở thành Dư Huy rồi.”

“Ồ? Trùng hợp vậy?” Lý Tuyết hơi bất ngờ nói: “Hay quá, sau khi anh đăng nhập nhớ thêm bạn em nhé, nick của em là Tuyết Nhung Hoa, bốn người chúng em dẫn anh nhập đội đi săn yêu tinh, cấp 15 có thể vào phụ bản rồi!”

“Yêu tinh?” Vương Vũ hơi ngẩn người, đánh mấy con quái rác đó làm gì ....

Mã Lỵ nói: “Anh chủ nhà đừng sợ, lần này có một công hội dẫn chúng ta đi, tuy yêu tinh là quái cấp 15, nhưng chúng ta vẫn có thể đánh được, anh chỉ cần theo sau nhặt tiền với trang bị thôi!”

“Được rồi...” Vương Vũ bất đắc dĩ giang tay.

Sau khi Vương Vũ lại đăng nhập vào game, mấy người Toàn Chân Giáo vẫn chưa trở lại.

Hắn rời khỏi võ quán, đi đến phủ Thành Chủ trước.

Phủ Thành Chủ nằm ở giữa phố trung tâm, nó có địa vị giống như Tòa thị chính trong hiện thực.

Nhưng mà thành chủ trong trò chơi này hiển nhiên không có uy quyền gì, cửa ra vào phủ Thành Chủ là nơi bày gian hàng của những người chơi nghề nghiệp sinh hoạt, bọn họ bán phá giá mấy món rác ở chính nơi đó.

Đám người chơi thấy ở Vương Vũ ngó dáo dác vào cửa phủ Thành Chủ, ai nấy đều lộ vẻ cười nhạo.

“Lại một kẻ muốn đến thử vận may kìa, hắn không biết Thành chủ có tính khí nóng nảy hay sao!”

Khi Vương Vũ đi tới cửa phủ Thành Chủ, tên đội trưởng vệ binh lúc trước đứng tại cửa tiến lên chào đón: “Thiết Ngưu đại nhân, ngài tới rồi, thành chủ đại nhân đợi ngài đã lâu! Mời ngài đi bên này!”

“Được rồi!” Vương Vũ đáp lại, theo đội trưởng vệ binh tiến vào phủ Thành Chủ.

Mấy người chơi xung quanh đều trố mắt ra nhìn.

“Không thể nào... Hắn xông vào rồi?”

“Là được mời vào đó!” Có người sửa lại.

“Con bà nó, hệ thống bị lỗi à?”

Mọi người nhốn nháo bàn tán.

Trong trò chơi làm gì để thăng cấp nhanh nhất? Đương nhiên là làm nhiệm vụ!

Mạo hiểm thấp mà nhận được báo đáp cao, nói không chừng vận may chợt tăng vọt thì còn nhận được nhiệm vụ ẩn gì đó, từ đó trở đi có thể bước lên đỉnh cao của đời người.

Kẻ giao nhiệm vụ cao cấp tất nhiên là NPC cao cấp, vị thành chủ - người cai quản tối cao của thành Dư Huy chính là một ví dụ điển hình...

Cho nên việc đầu tiên mà các người chơi khi bước vào thành chính là dạo một vòng quanh phủ Thành Chủ.

Những người chơi nghề nghiệp sinh hoạt này, từ lúc bắt đầu vào thành là bọn họ vẫn luôn bày sạp ở chỗ này, trời vừa sáng đã thấy không ít người chơi như vậy, kết quả không một ai thành công.

Kết cục tốt thì chỉ bị đuổi ra ngoài, người chơi mặt hơi dày đều bị vệ binh hệ thống lạnh lùng đưa về khu hồi sinh...

Thấy có người được vệ binh cung kính mời vào phủ Thành Chủ, sao bọn họ không kinh ngạc cho được.

Vương Vũ một mạch theo vệ binh đi đến sảnh nghị sự tại phủ Thành Chủ, lúc này có một người đang đứng ở đó.

Người này hơn bốn mươi tuổi, có vóc người khôi ngô cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, diện mạo đầy vẻ uy nghiêm.

Đây chính là thành chủ đại nhân trong truyền thuyết rồi, do trên đầu của ông ta xuất hiện một hàng chữ [Thành chủ thành Dư Huy – Bá tước Willie].

“Ngài Võ học gia tôn kính đã tới rồi!” Thành chủ thấy Vương Vũ bước vào, vội vã tiếp đón.

Vương Vũ cũng hỏi theo từng bước: “Không biết thành chủ đại nhân tìm ta có việc gì?”

Thành chủ nói: “Nghe nói ngài đã trừ khử băng nhóm Đạo Tặc Lạc Nhật nổi tiếng hung ác ở hẻm núi Lạc Nhật, cho nên ta mới mời ngài đến.”

Vương Vũ cười nhạt: “Chỉ là tiện tay thôi!”

Thành chủ lại nói: “Toán cướp Lạc Nhật làm hại thành Dư Huy đã lâu, ta đã mấy lần cho binh lính bao vây diệt trừ chúng mà đều thất bại thảm hại, những tên gian ác bị ngài tiêu diệt thực sự làm cho lòng người hả hê, ta thay mặt người dân trong thành Dư Huy tỏ lời cảm ơn đến ngài! Đặc biệt trao tặng danh hiệu Công dân vinh dự cho ngài!”

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được danh hiệu “Công dân vinh dự thành Dư Huy”, đánh chết quái trong phạm vi thành Dư Huy nhận kinh nghiệm + 10%, tiền bạc + 10%.]

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được 50 điểm vinh dự thành Dư Huy, danh vọng đối với cư dân thành Dư Huy tăng lên thành “Vạn người kính ngưỡng”, giao dịch với các cửa hàng trong phạm vi thành Dư Huy được giảm 10%.]

Vương Vũ ầm thầm mỉa mai: “Chỉ là một toán cướp vớ vẩn, một vệ binh bất kỳ của ngươi là đã có thể đánh cho bọn chúng đoạn tử tuyệt tôn rồi, bao vây tiêu diệt lại thất bại thảm hại quay về, thật sự con mẹ nó không hợp lý chút nào!”

Nhưng mà cũng may đây chỉ là trò chơi, rất nhiều chuyện đều không hợp lý...

“Thưa ngài Võ sư, để tỏ lòng cảm ơn đến ngài, ta quyết định khen thưởng ngài, không biết ngài muốn gì?” Thành chủ hỏi Vương Vũ.

“Ngoại trừ danh hiệu còn thưởng gì nữa không?” Vương Vũ hơi bất ngờ, phải biết rằng NPC trong trò chơi đều là keo kiệt ghê gớm, không có giờ phút nào là không bóc lột người chơi, NPC nói chuyện đầy hào phóng như thành chủ thật đúng là hiếm thấy, chả trách người ta có thể làm thành chủ.

Thành chủ gật đầu nói: “Không sai, đây là phần thưởng của cá nhân ta dành cho ngài, chỉ cần ngài cần cái gì ta cũng cho được!”

Vương Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta muốn mười nghìn vàng!”

Mục đích ban đầu của Vương Vũ khi chơi game là để kiếm tiền, tỉ giá trao đổi tiền vàng hiện nay cao như vậy, có mười nghìn vàng là hắn sẽ lập tức đổi ra tiền thật, cuộc sống sau này sẽ không túng thiếu nữa.

Thành chủ khổ sở nói: “Điều này, mười nghìn vàng thì không phải là không có, nhưng đó đều là tiền thuế của người dân, không được phép đụng đến...”

“... Vậy chính là không thể cho phải không?”

“Đúng vậy!”

Vương Vũ buồn bực lại nói: “Vậy ta muốn thần khí!”

Không có vàng thì có thần khí cũng được, hiện nay trang bị Bạch Ngân đã đáng giá như vậy, đến lúc đó mình bán đại món thần khí đó, được một tám trăm một triệu không phải như chơi sao.

“...” Thành chủ suýt tý nữa cắm đầu xuống đất, mệt mỏi trả lời: “Loại vật như thần khí có thể gặp nhưng không thể cầu, ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi...”

“Hả? Thần khí cũng không có... Ngươi đúng là nghèo thật...” Vương Vũ hơi thất vọng.

Khóe miệng thành chủ khẽ giật giật, ông ta nói: “Như vậy đi, ta thấy ngài vẫn còn mặc quần áo tân thủ, chỗ này ta có chiếc khinh giáp, đó là áo giáp ta thường mặc lúc khi đi du lịch khắp lục địa hồi còn trẻ, nếu như ngài không chê cứ việc cầm đi!”

Dứt lời, thành chủ lấy ra một chiếc áo giáp màu đen đưa cho Vương Vũ.

Vương Vũ đưa tay nhận lấy, có chút lơ đễnh nói: “Được rồi! Cứ vậy đi, ta thấy ngươi cũng không phải người giàu có gì...”

Lúc đầu Vương Vũ còn tưởng rằng người này là người đứng đầu một tòa thành, chắc cũng phải có đồ vật đáng giá chứ, ai biết lại chỉ cho mình một chiếc áo giáp, còn là con mẹ nó hàng thùng mà ông ta mặc đã nhiều năm...

Nên biết rằng thứ Vương Vũ không cần nhất chính là loại trang bị quần áo phòng ngự này... Nhưng mà ruồi bọ có nhỏ đến mấy thì cũng là thịt, đem bán lấy tiền vẫn còn hơn không có.

Thấy dạng vẻ chê bai của Vương Vũ, thành chủ thật muốn nuốt sống tim hắn, tuy nhiên vì bị cản trở từ thiết lập của hệ thống, nên ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khóc không ra tiếng: “Nếu như thế, ta sẽ không làm chậm trễ ngài thăng cấp, hy vọng lần sau gặp được thì ngài sẽ càng mạnh hơn!”

Thấy thành chủ hạ lệnh tiễn khách, Vương Vũ cũng ôm quyền nói: “Vậy thì ta xin cáo từ!”

Dứt lời, hắn xoay người bước ra sảnh nghị sự.

Ra khỏi phủ Thành Chủ, Vương Vũ lấy chiếc áo giáp đen nhánh ra nhìn thoáng qua thuộc tính.

Vương Vũ ngạc nhiên phát hiện vẻ ngoài của nó không hào nhoáng nhưng lại là một món trang bị Hoàng Kim.

Thiên Tàm Giáp (Khinh giáp) (Hoàng Kim)

Vật phòng: 54 – 72

Ma phòng: 66 – 86

Nhẹ Nhàng (bị động): Tốc độ người sử dụng tăng 5%.

Niệm Khí Tráo (bị động): Khi lượng máu của người sử dụng giảm xuống còn 30%, sẽ dùng niệm khí mạnh mẽ tự động biến thành một lồng bảo vệ, chặn mọi sát thương trong hai giây.

Chúc Phúc Của Tinh Linh Gió (bị động): Mỗi giây phục hồi 1% MP và HP ở mức cao nhất.

Cấp độ yêu cầu: 15
 

 

 

Bình Luận (0)
Comment