Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 337: Mưu Kế

Trang 171# 1

 

 

 

Chương 337: Mưu kế
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Mười người?” Bá Giả Vô Song sững sờ trước lòng dũng cảm của đám người Toàn Chân Giáo, mẹ nó mười người cũng dám đến khiêu khích cướp BOSS, muốn tìm chết đến mức nào mới có thể làm vậy?

“Không phải có mai phục chứ…” Bá Giả Vô Song liếc qua bên đám người Toàn Chân Giáo một cái, thấy đám Toàn Chân Giáo đó không những không lùi về, mà còn ngang nhiên đứng ở đó tám nhảm, lập tức cẩn thận hẳn lên.

“Fuck, Vô Kỵ ngươi bừa bãi quá rồi đấy.” Bao Tam tức giận mắng Vô Kỵ: “Đều do ngươi, rảnh quá mới muốn đi lên lý luận, giờ thì phiền phức rồi, người ta có hơn hai nghìn người ở đây đấy.”

Xuân Tường cũng khá lo sợ nói: “Bọn chúng sẽ không bao vây chúng ta chứ... Nhiều người thế này, ta nói cho các ngươi biết, đừng trách lão phu bàn lùi, nhiều người thế này ta không chống cự nổi đâu.”

Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư xoa xoa chủy thủ, cảm thấy may mắn nói: “Còn may chọn nghề nghiệp có chiêu Tiềm Hành, nếu không không biết sẽ bị Vô Kỵ troll chết bao nhiêu lần nữa, đợi tí ai chạy đường nấy, bọn ta cũng mặc kệ các ngươi nhé.”

Minh Đô nói: “Các ngươi chạy cái quái gì, người ta có hơn hai nghìn người kìa, nếu thật sự muốn bao vây chúng ta, không ai chạy được hết.”

Những người khác nghe thế sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.

Minh Đô đã có kinh nghiệm phong phú trong việc bị bao vây, hơn nữa còn có hai kỹ năng dịch chuyển, ngay đến cả hắn ta cũng nói không thể chạy được, có thể thấy dưới ưu thế số người tuyệt đối, bất kỳ kỹ năng đào thoát nào cũng sẽ trở nên vô dụng.

Vương Vũ cười nói: “Ha ha… Minh Đô, ta không thích nghe câu này đâu.”

“Cái thứ không phải người mẹ nó cút sang một bên được không?” Đám người tức giận mắng.

Nếu Vương Vũ thật sự muốn chạy, hai nghìn người cũng chưa chắc đã ngăn cản được hắn, dù sao Vương Vũ có kỹ năng dịch chuyển, lại còn biết chơi nhảy sào, không nhiều người có thể đuổi kịp được Vương Vũ.

Vô Kỵ cười ha ha nói: “Đừng sợ, tạm thời họ không dám qua đây đâu.”

“Không dám? Tại sao cơ?” Bạn nhỏ Ký Ngạo rất tò mò hỏi.

“Sợ có mai phục, sợ điệu hổ ly sơn, sợ bốn bề gặp địch.” Vô Kỵ ung dung nói.

Tư duy của con người ta rất kỳ lạ, càng là người thông minh thì càng thích lo trước lo sau, Bá Giả Vô Song là thành viên chủ chốt của công hội Bá Giả, tất nhiên không thể là một thằng ngốc.

Lúc này nếu bên Toàn Chân Giáo có hơn một trăm người mà nói, có lẽ hắn ta sẽ lập tức dẫn người qua bao vây lại.

Nhưng Toàn Chân Giáo chỉ có mười mấy người lại dám ra tay giết người, điều này lại đáng để nghiền ngẫm.

Phải biết rằng, thứ công hội Bá Giả đang đánh hạ là BOSS May Mắn, loại BOSS này tượng trưng cho lợi ích vô cùng to lớn, giữa những người cùng công hội với nhau còn có thể tranh cãi vì phân chia không đều, chưa nói đến việc cạnh tranh với những công hội khác, công hội Bá Giả lớn như vậy, cũng không dám bảo đảm không có gian tế của công hội khác, lỡ như có mai phục, quá bằng trộm gà không được còn mất nắm thóc.

“Thế giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ ở đứng đây nhìn?” Dương Na hỏi Vô Kỵ.

Công hội Bá Giả không dám qua đây, cũng không phải vì họ sợ mười người của Toàn Chân Giáo, nếu mấy người Toàn Chân Giáo đi lên tìm chết, người ta tuyệt đối sẽ không ngần ngại tiễn họ một đoạn đường, thứ duy nhất đám người Toàn Chân Giáo có thể làm lúc này chỉ là đứng tại chỗ nhìn qua.

Vô Kỵ cười nói: “Ha ha, Đạo Tuyết cho ta mượn mấy cái loa của ngươi, loại loa dùng cho một khu của tòa thành ấy!”

Danh Kiếm Đạo Tuyết là thương nhân, loa là đạo cụ chủ yếu hắn ta thu mua trong trò chơi, nhét rất nhiều trên người.

“Hả?” Danh Kiếm Đạo Tuyết ngẩn người một lúc, lập tức rút mấy cái loa ra, đưa cho Vô Kỵ, nói: “Ngươi định làm gì?”

“Gọi người!”

Vô Kỵ còn chưa nói dứt, trước mắt đám người đã hoa lên, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một dòng chữ cực to.

[Người chơi Vô Kỵ: Bình nguyên Liệt Nhật thành Liệt Nhật có BOSS May Mắn, mọi người mau mau tới đây!]

“Ôi đệt! Ngươi làm gì thế....” Danh Kiếm Đạo Tuyết kinh hãi... Vừa rồi hắn ta còn khó hiểu, gọi bạn bè thì nhắn tin là được rồi, sao còn dùng đến loa, thì ra mẹ nó Vô Kỵ dùng loa để gọi người thật.

“Không phải ta nói gọi người à?” Vô Kỵ trả lời.

“Móa, ngươi gọi thêm mấy công hội lớn nữa thì chúng ta làm ăn được gì?” Bắc Minh Hữu Ngư biến sắc hỏi.

Bắc Minh Hữu Ngư đã từng bị công hội lớn hãm hại, hiểu rõ sự đáng sợ của công hội lớn.

Hơn nữa đây lại là BOSS May Mắn, chơi game cả đời chưa chắc đã gặp được một con, giờ gọi người thế này không biết sẽ có bao nhiêu kẻ tìm đến nữa, một công hội Bá Giả đã làm mọi người đau đầu rồi, giờ gọi thêm mấy công hội lớn nữa, còn cướp BOSS thế quái nào được.

Vô Kỵ cười âm hiểm: “Phư phư, ta muốn chính là hiệu quả này, chúng ta sẽ đợi đục nước béo cò!”

“Chẳng lẽ người ta không biết tận diệt?” Doãn Lão Nhị khinh bỉ nhìn Vô Kỵ.

Người của công hội lớn lại không phải kẻ ngốc, để phòng tránh việc có kẻ đục nước béo cò, mỗi lần trước khi đánh BOSS đều sẽ tiến hành tận diệt, tức là cho dù có bao nhiêu công hội đến cướp BOSS, họ cũng sẽ gạt bỏ những kẻ không có sức cạnh tranh trước, gọi nhiều người tới như thế, rất có khả năng người Toàn Chân Giáo sẽ đi trước BOSS một bước.

“Tất nhiên họ sẽ làm vậy, nhưng đừng sợ, các người đứng cạnh ta là ổn, có ta ở đây họ sẽ không thể làm các ngươi bị thương.” Vô Kỵ cười nói.

Nhìn thấy loa lớn trên màn hình, người của công hội Bá Giả loạn hết cả lên.

“Ôi fuck, thằng khốn kia lại dám dùng loa, chúng ta làm gì bây giờ? Có cần spam loa phản kích lại bọn chúng không?” Người của công hội Bá Giả ồn ào hỏi Bá Giả Vô Song.

Bá Giả Vô Song trả lời: “Đừng hoảng, chúng ta không có động tĩnh gì còn được, một khi phản kích, nhất định sẽ loạn.”

Bá Giả Vô Song đúng là rất thông minh, thế giới mạng trước nay không thiếu những kẻ não tàn, có những kẻ rảnh quá lại spam loa nói mình đang solo với Cự Long, đây cũng không phải chuyện mới mẻ gì, gặp được BOSS May Mắn cũng không tính là lời nói phét có tính sáng tạo gì.

Nếu công hội Bá Giả không quan tâm không hỏi han đến việc này, chỉ cần là người chơi bình thường nhìn thấy loại tin tức này đều sẽ phải suy nghĩ: phát hiện BOSS May Mắn còn dám dùng loa báo tin? Sao ngươi không nói GM là cha ngươi luôn đi?

Nếu công hội Bá Giả phản kích lại, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này à?

Những chuyện Bá Giả Vô Song có thể nghĩ tới, Vô Kỵ lại không thể nghĩ tới ư? Sau khi dùng loa báo tọa độ BOSS hai lần, Vô Kỵ đi tới bên cạnh Dương Na đưa cho Dương Na hai cái loa, bảo cô ta nói hai câu.

Sau đó màn hình lại hiện lên một dòng chữ.

[Người chơi Tình Tuyết: Thằng chó Vô Kỵ, ngươi đợi đấy cho ta, xem công hội Bá Giá ta có đập ngươi về cấp 0 hay không!!]

Dương Na dùng loa xong, đám người chơi vốn còn đang khinh bị Vô Kỵ lập tức huyên náo hẳn lên.

“Công hội Bá Giả? Lẽ nào là thật?”

“Có BOSS May Mắn thật ư? Không được, ta phải tới xem sao!”

BOSS May Mắn, cả mười lăm khu vực trong toàn bộ thế giới game mới có mười con, trình độ quý hiếm có thể nói là được so sánh với BOSS thần cấp trong truyền thuyết, cho dù phải mạo hiểm sinh mạng cũng phải đi xem bằng được.

Những cái khác không nói, lỡ như BOSS bạo ra nhiều trang bị, văng ra một trang bị Truyền Thuyết vừa hay rơi xuống chân mình, thế không phải là phát tài à? Không thể không nói, những người chơi luôn có suy nghĩ bỏ qua năng lực tư duy của mình, loại người rất thích hợp với việc cầu mong bản thân luôn gặp may mắn.

Dương Na spam loa đến hai lần, người chơi đang online trong khu bảy thấy thế lần lượt bỏ dở quái đang đánh trong tay, lập tức chạy tới thành Liệt Nhật.

“Mẹ kiếp!” Bá Giả Vô Song nhìn thấy tin tức Dương Na vừa gửi, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu nghẹn chết bản thân.

“Chúng ta không phản kích, mẹ nó mấy thằng đó tự mình diễn luôn, bao vây bọn chúng cho ta!” Bá Giả Vô Song vừa hạ lệnh, người của công hội Bá Giả đã dồn dập xông về phía mấy người Toàn Chân Giáo.

Lúc này tọa độ của BOSS May Mắn đã bị công bố, các công hội lớn cả khu bảy nhất định sẽ xông về phía này, còn chưa biết BOSS sẽ thuộc quyền sở hữu của hai, còn đánh tiếp chỉ lợi cho người khác, không bằng hủy diệt mấy thằng khốn kiếp trước mặt kia đã.

“Mẹ nó, bọn chúng qua đây kìa!”

Khí thế của mấy nghìn người vô cùng đáng sợ, thấy người của công hội Bá Giả đang bao vây mình lại, đám người không thể không hốt hoảng.

“Sợ cái quái gì!” Vô Kỵ khinh thường lẩm bẩm một câu, rút ra một thứ gì đó màu hồng từ trong túi rồi ném xuống đất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment